Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
Chương 61
Edit: MynMyn
Phẫn hận mở ra vali kiểm tra, Thành ca trực tiếp bạo chết. ‘Mẹ kiếp, lại dám gạt lão tử, hôm nay không giết được Kiều Tử Phỉ, các ngươi đều không cần sống nữa.’ Thành ca thật sự phát hỏa, Kiều Tử Phỉ là loại người nào, hắn có thể không biết sao, nếu như hôm nay hắn không giải quyết được, hắn chỉ còn một con đường chết, Tư Đồ gia cái tên hồ ly kia cũng không phải dễ trêu chọc. Hôm nay hắn và Kiều Tử Phỉ đã đối mặt, nếu như không thể giết bịt miệng Kiều Tử Phỉ, ngày mai hắn sẽ trở thành chó nhà có tang, bị Kiều gia cùng Tư Đồ gia cùng một chỗ đuổi giết.
Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần an toàn, đối với bộ đàm gắn ở cổ áo nói ra: ‘Bắt sống đầu đảng, còn lại toàn bộ giết cho ta.’ Trong mắt Kiều Tử Phỉ tất cả những kẻ dám làm hại Giản Minh Thần đều đáng chết. Về phần tên Thành ca kia anh sẽ cho hắn biết thế nào gọi là ‘sống không bằng chết’, ‘sống không được mà chết cũng không xong’.
Thế cục bắt đầu thiên về một bên, không có vài phút những kẻ bắt cóc Giản Minh Thần toàn bộ nằm ở trên mặt đất, không còn một người sống. Chu Thành bị phế hai chân hấp hối, ngạo khí kiêu ngạo vừa rồi sớm không còn bóng dáng.
‘Nhanh đưa những người này xử lý, hắn, hắn đều mang về trang viên của ta.’ Kiều Tử Phỉ chỉ Chu Thành cùng Tiểu Ngạn. Dù sao tên nhóc này là bằng hữu của Giản Minh Thần, cũng đã cứu Thần một mạng, sống chết tên nhóc này cứ để Giản Minh Thần quyết đi.
Sau Kiều Tử Phỉ đối với kho hàng trống trơn nói to: ‘Thần, xuất hiện đi, an toàn rồi.’
Giản Minh Thần tại Mộng Tưởng trong đảo là nhìn không thấy tình cảnh trong kho hàng, cậu chỉ có thể nghe, phần nhiều là tiếng súng, làm cho Giản Minh Thần khẩn trương nắm nắm tay, cậu hận sự bất lực của mình, khiến cho Kiều Tử Phỉ vì cậu mà mạo hiểm.
Đột nhiên nghe được thanh âm của Kiều Tử Phỉ, trong lòng Giản Minh Thần giãn ra, lập tức đi ra Mộng Tưởng đảo, nhìn xem kho hàng trống trơn có chút ngây người, vừa rồi mấy chục người kia đâu?
‘Thần, thương thế của em sao rồi.’ Kiều Tử Phỉ vừa thấy Giản Minh Thần đi ra liền túm lấy cậu, xem xét vết thương trên đùi.
Bị Kiều Tử Phỉ hỏi như vậy, Giản Minh Thần lúc này mới nhớ tới bản thân cũng bị thương. Vừa rồi cậu tiến vào Mộng Tưởng đảo cũng quên không xử lý miệng vết thương, trên quần bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn.
‘Phỉ, em không sao.’ ‘Còn có thực xin lỗi, làm cho anh lo lắng.’ Giản Minh Thần không để ý trên đùi đau nhức, nháo vào trong ngực Kiều Tử Phỉ, nước mắt đại chuyển.
Vừa rồi cậu thật sự sợ hãi, bọn họ vừa mới nhặt về một cái mạng, không nghĩ tới mới yên bình được vài ngày lại có chuyện xảy ra, đều do cậu quá yếu ớt. Cậu thầm nghĩ sống cuộc sống bình lặng, lại quên mất bối cảnh gia đình Kiều Tử Phỉ, chỉ cần cậu cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ, sẽ không thể có cuộc sống an ổn, nếu như cậu không thể biến cường, chỉ có thể trở thành điểm yếu của Kiều Tử Phỉ. Không, cậu không muốn trở thành điểm yếu của Kiều Tử Phỉ.
‘Đứa ngốc, không cần nói xin lỗi, phải nói xin lỗi là những kẻ bắt cóc kia.’ Kiều Tử Phỉ hôn môi lên đôi mắt đang lăn tăn sóng nước, hiện tại chuyện bọn họ cần làm là nhanh chóng đến bệnh viện lấy viên đạn trên đùi ra.
‘Phỉ, Tiểu Ngạn thế nào, cứu cứu hắn, không thể để cho hắn chết, là em có lỗi với hắn.’ Giản Minh Thần lúc nhắc tới Tiểu Ngạn, thời điểm có chút khổ sở, trực tiếp đem mặt vùi vào ***g ngực Kiều Tử Phỉ.
‘Anh biết rồi, em yên tâm đi.’
Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần đến bệnh viện Kiều gia, viên đạn cũng chỉ ở phần mềm, không đụng chạm đến xương, sau khi lấy được viên đạn, hai người trở về Kiều Thị trang viên. Dù sao so với nằm bệnh viện điều trị về nhà ngâm ôn tuyền còn có thể chữa thương nhanh hơn.
Bất quá cho dù ôn tuyền thủy lợi hại, Giản Minh Thần cũng ở trên giường nằm cả tháng. Miệng vết thương đã khép lại nhưng Kiều Tử Phỉ vẫn không cho Giản Minh Thần đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể ngồi xe lăn đi dạo trong sân.
Lần này Giản Minh Thần bị thương làm cho Kiều Tử Phỉ đau lòng không chịu được, anh là muốn bảo vệ tốt Giản Minh Thần, không nghĩ tới mình lại trở thành nguyên nhân làm cho Giản Minh Thần bị thương. Vạn nhất Giản Minh Thần không có Mộng Tưởng đảo, anh thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Chuyện như vậy chỉ có thể phát sinh một lần, hắn Kiều Tử Phỉ tuyệt đối sẽ không làm cho phát sinh lần hai, từ lúc cứu được Giản Minh Thần, số lượng bảo vệ tăng mạnh, không quản Giản Minh Thần đi đến chỗ nào đều có một đám người đi theo.
Giản Minh Thần tuy không thích đám người sau lưng nhưng vẫn là bảo trì cam chịu, cậu hiểu được đây là Kiều Tử Phỉ quan tâm an nguy của mình. Chính là trong lòng vẫn là có chút khó chịu. Cậu đường đường là đại nam nhân lại như phái yếu cần được bảo hộ?
Kiếp trước cậu như thế cũng đã từng ở Tu La Môn, sau lúc trọng sinh cũng một mực rèn luyện thân thể, hiện tại thân thể tuy cường kiện kém với kiếp trước, nhưng cũng là không quá kém đi. Lần này nếu như không phải vì Tiểu Ngạn, cậu cũng sẽ không bị bắt dễ dàng như thế.
Giản Minh Thần cũng giấu chuyện này với tất cả mọi người, cậu không muốn khiến người thân lo lắng. Phụ thân thì vẫn còn đang ở bên Vân gia, Lạc Lạc cũng được Kiều Nhạc Ninh bảo vệ rất tốt.
‘Phỉ, đem cái này cho Tiểu Ngạn.’ Giản Minh Thần đưa ra một thùng nước ôn tuyền. Tiểu Ngạn dù sao cũng đã cứu cậu một mạng, coi như đây là trả ơn, từ nay về sau cả hai đều không ai nợ ai.
‘Ân, Thần không đi nhìn qua Tiểu Ngạn sao?’ Phòng bệnh của Tiểu Ngạn cũng ở trong trang viên, Giản Minh Thần lại chưa có đi qua lần nào. Kiều Tử Phỉ trong nội tâm minh bạch cảm giác bị bằng hữu phản bội không dễ chịu, chính là Giản Minh Thần đã lưu cho Tiểu Ngạn một mạng, đại biểu cậu cũng không hận Tiểu Ngạn, nhưng vì cái gì cho tới bây giờ đều không muốn đi thăm lấy một lần.
‘Phỉ, em không muốn, nợ em thiếu coi như đã trả.’ Giản Minh Thần thời điểm nhắc tới Tiểu Ngạn, lòng tràn đầy đắng chát. Cậu cũng không thể ngờ cục diện lại chuyển biến đến mức này.
‘Ân, anh định an bài cho hắn đến một trường học ở nước ngoài.’
‘Cám ơn anh, Phỉ.’ Hy vọng Tiểu Ngạn ở nơi khác có thể buông chấp niệm, tình yêu là không thể cưỡng cầu.
…
Thời điểm thương thế của Tiểu Ngạn khá lên liền được Kiều Tử Phỉ bố trí cho ra nước ngoài, Tiểu Ngạn lúc ra đi cũng rất yên tĩnh, chỉ chừa cho Giản Minh Thần một phong thư, đại ý là cùng Giản Minh Thần xin lỗi, cũng chúc phúc cho cậu và Kiều Tử Phỉ.
Giản Minh Thần nhìn bức thư, tâm tình nặng nề hơi tốt một chút. Bất quá bây giờ một chuyện khác làm cho Giản Minh Thần có chút không yên.
Căn cứ lời khai của Chu Thành, hắn là nhận chỉ thị của Tư Đồ Việt bắt cóc Giản Minh Thần, mục đích rất đơn giản chính là giết Kiều Tử Phỉ, để cho Tư Đồ gia độc bá khối thịt béo Châu Âu.
Vừa nhận được tin tức, Giản Minh Thần lập tức gọi điện cho Tư Đồ lão gia tử, bất quá đều là quản gia tiếp, nói Tư Đồ lão gia tử thân thể không tốt, không có tiện nghe. Liên lạc không được Tư Đồ lão gia tử, Giản Minh Thần trong nội tâm có chút buồn bực. Cậu lúc đến LA, thân thể của Tư Đồ lão gia tử tuy không tốt, chính là cậu cũng đã lưu lại thuốc, hẳn là nên có tác dụng giúp Tư Đồ lão gia tử có thể đứng dậy, như thế nào mà tình trạng sức khỏe càng ngày lại càng kém.
Giản Minh Thần có chút không yên lòng, muốn đi xem Tư Đồ lão gia tử.
‘Phỉ, em cần đi LA một chuyến, em có linh cảm không tốt, thật sợ Tư Đồ lão gia tử xảy ra chuyện.’
Kiều Tử Phỉ biết rõ Giản Minh Thần cùng Tư Đồ lão gia tử cảm tình không tệ, lần trước anh bắt gặp Giản Minh Thần lật xem một ít sách thuốc, Giản Minh Thần nói đó là Tư Đồ lão gia tử cho cậu. Kiều Tử Phỉ vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng Tư Đồ lão gia tử cho chính là một ít sách thuốc bình thường, không ngờ thứ Giản Minh Thần cầm lại là nguyên một bộ cổ dược, Kiều Tử Phỉ sau mới biết được nguyên lai đấy đều là vật báu vô giá. Từ đó biểu hiện Giản Minh Thần cùng Tư Đồ lão gia tử cảm tình không phải tốt bình thường.
‘Chính là anh không thể cùng em đi a, em đi một mình liệu có ổn không? Tuy chúng ta bây giờ cùng Tư Đồ gia mặc dù không có đối lập rõ ràng, chính là vụng trộm đấu ‘ngươi chết ta sống’. Ngươi hiện tại đi Tư Đồ gia khẳng định có nguy hiểm.’
‘Phỉ, anh yên tâm, em lần này là lén đi, chỉ cần gặp Tư Đồ lão gia tử, sẽ không để cho Tư Đồ Việt bắt được.’
‘Để anh phái thêm vài người cho em.’ Kiều Tử Phỉ cẩn thận suy nghĩ một chút đáp ứng Giản Minh Thần, hiện tại Tư Đồ Việt căn bản không tại LA, cho dù hắn biết rõ Giản Minh Thần đi LA, cũng không thể đoán được Thần sẽ đến Tư Đồ gia, phái thêm vài trợ thủ đắc lực làm tốt công tác giữ bí mật, hẳn không phải là vấn đề lớn. Huống chi còn có Mộng Tưởng đảo.
‘Thần, ngàn vạn lần chú ý an toàn, mỗi ngày đều phải gọi điện thông báo tình hình cho anh.’ Kiều Tử Phỉ nói ra cả một tràng yêu cầu, nếu để cho người khác chứng kiến Kiều tổng tài giống như biến thành lão mụ nhiều lời, phỏng chừng sẽ rớt cằm trên đất.
‘Phỉ, yên tâm em sẽ chiếu cố tốt bản thân, em sẽ thuyết phục Tư Đồ lão gia tử để ông rút lui vị trí tổng tài, chẳng lẽ tạo thế chân vạc không tốt sao? Tại sao phải để cho Tư Đồ gia tộc độc đại, cho dù Tư Đồ gia tộc độc đại, mấy thế lực bản thổ ở Châu Âu cũng sẽ không thể chế ngự được.’
‘Ha ha, ngay cả Tiểu Thần Thần cũng biết đạo lý này, thế mà Tư Đồ Việt lại không biết, thật không rõ hắn là như thế nào bò lên được vị trí chủ tịch.’ Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần cười ha hả.
Giản Minh Thần đến LA liền trực bỏ lại hộ vệ, thầm nghĩ đột nhập Tư Đồ gia, đi tìm Tư Đồ lão gia tử. Dù sao đây cũng là bí mật của nhà Tư Đồ, ảnh hưởng đến an nguy của gia tộc, không thể để cho người khác biết.
Dựa theo trí nhớ tìm được gian phòng của Tư Đồ lão gia tử cũng không khó, Giản Minh Thần tránh ở cửa ngầm nghe ngóng nửa ngày, xác nhận bên trong không có người mới bước ra khỏi cửa ngầm.
‘Là Ninh Ninh sao? Mau ra đây a, lớn tiếng như vậy đến kẻ điếc đều nghe thấy được.’
‘Gia gia.’ Giản Minh Thần nghe được giọng của Tư Đồ lão gia tử liền quang minh chính đại đi ra.
‘Ha ha, ta tuy già nhưng lỗ tai vẫn còn tốt lắm a.’ (hãn =o= tốt đến quỷ dị a)
Giản Minh Thần đi đến trước giường Tư Đồ lão gia tử, nhìn thấy thân thể gầy yếu, tâm bị nhéo đau nhức. Nước mắt ý vị ở trong hốc mắt đảo quanh: ‘Gia gia sao người càng lúc càng bệnh nặng thế này!!’
‘Ai, ngoan, Ninh Ninh không khóc, bệnh của gia gia cũng không phải ngày một ngày hai.’
Tư Đồ lão gia tử một mực có tâm bệnh, về sau Tư Đồ Ninh ngoài ý muốn tử vong, Tư Đồ lão gia tử lại thêm tụ máu ở não, bệnh như vậy đều rất khó trị tận gốc.
‘Gia gia, lần trước dược cháu đưa đến, người đều đúng hạn ăn chứ?’
‘Những thuốc kia a, ăn một ít, còn đâu chắc cũng là bị Tiểu Việt cho đổi đi, thúc thúc cháu hiện tại dã tâm càng lúc càng lớn, ta thật sợ Tư Đồ gia sẽ bị hủy ở trong tay hắn. Ninh Ninh trở về giúp gia gia được không?’ Tư Đồ lão gia tử lúc nói đến Tư Đồ Việt thời điểm nhẹ nhàng thở dài một hơi, con của mình ông còn không biết sao? Con ông căn bản không cách nào khống chế Tư Đồ gia, không cách nào dẫn đầu Tư Đồ gia đi về hướng huy hoàng.
‘Gia gia, có phải là Tư Đồ Việt không trị liệu cho người, hắn có ý gì, chẳng lẽ muốn……’ Lời cuối Giản Minh Thần không dám nói ra, chuyện con âm mưu ám hại cha, cậu không phải là không có gặp phải qua, chỉ là chuyện như vậy phát sinh ở thân nhân của mình, cậu vẫn là không tiếp thụ được.
‘Ninh Ninh, trở về giúp gia gia a, thời gian của gia gia cũng không còn nhiều, ta không thể nhìn Tư Đồ gia cứ như vậy bị hủy.’
‘Gia gia, cháu không nghĩ tiếp nhận Tư Đồ gia tộc, người cũng biết cháu ước mong dạng cuộc sống thế nào mà, cháu không nghĩ trở lại quá khứ.’
‘Ai, gia gia cũng không muốn miễn cưỡng cháu, chính là nhà của chúng ta hiện tại tình huống này, cháu kêu gia gia làm sao bây giờ, ba ba của cháu là dạng người gì cháu không phải không biết. Tiểu Nhân (Tư Đồ Nhân) vì Linh Lung mà chấp nhận hi sinh cháu, nó cũng không đủ tư cách tiếp nhận Tư Đồ gia, chẳng lẽ Tư Đồ gia chúng ta cứ như vậy bị hủy.’ Nói xong, Tư Đồ lão gia tử mãnh lực ho khan, khăn tay trắng noãn điểm máu đỏ tươi.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
282 chương
34 chương
49 chương
58 chương
49 chương