Mãng Hoang Kỷ
Chương 143
Trong điện sảnh.
Nữ bồi bàn theo lệnh của Bắc Sơn Bách Vi, đi nhẹ nhàng trong hành lang tới điện sảnh, vừa nghe thấy Xin mời Cầm tiên tử tới phòng của Bắc Sơn Hồ ta được chứ? thì không khỏi sửng sốt. Nàng vội vàng truyền âm nói: "Đại sư bá, công tử Bắc Sơn Bách Vi cũng muốn mời Cầm tiên tử qua."
Tử Y cô nương ở bên cạnh Cầm tiên tử nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra chút nhưng rồi lập tức nở nụ cười.
"Hồ công tử, vị Bách Vi công tử cũng muốn mời Cầm tiên tử qua đó." Tử Y cô nương nói lớn tiếng.
"Ha ha, Bắc Sơn Bách Vi, ngươi cũng mời Cầm tiên tử ư?" Âm thanh nặng nề kia mang đầy sự đắc ý. "Thế nào mà im lặng thế. Ta chẳng nghe thấy gì cả. Muốn mời thì phải có thành ý."
"Ta đâu phải loại không biết lễ độ như ngươi." Bắc Sơn Bách Vi lạnh lùng cười nói.
Hai người ở hai phòng khác nhau lớn tiếng nói chuyện.
Ở các phòng khác còn một vài công tử ở các bộ tộc lớn, nhân tài kiệt xuất trong môn phái và cả Ứng Long Vệ. Có điều bọn họ cũng chỉ dám ngồi ngoài xem. Vì dù sao thì Bắc Sơn Bách Vi và Bắc Sơn Hồ...đều là những công tử danh tiếng khắp quận An Thiền. Bọn hắn đều là đệ tử của An Thiền Bắc Sơn tộc. Phụ thân của bọn hắn là Bắc Sơn Hắc Hổ và Bắc Sơn Dận, đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
Vì thế nên bọn họ cũng không dám chen ngang lúc hai công tử này đang tranh đấu với nhau.
Dù sao thì ở quận An Thiền, An Thiền Bắc Sơn tộc mới là mạnh nhất.
"Bắc Sơn Hồ?" Kỷ Ninh đứng trước cửa sổ, nhìn theo hướng mà âm thanh phát ra. Từ một gian phòng cách đó hơn một dặm, Kỷ Ninh nhìn thấy bóng người kia.
Bắc Sơn Hồ có dáng vẻ rất khôi ngô, trên mặt có chòm râu quai nón. Vẻ mặt khác hẳn với cái tên. Nhưng đôi mắt của hắn thì lại lạnh lẽo láo liên giống như một con rắn độc.
Bắc Sơn Bách Vi thì nhiệt tình phóng khoáng.
Bắc Sơn Hồ thì lạnh lùng tàn nhẫn.
Hai người hoàn toàn tương phản nhau.
"Tử Y cô nương." Bắc Sơn Hồ lớn tiếng nói xuống phía dưới. "Chắc tên Bắc Sơn Bách Vi kia chưa có hẹn trước với Cầm tiên tử đúng không?
"Đúng là không có hẹn trước." Tử Y cô nương đứng ở phía dưới lắc đầu.
"Nếu không có hẹn trước mà ta và Bắc Sơn Bách Vi cùng mời Cầm tiên tử, thì phải xem ai ra giá cao hơn rồi." Tiếng của Bắc Sơn Hồ vang vọng khắp điện sảnh. "Ta ra giá mười hai."
Lập tức các gian phòng ở lưng chừng điện sảnh có không ít tiếng bàn tán to nhỏ.
Ở bên phòng của nhóm người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh thầm nghi hoặc trong lòng. Mười hai? Mười hai cái gì?
Bắc Sơn Bách Vi thì lại lạnh lùng, tức giận nói. "Ta ra giá năm mươi lượng."
"Ha ha ha. Bắc Sơn Bách Vi. Cỡ như ngươi mà dám so với ta cơ à?" Ở gian phòng phía xa xa, Bắc Sơn Hồ cực kỳ khoa trương. "Ta ra giá một trăm lượng."
...
Bên trong phòng.
Kỷ Ninh, Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi đều ngồi ở đó.
Hồn Vô Kỳ nói khẽ : "Bách Vi huynh. Nếu cần ra giá lớn hơn thì ta có thể hỗ trợ."
"Không cần." Bắc Sơn Bách Vi lại cười. "Nếu nói về tài vật thì tên Bắc Sơn Hồ kia làm sao có thể so sánh với tiểu thần tài ngươi được? Có điều cũng chỉ là mời Cầm tiên tử tiếp khách mà thôi. Lúc bình thường cũng chỉ cần có một lượng. Nếu bỏ ra nhiều quá thì đúng là ngu muội. Hiện tại hắn đã ra một trăm lượng. Chỉ cần ta mở miệng một cái là tên Bắc Sơn Hồ này sẽ không dám ra giá cao hơn. Nhưng đến lúc đó là ta mất chứ không phải được."
"Sao không ra giá nữa à?" Bắc Sơn Hồ nhìn phía xa xa với vẻ khiêu khích.
"Chúc mừng Bắc Sơn Hồ, ngươi tốn mất một trăm lượng nguyên dịch là có thể mời Cầm tiên tử tới tiếp." Bắc Sơn Bách Vi nói lớn tiếng.
Nguyên dịch?
Kỷ Ninh đứng bên cạnh hơi kinh ngạc.
Hóa ra bọn họ nói một lượng, mười hai, trăm lượng chính là lượng nguyên dịch! Nguyên dịch chính là tinh hoa của nguyên lực trời đất. Có thể dùng trực tiếp nguyên dịch để tu luyện. Không có bất kỳ gánh nặng nào với thân thể. Khi trước, Kỷ Ninh cũng kiếm được một tầng nguyên dịch cực kỳ loãng ở gian nhà đá trong mỏ quặng. Nhưng ngần ấy cũng nặng cỡ hai ba mươi cân.
Bản thân dùng một phần ba, tầm gần mười cân thì đã có thể đột phát lên Tử Phủ, rồi lại củng cố lại Tử Phủ tiền kỳ.
"Hai ba mươi cân nguyên dịch có giá trị ngang với toàn bộ gia sản của Kỷ tộc." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Một trăm lượng nguyên dịch nặng tầm mười cân. Vừa rồi, tên Bắc Sơn Hồ kia mời một cô Cầm tiên tử tiếp khách mà đã bỏ ra tới nửa tài sải của Kỷ tộc rồi sao? Thật là điên cuồng."
"Một trăm lượng nguyên dịch." Hồn Vô Kỳ gật đầu. "Có giá trị ngang với một pháp bảo địa giai rồi. Với tính cách của Bắc Sơn Hồ khi đấu với ngươi, thì việc ném đi một món pháp bảo địa giai đã là cực hạn của hắn rồi."
Kỷ Ninh líu lưỡi.
Được rồi.
Mình phải giết tên Hứa Ly chân nhân kia thì mới có nổi ba kiện pháp bảo địa giai, cực kỳ khó khăn mới tích cóp được ngần ấy. Nhưng mà đem ra so sánh với vị công tử cao quý có địa vị cực cao ở phủ An Thiền Hầu thì đúng là còn kém xa.
...
Bên ngoài vẫn còn vang lên tiếng khoái chí khoa trương của tên Bắc Sơn Hồ. Vị Tử Y cô nương kia đã tuyên bố Cầm tiên tử tới chỗ Bắc Sơn Hồ.
Trong gian phòng của Bắc Sơn Hồ.
Bắc Sơn Hồ đang ngồi cùng một chỗ với ba nam tử, xung quanh là một đám người hầu. Một người hầu ra mở cửa phòng.
"Không ngờ hôm nay lại gặp tên Bắc Sơn Bách Vi." Bắc Sơn Hồ cầm chén rượu đầu thú lên, những giọt rượu màu đỏ tươi trôi vào cổ họng hắn. Hắn cười quái dị. "Ta vừa mới thu được một môn khách lợi hại. Cách đây mấy ngày lại chiếm được một pháp bảo cực kỳ hiếm thấy. Vừa rồi mới chỉ là món khai vị thôi. Hôm nay ta phải cho hắn tức hộc máu mồm, làm hắn cả đời không quên được, để sau này hắn phải thấy run sợ khi gặp ta."
"Trước tiên ta xin chúc Hồ công tử đạt được ước nguyện."
"Tiếp theo ta xin nhìn xem tên Bắc Sơn Bách Vi kia mất mặt thế nào."
Ba người bên cạnh gồm có cả Chu Lập cùng nâng chén tâng bốc.
"Ha ha ha." Bắc Sơn Hồ cười vui sướng. Mà lúc này Cầm tiên tử cũng đã bước vào. Bắc Sơn Hồ liền nói. "Cầm tiên tử mau tới đây. Mời ngồi xuống đây."
"Cảm tạ Hồ công tử." Cầm tiên tử khẽ cười. Bắc Sơn Hồ nhẹ nhõm cả xương cốt, vẻ mặt đầy đắc ý.
Có mỹ nữ làm bạn, Bắc Sơn Hồ ngồi trong phòng cười nói liên hồi.
Qua hồi lâu.
"Sao." Bắc Sơn Hồ nhìn dãy bàn vừa xuất hiện trên điện sảnh phía dưới. "Chắc là sắp bắt đầu Tranh Bảo rồi."
Bắc Sơn Hồ lật tay lên, trong tay xuất hiện một con dấu. Hắn đưa cho Cầm tiên tử ở bên cạnh. "Cầm tiên tử, con dấu này chính là pháp bảo nhân giai cực phẩm tên là Cừ Sơn Ấn. Nó được luyện chế thẳng từ một ngọn núi tên là Cừ Sơn. Quý hiếm là ở chỗ tuy nó chỉ là pháp bảo nhân giai, nhưng lại có uy lực không thua kém gì pháp bảo địa giai. Cho nên Cừ Sơn Ấn này chính là pháp bảo nhân giai cực kỳ hảo hạng."
"Nhân giai cực phẩm?"
"Rất khó có thể tìm được một pháp bảo nhân giai cực phẩm. Hồ công tử lại có pháp bảo cỡ này."
Đám người Chu Lập ở bên cạnh đều kinh ngạc.
Tử Phủ tu sĩ có thể sử dụng pháp bảo nhân giai.
Vạn Tượng chân nhân có thể sử dụng pháp bảo địa giai. Nhưng thông thường cũng chỉ dùng các loại hạ phẩm, trung phẩm thôi. Rất khó có thể kiếm nổi pháp bảo nhân giai thượng phẩm, địa giai thượng phẩm. Còn tầm cỡ cực phẩm kia...thì đúng là quý hiếm vô cùng.
"Ta sẽ đem nó đi." Cầm tiên tử đứng dậy.
...
Trước dãy bàn trên điện sảnh.
Tử Y cô nương đang đứng ở trước đó, âm thanh của nàng vang vọng khắp điện sảnh. "Hiện tại đã tới thời gian tranh bảo. Hôm nay động Vô Ưu chuẩn bị cho các vị mười tám bảo vật, từng kiện đều có những điểm đặc biệt riêng. Nếu muốn mua có thể trực tiếp ra giá. Người nào ra giá cao hơn thì sẽ mua được!"
Trong gian phòng.
Kỷ Ninh nghe lời vừa nói thì không khỏi ngẩn ra. Đây không phải là hội đấu giá ở Trái Đất sao? Đây là nơi tiên ma hội tụ mà cũng có cái gọi là Hội Tranh Bảo.
"Hơn nữa, nếu các vị khách quý muốn bán các bảo vật quý hiếm cũng có thể bỏ ra. Tạo điều kiện cho mọi người tranh bảo." Tử Y cô nương cười nói. "Mới vừa rồi, công tử Bắc Sơn Hồ đã đưa cho chúng ta một pháp bảo nhân giai cực phẩm tên là Cừ Sơn Ấn. Nên thành ra lần tranh bảo này chúng ta có tổng cộng mười chín bảo vật."
"Bắc Sơn Bách Vi! Không biết ngươi có bảo vật gì không thế?" Âm thanh nặng nề kia lại vang lên lần nữa.
Bôi nhọ.
Đúng là đang bôi nhọ mặt mũi của Bắc Sơn Bách Vi.
Bên trong phòng, sắc mặt của Bắc Sơn Bách Vi cực kỳ khó coi. Hồn Vô Kỳ cũng nhíu mày: "Tên Bắc Sơn Hồ này lại có thể bỏ ra một món pháp bảo nhân giai cực phẩm. Thật là rắc rối. Ta cũng có không ít pháp bảo địa giai. Nhưng nếu tính về quý hiếm thì đúng là không cách nào so sánh được với Cừ Sơn Ấn kia."
Kỷ Ninh đã hiểu.
Mấy vị công tử này khoe pháp bảo là cần khoe cái quý hiếm! Cho dù là pháp bảo địa giai thượng phẩm có giá trị hơn nhưng nếu tính về mức độ quý hiếm thì lại kém hơn rất nhiều.
"Thật đúng là *** chó, giấm đúng phải bãi *** chó." Bắc Sơn Bách Vi nghiến răng nghiến lợi. "Không ngờ lần này đi ra ngoài lại gặp phải hắn. Hắn lại còn chuẩn bị từ trước cơ chứ. Đành nhịn vậy, lần sau ta nhất định sẽ đòi lại bằng hết."
"Bách Vi huynh, ta cũng có một pháp bảo nhân giai cực phẩm." Kỷ Ninh nói.
"Sao?" Bắc Sơn Bách Vi, Hồn Vô Kỳ đều kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh.
Không phái cứ có của cải là có thể mua được pháp bảo nhân giai cực phẩm. Sở dỉ nói là cực phẩm là do số lượng rất ít ỏi.
"Mời xem." Kỷ Ninh vừa lật tay, trong tay liền xuất hiện một viên Long Châu cùng bốn miếng vảy rồng. Trong Long Châu còn có hình một con rồng đang uốn lượn.
"Long Châu!" Bắc Sơn Bách Vi và Hồn Vô Kỳ đều lắp bắp kinh hãi.
Hồ Vô Kỳ lại càng kinh ngạc nói: "Bốn trận bàn ở bốn hướng phối hợp với Long Châu sao? Nhìn sự phức tạp của nó thì đúng là không thể tưởng tượng nổi. Đây là trận pháp gì vậy?"
"Minh Long Tỏa Thiên Trận!" Kỷ Ninh nói.
"Minh Long Tỏa Thiên Trận sao?" Bắc Sơn Bách Vi càng giật mình nói. "Trong Bắc Sơn tộc ta cũng có một đại trận gọi là Minh Long Tỏa Thiên Trận. Có điều nó là đại trận thiên giai. Lại đòi hỏi người vào đại trận có thực lực rất lớn. Minh Long Tỏa Thiên Trận này là đại trận nhân giai sao? Có thể đơn giản hóa thành nhân giai sao? Thật không thể tưởng tượng nổi."
Hồn Vô Kỳ liền nói: "Đại trận này chắc chắn còn hiếm hơn nhiều so với cái của lũ kia. Hơn nữa pháp bảo của Bắc Sơn Hồ chỉ là một con dấu. Còn cái của Kỷ Ninh lại là trận pháp! Mức độ trân quý còn cao hơn nhiều."
Giá trị của trận pháp đúng là hơn hẳn pháp bảo cùng cấp độ.
Hồn Vô Kỳ đổi cách nhìn với Kỷ Ninh. Có thể có được trận pháp nhân giai cực phẩm tốt như vậy, thì xem ra vị bằng hữu Kỷ Ninh của Bắc Sơn Bách Vi này cũng không tầm thường đâu.
"Kỷ Ninh, ngươi muốn bán thật sao? Rất khó để mua lại được bảo vật như này đó." Bắc Sơn Bách Vi nói.
"Bán chứ." Kỷ Ninh cười nói.
Kỷ tộc đã có An Thiền Hầu bảo vệ nên cũng không cần Minh Long Tỏa Thiên Trận nữa. Hơn nữa, loại trận pháp này lại cần có năm người điều khiển thì mới có thể phát huy ra được chiến lực mạnh nhất. Kỷ Ninh mang đại trận này tới An Thiền Thành. Chính là để bán nó đi...đồng thời đổi lấy lượng lớn pháp bảo phi kiếm nhân giai, để cho uy lực Tiểu Thiên Kiếm Trận của mình tăng lên.
"Tốt. Huynh đệ Kỷ Ninh. Ta cũng không muốn cảm ơn nhiều. Nhưng lần này ngươi đúng là đã vả một nhát thật đau vào mặt Bắc Sơn Hồ rồi." Mặt Bắc Sơn Bách Vi cũng hơi đỏ lên.
"Bắc Sơn Bách Vi. Chẳng lẽ ngươi đường đường là công tử phủ Bắc Sơn Hắc Hổ mà lại không có bảo vật nào sao?" Âm thanh nặng nề lại vang lên với vẻ khiêu khích.
Bắc Sơn Bách Vi mỉm cười, hô lớn ra bên ngoài: "Tử Y cô nương, ta có một trận pháp này. Tuy rất bình thường, nhưng còn tốt chán so với cái của tên Bắc Sơn Hồ kia."
Không khí trong điện sảnh trở nên rất đặc biệt.
Tất cả mọi người đều hiểu được. Cuối cùng thì vị công tử Bắc Sơn Bách Vi kia cũng đứng lên vả lại vào mặt đối phương.
Nhưng, có thể đánh đau được hay không?
Thì phải xem xem bảo vật trận pháp này có ăn đứt được Cừ Sơn Ấn không đã.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
272 chương
70 chương
803 chương
258 chương
479 chương
10 chương
52 chương