Mãng Hoang Kỷ

Chương 221

"Đây là!" Ánh mắt của cả đám Kỷ Ninh đều nhìn về phía một bộ áo dài. Cả bộ áo dài đó tỏa ra mùi máu tươi, ở trên cổ tay có thêu hoa văn một thanh phi kiếm màu xám. "Được may theo kiểu chiến bào." Mộc Tử Sóc khẽ nói. "Trên bộ áo dài đỏ máu này còn có rất nhiều phù văn nên có cả công hiệu như khôi lỗi, pháp bảo...Nếu ta đoán không sai, khi một đám những người mặc thứ này kích hoạt công năng, trở thành một chỉnh thế là sẽ có thể tạo ra được một loại trận pháp hợp kích mạnh mẽ." Mộc Tử Sóc là một thiên tài khôi lỗi nên có thể phát hiện ra ngay. Tuy Kỷ Ninh không có khả năng như sư đệ Mộc Tử Sóc nhưng vừa liếc mắt cũng đã nhìn ra. Thậm chí nhờ khả năng về trận pháp của mình, hắn còn phát hiện ra chiến bào này cùng loại với Đạo Binh Giáp Khải. "Xem ra, với độ phức tạp của phù văn trên áo này thì e là không phải thế lực bình thường có thể chế tạo ra được." Mộc Tử Sóc cau mày nói. "Tông phái như kiểu Tuyết Long Sơn sẽ chẳng bao giờ có khả năng chế tạo ra loại chiến bài kiểu cách như thế này...Cho dù là sư phụ ta cũng còn chưa chắc nghiên cứu mà chế tạo ra được ấy." "Hắn có Bắc Sơn huyết lệnh." Kỷ Ninh nói giọng trầm thấp. "Rất có thể có quan hệ với An Thiền Bắc Sơn tộc." "Nhìn xem." Thanh Thanh chỉ vào tấm da thú ở bên cạnh. Trong lượng lớn vật phẩm lấy ra từ pháp bảo trữ vật đúng là có vài tấm da thú. "Đừng có chạm tay vào." Kỷ Ninh quát lên rồi lập tức xem kỹ nội dung trên tấm da thú. "Lão nhị ca, huynh đệ ta cũng đã giải ngũ. Nhưng chúng ta vẫn ở lại thế giới Thiên Phương chứ không trở về. Chúng ta không vướng không víu...lại chinh chiến nhiều năm ở thế giới Thiên Phương, đã quen thuộc nơi này rồi. Mà nơi này lại có nhiều lão huynh đệ như thế nên ta cũng không muốn rời xa. Thế nên trước tiên ta xin ghi nhận lời mời tới Tàn Nguyệt Sơn của huynh. Thứ hai là nếu lão nhị ca không có việc gì thì có thể qua thế giới Thiên Phương này chơi..." Kỷ Ninh vừa đọc được nội dung trên da thú thì lập tức da đầu run lên. Xuất ngũ? Lão nhị ca? Thế giới Thiên Phương? "Xuất ngũ?" Mộc Tử Sóc kinh ngạc. "Vậy chắc là Tàn Nguyệt chân nhân kia khi trước là người trong quân đôi. Hơn nữa, nhìn vào bộ áo dài này...thì hẳn đó chính là chiến bào mà Tàn Nguyệt chân nhân mặc năm xưa! Bởi vì tuổi quá lớn, gần tới đại nạn nên lão mới về quê an hưởng tuổi già." "Lão nhị ca?" Bạch Thủy Trạch ở bên cạnh cũng lên tiếng. "Tàn Nguyệt kia đã sống lâu như thế nên có lẽ những huynh đệ còn sống của lão cũng sẽ xấp xỉ như lão. Vì thế nên mới được gọi là nhị ca. Nhưng còn thế giới Thiên Phương thì..." "Thế giới Thiên Phương?" Kỷ Ninh cũng nhíu mày. "Chẳng lẽ là một thế giới trong hàng tỉ thế giới nhỏ?" Mộc Tử Sóc khẽ nói. Tam giới mênh mông vô cùng. Đặc biệt nhân gian là nơi mênh mông nhất, được chia làm ba ngàn thế giới lớn và hàng tỉ thế giới nhỏ. Những thế giới nhỏ kia có thể là tự nhiên tạo ra mà cũng có thể là người bản lĩnh lớn mở ra! "Chinh chiến ở thế giới Thiên Phương?" Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Bắc Sơn huyết lệnh?" Kỷ Ninh suy ngẫm. Đồng thời hắn nhìn lên những tấm da thú khác. Trên những tấm da thú đó còn có cả bản đồ của những bức thư khác. Kỷ Ninh quay lại nhìn những vật phẩm của lão. Dần dần... Một suy đoán được hình thành trong đầu Kỷ Ninh. Có lẽ An Thiền Bắc Sơn tộc có quân đội bí mật. Mà Tàn Nguyệt chân nhân là một thành viên trong đó! Với việc An Thiền Bắc Sơn tộc có quân đội bí mật...Kỷ Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái lắm. Bởi vì trong lịch sử của vương triều Đại Hạ đã từng xuất hiện những trường hợp chư hầu làm phản. Dám làm phản thì có thể biết được chư hầu đó mạnh mẽ tới mức nào. Từ thời đại Thần Ma tới giờ đã rất lâu dài rồi. Ai cũng không thể biết những chư hầu kia nông sâu thế nào nên việc có quân đội bí mật là một chuyện cực kỳ bình thường. Mà thế giới Thiên Phương hẳn là một trong hàng tỉ thế giới nhỏ. Hoặc là một không gian do người bản lĩnh lớn mở ra. Tóm lại là ở nơi đó có vài sinh mệnh đang sinh sống cho nên mới cần đi chinh chiến. "Sư huynh, phải làm sao bây giờ?" Mộc Tử Sóc khẽ nói. "Bây giờ xem ra Tàn Nguyệt chân nhân rất có thể là một người trong quân đội bí mật của An Thiền Bắc Sơn tộc. Hơn nữa nhìn vào những thứ này thì rất có thể bọn hắn đã chinh chiến nhiều năm rồi...Trong chiến đấu sống còn, hẳn là có rất nhiều huynh đệ của cảm tình sâu nặng." Kỷ Ninh gật đầu. Qua năm tháng chinh chiến lâu dài, huynh đệ trong quân đội chắc chắn là có cảm tình với nhau tới mức nào! Bây giờ trở về Tàn Nguyệt Sơn để an hưởng tuổi già thì lại chết. Những người đó làm sao bỏ qua được đây? "Phiền toái." Kỷ Ninh nhíu mày. Nhưng cho dù biết lai lịch của con người kia thì Kỷ Ninh vẫn sẽ xuống tay như trước. Vì Tàn Nguyệt chân nhân này sau khi quay về Tàn Nguyệt Sơn an hưởng tuổi già...cũng đã gây họa rất nhiều. Trong tư liệu liên quan tới Ngu Động mà mình lấy được ở Thiên Bảo Sơn cũng có miêu tả về Tàn Nguyệt chân nhân là một kẻ...tiểu nhân, đã đắc tội với khá nhiều người. Có thể là do bị quản lý chặt chẽ nên từ sau xuất ngũ khỏi quân đội bí mật trở về, lão ta dựa vào thực lực mạnh mà bộc lộ bản tính vốn cố! Vì lẽ đó nên Kỷ Ninh sẽ không bao giờ nương tay với con người này. "Ninh nhi, làm sau bây giờ?" Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh. "Chủ nhân?" Thanh Thanh cũng nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nhíu mày nói. "Chúng ta giữ nguyên dịch lại còn tất cả vật phẩm, pháp bảo khác đều thu lại vào trong pháp bảo trữ vật, sau đó Thanh Thanh thi triển Xuyên Qua Hư Không, ném pháp bảo trữ vật này vào chỗ có từ tính cao sâu trong lòng đất ." "Chỗ có từ tính cao sâu trong lòng đất?" Thanh Thanh gật gật đầu. "Ta hiểu rồi." Bọn họ lập tức giữ lại hai ngàn cân nguyên dịch, nhưng lại không giữ nguyên dịch để trong bình ngọc. Tất cả đều bị đám Kỷ Ninh bỏ đi! Chỉ có nguyên dịch cực kỳ tinh khiết thì mới không có khả năng có dấu vết lưu lại. Những pháp bảo và vật phẩm khác đều sẽ có thể có vấn đề. "Ta đi." Con rắn nhỏ màu xanh lóe lên trên không trung rồi dễ dàng xuyên qua hư không biến mất. Ở sâu trong lòng đất có một vùng đầy từ tính, thậm chí dùng mắt thường có thể thấy được ánh sáng từ đó tỏa ra...Thanh Thanh cẩn thận giải trừ quan hệ với pháp bảo trữ vật rồi ném thẳng vào trong luồng ánh sáng kia. Qua thời gian một chén trà nhỏ. Thanh Thanh đã trở lại. "Đã ném xong." Thanh Thanh nhìn Kỷ Ninh. "Ừ." Kỷ Ninh gật đầu rồi lập tức nói. "Mọi người cũng ngẫm lại xem chúng ta còn thứ gì bỏ quên không." "Sư huynh, khi trước chúng ta xuất hiện ở Tàn Nguyệt Sơn...đám người hầu kẻ hạ trên Tàn Nguyệt Sơn và đệ tử của Tàn Nguyệt chân nhân có thể phát hiện ra tung tích của chúng ta được không?" Mộc Tử Sóc lo lắng hỏi. Kỷ Ninh lắc đầu: "Yên tâm! Thần hồn của ta đã bao phủ toàn bộ Tàn Nguyệt Sơn. Tất cả mọi động tĩnh đều bị ta quan sát. Tổng cộng có ba người phát hiện ra chiến thuyền đầu rồng của chúng ta. Nhưng chiến thuyền đầu rồng của chúng ta đã thay đổi hình dạng cùng màu sắc...nên nếu chỉ dựa vào việc nhìn thấy thì không thể tra ra chúng ta đâu." "Ừ." Mộc Tử Sóc gật đầu. Lần này chúng ta bí mật tới nên chiến thuyền mang hình dảng rất bình thường. Nếu chỉ nhìn thấy chiến thuyền thì không thể nào tra được ra chúng ta." "Vậy là ổn rồi." Kỷ Ninh gật đầu. "Mọi người có cảm thấy bỏ sót điều gì không?" Cả đám đều lắc đầu. Khi tới, bọn họ đều cực kỳ cẩn thận. Thậm chí còn không dùng Truyền Tống Trận mà chỉ bay trong mây mù. Ở Tàn Nguyệt Sơn, ba người thấy mặt bọn họ là Tàn Nguyệt chân nhân, Ngu Động, Nguyệt Vi đều đã chết. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y "Sư đệ, bây giờ ta muốn đi giải quyết tên Thủy Dị." Kỷ Ninh nói. "Giải quyết tên Thủy Dị...sẽ tốn thời gian hơn tên Ngu Động kia. Tuy Thủy Dị chỉ là Tử Phủ viên mãn nhưng hắn lại đang ở trong bộ tộc Đông tộc." "Ta sẽ không làm vướng víu gì đâu nên sư huynh cũng không cần nhiều lời." Mộc Tử Sóc trịnh trọng nói. Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. "Cũng tốt, nhưng mọi người xem nên giải quyết tên Thủy Dị kia thế nào đây." Kỷ Ninh nhìn xung quanh. Thanh Thanh liền nói: "Thật đơn giản. Chủ nhân có thần thức...có thể dễ dàng bao phủ toàn bộ Đông tộc nên chỉ cần đợi cơ hội tới là không phải chúng ta có thể giết Thủy Dị sao?" "Không đơn giản như vậy." Mộc Tử Sóc lắc đầu nói. "Đây chính là hang ổ của bộ tộc Đông tộc. Lại còn là quê nhà của một gã Nguyên Thần đạo nhân. Nhất định là có vô số phương pháp bảo vệ bộ tộc nên chắc chắn không thể có việc người ngoài vô thanh vô tức lén đi vào rồi đi ra được đâu..." Kỷ Ninh cũng gật đầuL "Kẻ ngu cũng có thể đoán ra được. Nơi đó đúng là sẽ có đủ loại trận pháp nên không thể vô thanh vô tức đi vào được đâu." Thanh Thanh bĩu môi. "Ninh nhi." Bạch Thủy Trạch nói. "Chúng ta khó có thể vào Đông tộc giết Thủy Dị...thì tại sao không tìm cách để Thủy Dị ra ngoài?" "Thủy Dị đi ra?" Ánh mắt của Kỷ Ninh sáng lên. "Đúng." Mộc Tử Sóc cũng phải nói hay. Kỷ Ninh nhanh chóng suy ngẫm. Lượng lớn tư liệu về Thủy Dị xẹt qua đầu Kỷ Ninh. Rất nhanh hắn đã nghĩ ra cách. "Khó có thể đi vào giết thì ta sẽ dụ hắn đi ra." Kỷ Ninh gật đầu. "Được, vậy bây giờ chúng ta xuất phát..." "Đi." Chiến thuyền đã biến thành một cái thuyền màu đen bình thường nhanh chóng biến mất trong mây mù. Đám Kỷ Ninh đều đã làm những việc có thể làm để che đậy cái chết của Tàn Nguyệt chân nhân nên những người khác đều không biết! Nhưng đúng như lo lắng của bọn họ... Những lão huynh đệ của Tàn Nguyệt chân nhân chắc chắn sẽ không để Tàn Nguyệt chân nhân chết như vậy! Hơn nữa cả Huyền Quân cũng không thể để một lão huynh đệ già trở về dưỡng lão chết đi như vậy được! Người tu tiên trong Huyền Quân chinh chiến ở bên ngoài, qua bao nhiêu năm tháng, chết không biết bao nhiêu. Người có thể sống tới tuổi già để trở về dưỡng lão thật sự cực kỳ ít. Nếu người về già dưỡng lão của họ bị giết chết như thế thì còn có người nào theo nữa? "Các ngươi yên tâm. Lão huynh đệ trong Huyền Quân chúng ta sẽ không thể chết vô ích như vậy được! Tình báo của Thiên Bảo Sơn ở nơi khác đã điều tra rất lợi hại, nhưng ở quận An Thiền này...Tình báo của An Thiền Bắc Sơn tộc ta mới là lợi hại nhất!" Ở một chi nhánh Huyền Quân, một lão già tóc đỏ nói cao giọng nói với một đám người mặc áo đỏ máu. Quận An Thiền là đất phong của Bắc Sơn tộc. Đó mới chính là chỗ mà An Thiền Bắc Sơn tộc ăn sâu bén rễ. Gần nửa ngày sau. Bên trong thành An Thiền, phủ của Bắc Sơn Hắc Hổ. "Sao?" Đang ngồi đó uống rượu, nghe nhạc, Bắc Sơn Bách Vi cũng phải nhíu mày lại. Hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. "Ta đang nghe nhạc. Ai dám tới quấy rầy thế?" Trên vầng trán của Bắc Sơn Bách Vi hiện ra chút tức giận. Bỗng nhiên, cửa mở toang ra. Chỉ thấy một người đầu trọc vạm vỡ mặc hán phục màu đen cùng một lão già mặt trắng mắt tam giác không râu đi vào. Vẻ mỉm cười của lão già mắt tam giác luôn làm người khác phải run người. "Phụ thân!" Bắc Sơn Bách Vi lập tức đứng lên. Khi đối mặt với phụ thân, Bắc Sơn Bách Vi luôn cảm thấy căng thẳng. "Bách Vi." Ánh mắt của Bắc Sơn Hắc Hổ sâu như sông băng vô tận. "Ta hỏi ngươi. Khi trước ngươi phái người tới Thiên Bảo Sơn lấy tình báo về Ngu Động, Thủy Dị, Đông Thất phải không?" "Dạ." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu. "Vì sao?" Bắc Sơn Hắc Hổ hỏi. Bắc Sơn Bách Vi liền cung kính nói: "Là huynh đệ Kỷ Ninh của con đi cùng với sư đệ của hắn là Mộc Tử Sóc tới nhờ con hỗ trợ. Hắn không muốn Thiên Bảo Sơn biết...cho nên con cũng rất cẩn thận. Ngoài người đi làm việc và con biết chuyện này ra thì không hề có ai biết cả." "Sao?" Đôi mắt của Bắc Sơn Hắc Hổ trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Xem ra hung thủ chính là đám Kỷ Ninh."