Edit: MynMyn Hai người lại ở trong ôn tuyền ngây người một hồi, Kiều Tử Phỉ mới đem Giản Minh Thần ôm đến nhà gỗ nhỏ. Về phần những công việc còn lại cũng tạm để đấy đã a, dù sao đêm qua anh cũng đã an bài không sai biệt lắm. Giản Minh Thần là bị Kiều Tử Phỉ đánh thức, ‘Đồ lười, mau đứng lên, trời tối rồi.’ ‘Ách, em ngủ lâu như vậy sao?’ Giản Minh Thần xoa xoa con mắt, duỗi cái lưng mệt mỏi. Cậu hiện tại toàn thân sảng khoái, hẳn là Kiều Tử Phỉ giúp cậu tẩy trừ qua. ‘Đến cho anh xem xem, lỗ nhỏ còn sưng hay không.’ Kiều Tử Phỉ úp Giản Minh Thần xuống. ‘Buông ra a’ Giản Minh Thần chỉ phản ứng chậm một giây cũng cảm giác lỗ nhỏ mát lạnh, một ngón tay đi tới lượn vòng quanh bên trong. ‘Ôn tuyền thủy thật sự là thần kỳ a, một chút sưng cũng không còn.’ ‘Phiền chết, em đã nói nước ôn tuyền có cường lực chữa thương, còn nhìn cái gì nữa a.’ Giản Minh Thần giãy dụa đứng lên, tránh xa Kiều Tử Phỉ. ‘Anh đây không phải lo lắng sao?’ Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần ngủ một giấc tâm tình tựa hồ đã khá nhiều, trong nội tâm âm thầm ghi nhớ, từ nay về sau Giản Minh Thần tâm tình không tốt anh liền ôm người đến Mộng Tưởng đảo yêu yêu. ‘Hừ, dưới này vẫn là thành thật nhất.’ Giản Minh Thần bĩu môi, liếc nhìn phía dưới của Kiều Tử Phỉ. Tranh thủ thời gian mặc y phục, nhảy xuống giường. ‘Thần gấp làm gì vậy, anh cũng không phải lão hổ.’ Giản Minh Thần tâm tư: Nếu chạy chậm còn không bị ăn sạch mới là lạ. ‘Nhanh mặc quần áo, em dẫn anh đi xem xem vườn thảo dược em trồng.’ Kiều Tử Phỉ nhìn người chạy trốn, có chút bất đắc dĩ đi theo. Nói thật anh thật sự muốn nếm lại hương vị của ái nhân. ‘Phỉ anh xem, sâm đều lớn như vậy.’ Giản Minh Thần chỉ vào một gốc cây nhân sâm. Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua có chút kinh ngạc, bộ dáng này nếu là ở ngoài cũng phải trồng đến 50-60 năm. Anh nhớ lần trước Giản Minh Thần nói cậu muốn loại thảo dược hình như mới có vài ngày a. Giản Minh Thần thấy ánh mắt nghi hoặc Kiều Tử Phỉ, liền giải thích: ‘Mộng Tưởng đảo chính là cái bảo, thực vật trong này sinh trưởng nhanh hơn bên ngoài rất nhiều lần.’ Kiều Tử Phỉ gật đầu. Hiện tại cho dù nói cho anh biết cái Mộng Tưởng đảo có thể trồng cây rụng tiền anh cũng tin. ‘Thần định dùng những thảo dược này làm gì vậy? Không lẽ là muốn học trung y?’ ‘Phỉ quả thực quá thông minh, em chính là muốn dùng những thảo dược này để chế dược, hiệu quả của chúng so với bên ngoài cao hơn rất nhiều.’ ‘Là muốn dựa vào bọn chúng kiếm tiền?’ Kiều Tử Phỉ là thương nhân, thứ đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là kiếm tiền. ‘Em có bộ dáng rất thiếu tiền sao? Chỉ là muốn tạo phúc nhân loại, bất quá trong này sản lượng có hạn, chỉ có thể mở một phòng khám bệnh.’ ‘Ân, chờ trở lại Z quốc anh sẽ giúp em mở một phòng khám trung y.’ ‘Hảo.’ Giản Minh Thần kiễng mũi chân hôn môi Kiều Tử Phỉ, không quản cậu có nguyện vọng gì, Kiều Tử Phỉ đều sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu thực hiện, nếu như có một ngày hắn muốn hái sao, phỏng chừng Kiều Tử Phỉ cũng sẽ lấy một khối thiên thạch về cho cậu a. Hai người bỏ lỡ cơm trưa, còn lượng vận động lớn như vậy, cho dù ôn tuyền thủy lợi hại cũng không thể lấp đầy bụng của bọn họ. Sau khi đi dạo một vòng ở dược viên, hai người ra khỏi Mộng Tưởng đảo. Cơm muốn ăn, chuyện cần đối mặt cũng nên đối mặt. Giản Minh Thần trở lại Z quốc trực tiếp kêu Kiều Tử Phỉ đưa về nhà, Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh đã sớm trở về, Giản Minh Thần vừa xuống xe Lạc Lạc liền chạy tới, một bả nước mũi một bả lệ uốn tại trong lòng ngực của cậu. Lần này Giản Minh Thần gặp nạn làm Lạc Lạc kinh hãi, đã khóc vô số lần. Kiều Nhạc Ninh tuy nhiên không cùng Lạc Lạc đồng dạng bổ nhào Kiều Tử Phỉ trong ngực mãnh khóc, lại cũng đỏ mắt, mím môi không để cho mình khóc lên. Kiều Tử Phỉ coi như là sống sót sau tai nạn, nhẹ nhàng kéo Kiều Nhạc Ninh qua, cũng không nói cái gì, chỉ là làm cho hắn uốn tại trọng lòng ngực của mình. Kiều Nhạc Ninh không ngừng run rẩy bả vai làm cho Kiều Tử Phỉ biết rõ ra nhi tử cường thế này cũng rất quan tâm anh, lần này gặp nạn hắn hẳn là cũng một mực lo lắng cho mình. Hống tốt hai hài tử, Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ cùng đi thư phòng, trên đường trở về cậu cũng nhận được điện của Vân Dịch Chi, nói muốn đến tìm cậu. Vừa tiếp đến điện thoại thời điểm Giản Minh Thần còn sững sờ, cậu không nghĩ tới lúc này Vân Dịch Chi sẽ chủ động tìm hắn. Trong lòng của cậu cũng lớn khá minh bạch Vân Dịch Chi muốn nói điều gì. Thủ đoạn của Kiều Tử Phỉ cậu có nghe nói đến. Vân Dịch Chi đây là chủ động tự thú, hy vọng xử lý khoan dung có thể lưu lại cái mạng nhỏ. Giản Minh Thần trong nội tâm như là ngã ngũ vị bình, cái tư vị này không thể nói có bao nhiêu khó chịu. ‘Phỉ, anh xem việc này làm sao bây giờ, em không cần phải gọi điện thoại cùng gia gia nói nói.’ Giản Minh Thần có chút mỏi mệt xụi lơ tại trên ghế sa lon, một loạt chuyện tình phát sinh quá nhanh, đến thời gian thở đều không có. Sáng ngày mai Vân Dịch Chi có thể đến Z quốc, nói thật cậu cũng không có làm tốt chuẩn bị để đối mặt Vân Dịch Chi. Dựa theo tính tình Kiều Tử Phỉ, Vân Dịch Chi muốn bảo trụ mạng nhỏ rất khó, trong lòng của cậu rất mâu thuẫn rốt cuộc có cứu hay không. Hoặc là nói cậu là hay không muốn Vân Dịch Chi mất mạng. ‘Ân, vẫn là nên cho Vân lão gia tử biết chuyện này, dù sao Vân gia cũng là danh môn, Vân Dịch Chi chính là treo danh hào Vân Nhị thiếu gia.’ Kiều Tử Phỉ hai chân khoát lên bàn, một bộ không sao cả. Giản Minh Thần trong nội tâm minh bạch, hiện tại nếu như Vân Dịch Chi đứng ở trước mặt Kiều Tử Phỉ, hắn nhất định sẽ chết chắc. Ngày mai còn không biết còn xảy ra chuyện nhiễu loạn gì, cậu gọi điện thoại cùng Vân Lục Minh nói nói, cũng tìm kiếm ý của gia gia, ngày mai xử trí Vân Dịch Chi thời điểm trong lòng của cậu cũng không mấy vui vẻ. Cậu không hy vọng Kiều Tử Phỉ cùng gia gia trở thành địch nhân đối lập. ‘Em trước gọi điện cho gia gia.’ Giản Minh Thần lấy điện thoại di động gọi cho Vân Lục Minh. Thời gian chờ không hề dài, Giản Minh Thần điểm qua chuyện nói cho Vân Lục Minh, lại uyển chuyển hỏi ý kiến Vân Lục Minh, chỉ là không nghĩ tới Vân Lục Minh cho đến đây một câu: ‘Chính cháu tự mình xử lý, không cần cố kỵ Vân gia, chuyện này là Dịch Chi sai trước đây, ta không có quyền để nói, không quản cháu đưa quyết định gì ta cũng sẽ không phản đối.’ Vân lão gia tử đều nói như vậy, Giản Minh Thần đã không còn gì để nói. Cúp điện thoại, Giản Minh Thần có chút bất đắc dĩ buông buông tay: ‘Tuy gia gia để cho ta chính mình xử lý nhưng là em có thể cảm giác được gia gia đối Vân Dịch Chi còn là có cảm tình, Phỉ, anh có thể hay không lưu Dịch Chi một mạng.’ ‘Thần, vết thương kia chính là đánh vào tim, nếu như không phải em có Mộng Tưởng đảo, có lẽ hai người chúng ta đều đã táng thân ở biển rộng. Em hiện tại kêu anh buông tha Vân Dịch Chi, em nghĩ anh có thể đáp ứng không?’ Kiều Tử Phỉ đi đến bên Giản Minh Thần bên người, ôm eo của hắn. ‘Ân, Phỉ, em hiểu.’ ‘Thần, tâm tình anh không tốt.’ Giản Minh Thần đổ mồ hôi, Phỉ đây là đang làm nũng sao? Dùng loại ngữ khí mềm mại nói chuyện là Kiều Tử Phỉ sao? ‘Ách.’ Giản Minh Thần mê man. ‘Ngày hôm qua Thần tâm tình không tốt, anh còn an ủi em, hôm nay hẳn là em nên an ủi anh.’ Kiều Tử Phỉ cắn xuống vành tai đang hơi đỏ lên của cậu. ‘Hỗn đản, em đang nói chính sự, anh lại phát tình cái gì.’ Giản Minh Thần lập tức biết rõ ý đồ của Kiều Tử Phỉ. Chẳng lẽ đêm qua còn chưa thỏa mãn sao? Hôm nay lại … ‘Chuyện anh nói cũng là chính sự, không có gì so với Thần là trọng yếu hơn. Anh muốn đi Mộng Tưởng đảo, ngâm ôn tuyền.’ Giản Minh Thần đẩy Kiều Tử Phỉ đang làm loạn trên người. ‘Em đi lấy cho ngươi áo tắm, trong Mộng Tưởng trong đảo không có, cần chuẩn bị.’ Nhìn xem Giản Minh Thần chạy trối chết, Kiều Tử Phỉ nâng khóe môi, muốn chạy không có cửa đâu. Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ đè ép hai lần liền trực tiếp tạc mao, ý niệm vừa động đem còn muốn đem Kiều Tử Phỉ đang dán trên mình đá ra khỏi Mộng Tưởng đảo. ‘Chết tiệt, Kiều Tử Phỉ nếu ta còn cho ngươi tiến Mộng Tưởng đảo ta liền theo họ ngươi.’ Giản Minh Thần ôm cái eo bủn rủn đứng lên, hướng ôn tuyền thủy đi đến. Cũng không biết Kiều Tử Phỉ hôm nay trúng cái gió gì, làm so với trước kia đều rất … Cho dù có ôn tuyền thủy làm dịu, cậu đều cảm giác chỗ đó sắp nứt ra rồi. Nói cái gì đây là phí đền bù tổn thất để buông tha Vân Dịch Chi, mẹ, còn không bằng trực tiếp để Vân Dịch Chi nhảy còn tốt lắm, miễn cậu trong này chịu tội. Giản Minh Thần trong suối nước nóng ngâm nửa giờ, cảm giác hơi chút thư thái, mới thay quần áo đi ra. ‘Thần, em thật ác.’ Giản Minh Thần đi ra còn không có đứng vững, Kiều Tử Phỉ như con gấu to đen đem Giản Minh Thần bổ nhào trên giường. ‘Ít lời, nếu không đá ngươi đi ra, chẳng lẽ còn cho ngươi tiếp tục.’ Giản Minh Thần vùng vẫy vài cái, không có tránh ra, đơn giản phóng nhuyễn thân thể, mặc cho Kiều Tử Phỉ ôm. ‘Chính là anh còn muốn.’ Tay của Kiều Tử Phỉ lại bắt đầu không thành thật, lặng lẽ trượt vào bên trong áo tắm của Giản Minh Thần, cố ý hạ xuống trêu chọc khu vực mẫn cảm của Giản Minh Thần. ‘Ngươi dừng tay cho ta, ngươi còn náo, ta liền trở về Mộng Tưởng đảo ngủ.’ Giản Minh Thần một chân đá văng ra Kiều Tử Phỉ, chui vào trong chăn. Hiện tại cậu mới phát hiện nguyên lai Mộng Tưởng đảo còn có nhiều chỗ như vậy a. ‘Thần, em biến xấu.’ Kiều Tử Phỉ vẻ mặt ai oán nhìn Giản Minh Thần đang tiến vào trong chăn. Đã ăn không được thịt thì đành chịu đựng ăn chút đậu hũ cũng tốt. Còn hơn so với ổ chăn lạnh cứng. Sáng sớm hôm sau Vân Dịch Chi đã bị vài người vạm vỡ đưa đến. Vốn Kiều Tử Phỉ đang bắt chéo hai chân đọc báo, vừa thấy Vân Dịch Chi đến, thân hình vừa chuyển không biết ở đâu lấy ra đến một khẩu súng, hai lời chưa nói bang bang hai phát, Vân Dịch Chi trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Mới từ phòng bếp ra tới, Giản Minh Thần thấy một màn như vậy lại càng hoảng sợ ‘Phỉ.’ bất quá lại nhìn một chút Vân Dịch Chi chỉ là bị thương ở chân, hơi chút thở dài một hơi, chỉ cần bảo trụ mạng nhỏ, một hai vết thương cũng không là vấn đề quá lớn a. ‘Minh Thần, thực xin lỗi.’ Vân Dịch Chi quỳ trên mặt đất cường nâng thân thể lên, hai con ngươi che kín tơ máu đã mất đi ánh sáng rọi ngày xưa. Giản Minh Thần sững sờ ở một bên cũng không dám tiến lên đi đỡ, hiện tại Kiều Tử Phỉ phóng thích lãnh khí sắp đông cứng chết người, cậu dám đánh cuộc nếu như lúc này cậu dám đi vịn Vân Dịch Chi, Kiều Tử Phỉ nhất định sẽ bổ sung thêm hai phát vào tim Vân Dịch Chi. ‘Vân Dịch Chi ta cũng thật quá coi thường ngươi, ngươi thậm chí có can đảm muốn ám sát ta, còn có can đảm đến thỉnh tội, ngươi cho Kiều Tử Phỉ ta là ai, là Bồ Tát sao?’ ‘Đối với ám sát ta và ngươi không có chuyện gì để nói, là ta nhận thức Minh Thần trước, nếu như không phải ngươi một mực quấn quít lấy Minh Thần, hắn sớm đã là người của ta.’ ‘Cáp, ngươi nhận thức Thần trước, thật buồn cười, Thần từ lúc rời Nhật Bản đi LA thời điểm ta liền nhận thức hắn.’ Kiều Tử Phỉ khinh thường ném khẩu súng đến trên bàn trà. Giản Minh Thần đối cuộc đối thoại ngốc nghếch giữa hai nam nhân này chỉ có thể mắt trắng dã, cậu thật hoài nghi hai người kia có phải là chỉ số thông minh là số âm không. Bất quá không đợi Giản Minh Thần khinh bỉ xong, bên kia Kiều Tử Phỉ đã đối Vân Dịch Chi bắt đầu động võ. ‘Phỉ dừng tay, hắn đã bị thương.’ Giản Minh Thần vội vàng tiến lên ôm lấy Kiều Tử Phỉ, Vân Dịch Chi đã bị thương hiện tại có thể chịu không nổi. ‘Minh Thần, thực xin lỗi, ta biết rõ ta phạm vào sai lầm không thể tha thứ, chính là vì ta yêu ngươi, chỉ là ta bị tình yêu che mắt nên mới làm ta mất đi tư cách yêu thương ngươi.’ Máu tươi từ khóe miệng Vân Dịch Chi trào ra. Bộ dáng vô cùng thê thảm. ‘Còn thất thần làm gì vậy, nhanh đưa hắn đến bệnh viện, đừng để cho tiểu tử này chết trong này, từ nay về sau thấy hắn một lần đánh hắn một lần.’ Kiều Tử Phỉ cũng không phải ngốc tử, có mặt Giản Minh Thần anh giết không được Vân Dịch Chi, vừa rồi cho hắn hai phát súng xem như trả lại một phát kia. Đá hai chân hắn xem như lợi tức. Nếu như vốn lẫn lời đều đã đòi lại, giờ không đuổi hắn, chẳng lẽ còn lưu hắn trong này thông báo sao? Vài người vạm vỡ dựng lên Vân Dịch Chi đã hôn mê, vội vàng ra khỏi trang viên Kiều Thị. Từ đầu tới đuôi Giản Minh Thần đều không cùng Vân Dịch Chi nói nói. Có lẽ từ nay về sau bọn họ cũng sẽ không gặp mặt a.