Mạng Không Còn Lâu
Chương 12 : ♦ Hoàng A Mã
Hứa Trần vừa gặm kem vừa nhàn nhạt trả lời: “Tôi có thể đi vào.”
“Hả? !” Lục Văn Tây kinh ngạc quay đầu lại, trong lòng thầm đoán lẽ nào tróc quỷ sư còn có tài bẻ khóa?
“Chứ không anh nghĩ lần trước làm sao tôi bắt chị ta được?” Hứa Trần tiếp tục nghịch di động, tựa hồ rất thích vật nhỏ này, cứ như vừa phát hiện một đại lục mới, đùa nghịch không biết chán.
“Cậu vào bằng cách nào?”
“Từ cửa sổ leo vào.”
“Nhà chị ta ở tầng mấy?”
“Tầng mười ba.”
Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, cảm thấy cậu nhóc này đang hù mình.
Bất quá nghĩ tới những điều thần kỳ Hứa Trần đã làm, Lục Văn Tây nhịn không được có chút nghi ngờ, cậu nhóc này nói không chừng thật sự có võ công cao cường a. Vì thế thử dò hỏi: “Cậu bay được à? Hay là biết khinh công, vượt nóc băng tường không để lại dấu vết.”
“Không có.” Hứa Trần cảm thấy suy nghĩ này thực ấu trĩ.
“Vậy làm sao cậu leo lên được?”
“Bò lên.”
“Bảo vệ tiểu khu không bắt cậu à?” Tiểu khu này sở dĩ nổi tiếng như vậy là vì hệ thống bảo an rất tốt! Làm việc rất chuyên nghiệp.
“Bọn họ không thấy tôi.” Hứa Trần lại cắn một khúc kem.
Lục Văn Tây cảm thấy có chút khó tin, kinh ngạc nửa ngày mới hỏi: “Vậy cậu có thể giúp anh tới nhà Đặng Huyên Hàm xem thử xem có tủ bảo hiểm hay cái gì đó tương tự không?”
“Ừm, được.” Hứa Trần rốt cuộc cũng ăn xong que kem, ném que vào thùng rác rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay, tiếp đó nói: “Đi thôi.”
“Fuck?” Có cần nhanh gọn lẹ dữ vậy không, phải cho anh có chút thời gian chuẩn bị tâm lý đã chứ?
“Không cần kéo dài.” Hứa Trần nói xong liền chạy tới phòng khách lấy ba lô, bộ dáng lập tức xuất phát.
Lục Văn Tây vẫn còn mặc áo khoác tắm, đỉnh đầu còn kẹp một chùm tóc, thấy mình tựa hồ đang làm chậm trễ thì lập tức chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại thay quần áo.
Bởi vì gấp gáp nên đồ thay xong nhưng quên gỡ kẹp tóc xuống, chỉ tùy tiện bôi chút kem dưỡng lên mặt rồi mở cửa chạy ra, khẩn trương hề hề hỏi: “Chúng ta cứ vậy chạy tới nhà người chết như vậy à? Có cần cho anh lá bùa hộ thân không?”
“Không cần, có tôi ở.” Hứa Trần nói.
Những lời này làm Lục Văn Tây cảm thấy thực an toàn, lập tức tràn đầy hưng phấn muốn thử sức: “Đi thôi, kế hoạch thế nào?”
“Tôi từ cửa sổ trèo vào, sau đó anh tới tầng mười ba gõ cửa, tôi sẽ mở cửa cho anh.”
“Không được, phụ cận nhất định có đám paparazzi rình rập, hơn nữa lỡ như có ai trong nhà thì sao?”
“Vậy dùng phương pháp của Đặng Huyên Hàm khi tới nhà anh.”
Lúc Lục Văn Tây sửng sốt, Hứa Trần từ ba lô lôi ra một chiếc vòng cổ, mặt dây là một thứ gì đó có hình răng nanh dã thú thô ráp, một đầu được bọc bằng miếng gỗ màu nâu.
Hứa Trần đi tới trước mặt Lục Văn Tây, đeo vòng cổ cho anh, cài móc, sau đó nói: “Bây giờ anh có thể ẩn thân rồi.”
Lục Văn Tây nâng tay, chỉ mũi mình hỏi: “Nhìn anh rất giống kẻ ngốc à?”
“Tôi không lừa anh.” Hứa Trần nói xong thì bắt đầu tự đeo một chiếc vòng cổ tương tự cho mình.
“Đeo thứ này mà có thể ẩn thân thì anh gọi cậu là ba ba!” Lục Văn Tây thở phì phì nói, bất quá vẫn kéo Hứa Trần ra cửa, đi thang máy xuống lầu.
Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, sau đó có hai thanh niên trẻ tuổi bước vào, Lục Văn Tây liếc nhìn Hứa Trần một cái, cười tủm tỉm chờ hai người kia nhận ra mình.
Kết quả hai thanh niên cứ mãi nói chuyện với nhau, không hề để ý tới anh.
Ách… Lục Vũ Tây có cảm giác thật thất bại, đột nhiên cảm thấy hóa ra mình không nổi tiếng như mình vẫn tưởng.
Ủ rũ ra khỏi thang máy, đi tới tầng lầu nhà Đặng Huyên Hàm thì thấy có một bảo vệ ở đây, Lục Văn Tây liền đi qua, muốn bảo bảo vệ quét thẻ thang máy giúp mình. Kết quả đi tới ngay trước mặt nhưng đối phương không hề để ý tới Lục Văn Tây, tự đi qua một góc châm thuốc.
Lục Văn Tây lại đi tới đối diện, quơ quơ tay, phát hiện bảo vệ vẫn không hề để ý tới mình, Lục Văn Tây kinh ngạc nhìn về phía Hứa Trần, Hứa Trần cũng lẳng lặng nhìn anh, làm anh có chút xấu hổ.
“Thực… thực sự ẩn thân?” Lục Văn Tây chỉ chỉ mình hỏi.
Lúc anh lên tiếng nói chuyện, bảo vệ vẫn như cũ không có chút phản ứng nào, còn phà một hơi khói vào mặt anh, làm anh vội vàng tránh đi.
Hứa Trần bình tĩnh gật gật đầu.
“Wow.” Lục Văn Tây ho khan một tiếng, sau đó nói: “Ba ba, chúng ta đi thôi.”
“Đừng gọi như vậy, không nhã nhặn.”
“Lúc kinh tâm động phách thế này mà còn quản nhã nhặn cái gì nữa?” Lục Văn Tây lập tức oán giận, bất quá cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Quên đi quên đi, chúng ta đi thôi, hoàng a mã.”
Nghe xưng hô này, Hứa Trần cả nửa ngày không đáp lời được, cậu nói là không nhã nhặn chứ không phải cậu cảm thấy xưng hô ba ba không đủ nhã nhặn a…
Quên đi.
Tới nhà Đặng Huyên Hàm xem trước đã.
Thấy bảo vệ hút thuốc xong bỏ đi mới đi tới trước cửa căn hộ mà Đặng Huyên Hàm từng nói, nhấn chuông. Đợi một hồi không nghe bên trong có tiếng động gì, cũng không có ai mở cửa.
Để đảm bảo, bọn họ quyết định nhấn chuông xác nhận xem trong nhà có người hay không, sau đó Hứa Trần và Lục Văn Tây đứng ở cửa thoát hiểm chờ có người tiến vào sẽ đi nhờ, sau đó theo cầu thang an toàn đi tới tầng mười ba.
Hứa Trần nói bò lên nhưng không phải là từ tầng một bò lên tầng mười ba, mà là từ hàng lang thoát hiểm bò ra ngoài cửa sổ căn hộ. Tới nơi Hứa Trần nhanh nhẹn giẫm lên lan can cứ hệt như đánh đu phóng qua bên kia, Lục Văn Tây nhìn mà kinh hồn táng đảm, nhịn không được nói: “Cậu nên tham gia cuộc thi vượt chướng ngại vật đi.”
Hứa Trần không để ý lời Lục Văn Tây, gõ thử một chút, cửa sổ bị khóa bên trong, cậu rút một lá bùa trong túi ra, dùng ngón trỏ và ngón áp út kẹp lá bùa, sau đó đưa tới bên miệng thổi một chút. Lá bùa lập tức bùng cháy thành ngọn lửa màu lam, Hứa Trần chụp ngọn lửa lên mặt cửa sổ thủy tinh, sau đó Lục Văn Tây trợn tròn mắt nhìn Hứa Trần xuyên qua cửa tiến vào phòng.
Lục Văn Tây trợn tròn mắt khiếp sợ, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Ý thức được lần trước khi Hứa Trần gõ cửa, nếu anh không mở thì có lẽ Hứa Trần sẽ dùng chiêu này để tiến vào nhà.
Có thể ẩn thân, có thể đi xuyên qua cửa thủy tinh, muốn làm chuyện xấu còn không phải dễ dàng như hạ bút thành văn sao, kết quả lại không xoay sở được tiền đóng học phí.
Đúng là chính trực a!
Lục Văn Tây thực sự kính trọng nhân phẩm của Hứa Trần.
Lục Văn Tây lật đật vòng qua hành lang thoát hiểm chạy tới trước cửa nhà Đặng Huyên Hàm, chờ một lúc, Hứa Trần liền từ bên trong mở cửa cho anh.
“Hoàng a mã, sau này con chính là fan thép của người!” Lúc này Lục Văn Tây thực sự thực sự sùng bái Hứa Trần.
“Fan thép là một loại nguyên tố công nghiệp à?”
“Ách… chúng ta đi tìm đồ đi.”
Lục Văn Tây nói xong thì lôi vài cái túi plastic trong túi ra, là loại túi để rác, lúc xuất môn cố ý mang theo để lúc tìm kiếm đồ vật không lưu lại dấu vân tay. Đưa hai cái qua cho Hứa Trần, Hứa Trần do dự một chút mới nhận lấy.
“Hoàng a mã, chỉ cần đeo cái thứ giống răng chó này liền ẩn thân à?” Lục Văn Tây hỏi.
“Trạng thái của chúng ta bây giờ giống như hồn phách mà anh nhìn thấy.” Hứa Trần giải thích: “Người bình thường không nhìn thấy chúng ta nhưng hồn phách thì có thể.”
Lục Văn Tây hiểu ra: “Cho nên cái thứ răng chó này làm khí tràng trên người chúng ta biến đổi đúng không?”
“Ừm, điều duy nhất khác với hồn phách là chúng ta có thể chạm vào vật thể.”
“Thật thần kỳ, kia chúng ta chính là BUG à?”
“Ừm.”
“Cậu cư nhiên hiểu BUG là gì à?”
“Tôi tham gia cuộc thi chính quy của trường cao đẳng.”
“Lúc ở trên núi cậu học trường tư à?”
“Kiểu vậy, thầy giáo thấy tôi là học sinh nghèo sống trên núi nên không thu học phí, cũng không làm khó tôi.”
Hiện giờ Lục Văn Tây có chút kích động, cũng không nghĩ nhiều.
Anh cảm thấy mình vừa mở ra một cánh cửa thông tới thế giới khác, trở thành nam chính vừa có âm dương nãn, vừa có dị năng ẩn thân, cứ như là có bàn tay vàng vậy. Bước tiếp theo chính là cứu vớt thế giới, leo lên đỉnh nhân sinh, tìm được một chàng trai bạo cúc, cuộc sống hoàn mỹ.
Bất quá Lục Văn Tây vẫn nhanh chóng hồi phục tinh thần, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có thể nhập mật mã ở trong nhà, anh cũng không muốn ở trong âm trạch quá lâu.
Căn hộ này rõ ràng đã được thu dọn, trong nhà phủ đầy vải trắng, Lục Văn Tây cởi giày, mang vớ đi vào trong. Lúc nhấc vải trắng lên liền phát hiện trên sàn có vết máu, còn cả dấu chân máu, phỏng chừng là hôm Hứa Trần tới bắt Đặng Huyên Hàm lưu lại.
Không dám bật đèn nên hai người tìm kiếm có chút khó khăn, không ít đồ trong nhà đã bị dọn đi, Lục Văn Tây chú ý tới nữ trang của Đặng Huyên Hàm đã bị dọn sạch, tủ nón tủ ví cũng trống rỗng, chỉ còn lại một cái duy nhất. Kéo ngăn kéo ra thì đồng hồ để bên trong cũng mất đi phân nửa, chỉ còn lại những chiếc hộp chứa trống rỗng.
Chậc, đồ của người chết cũng dám chôm, không sợ quỷ tới đòi à?
Tìm kiếm trong phòng gần ba tiếng nhưng không tìm được thứ gì khả nghi, Lục Văn Tây chưa hết hi vọng mở máy tính, tìm kiếm tập tin bị ẩn đi, kết quả vẫn không phát hiện được gì.
“Nếu trong nhà có di thư thì phỏng chừng sớm đã bị người quen cầm đi, chẳng lẽ suy đoán của anh không đúng?” Lục Văn Tây nhịn không được hỏi.
Hứa Trần không trả lời, cậu không biết.
Lại suy nghĩ một hồi, Lục Văn Tây đột nhiên nhíu mày: “Không thích hợp, căn nhà này quá sạch sẽ, không có chút dấu vết gì về Vệ Hạo Đông, ngay cả một bộ quần áo nam giới hoặc vật dụng hai người cũng không có. Cho dù Đặng Huyên Hàm hận Vệ Hạo Đông thì ít nhất cũng phải có chút dấu vết gì đó về anh ta chứ. Chẳng lẽ sau khi chia tay đã vứt hết rồi? Bất quá làm nghệ nhân không có khả năng thường trú ở một nơi, có lẽ… nơi Đặng Huyên Hàm muốn anh tới không phải nơi này?
Lục Văn Tây than thở, mở trình duyệt Chrome lên xem thử lịch sử tìm kiếm gần nhất.
Từ khóa tìm kiếm cuối cùng là: người yêu mới của Vệ Hạo Đông
Sau đó Lục Văn Tây phát hiện một từ khóa rất thú vị: tên con gái.
…
Hoàn Chương 12.
[Tác giả] Lục Văn Tây: nếu có thể đi xuyên cửa, vì sao lại phải nhảy cửa sổ? Trực tiếp đi từ cửa chính không phải tiện hơn à?
Hứa Trần: bởi vì làm vậy suất.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
17 chương
24 chương
306 chương
32 chương
6 chương