Mạn Thiên Hoa Vũ - Cảm Hứng Lịch Sử Việt Nam
Chương 20 : Đơn Thuốc
Trần Thanh vừa nói gì ấy nhỉ? Cái gì mà vụ án giết người hàng loạt, đối tượng là các cô gái...
Hóa ra đây là lý do Trần Thanh cùng Đỗ Quân nhắc đi nhắc lại tôi là không được ra ngoài một mình.
Da gà da vịt bỗng chốc nổi đầy thân, nhớ lại những ngày chạy nhong nhong ngoài đường một mình mà vẫn không lọt vào mắt xanh của kẻ ác, phải công nhận một điều rằng tôi quá may mắn!
Tôi nuốt nước bọt, hỏi lại: "Anh... có thể nói rõ hơn một chút không?"
Đám Trần Thanh nhìn nhau, đoạn Phạm Bân đứng dậy đưa Đỗ Chi vào phòng riêng. Đỗ Quân thấy tôi nhìn theo họ liền hắng giọng, giọng nhỏ lại: "Vì cái chết của Lưu Bích Thủy mà tinh thần của Chi không ổn cho lắm, tốt nhất là không để nó nghe được chuyện này."
Vậy nghĩa là mấy người này nghĩ tôi mạnh mẽ lắm.
Đỗ Quân nói: "Án liên hoàn này đã kinh động tới Quan gia bởi nửa năm trôi qua rồi mà chưa bắt được hung thủ. Hơn nữa... mới đây phía phủ Kiểm Pháp đã phát hiện thêm xác chết thứ tư và... nạn nhân thứ năm cũng mất tích."
Quan gia... Trần Thuyên?
Xùy xùy, lại nghĩ tới cái không phải trọng tâm rồi.
Tôi cắn môi, hỏi: "Làm sao xác định được đó là án giết người hàng loạt, ý tôi là án liên hoàn?"
Trần Thanh đang chuẩn bị uống trà, nghe tôi hỏi liền ngưng lại, nét mặt ngưng trọng: "Thủ pháp bắt cóc giết người của hung thủ đều lưu lại rõ ràng trên người từng nạn nhân. Ba nạn nhân đã tìm được xác là các thiếu nữ có độ tuổi từ mười bốn đến mười tám. Cả ba đều bị trói lại, bỏ đói nhiều ngày dẫn đến tử vong. Thời gian từ lúc bị bắt cóc cho tới khi tìm thấy xác khoảng một tháng."
Tôi nghe mà thấy cả người run rẩy, tim đập thình thịch. Hu hu, từ giờ có cho tiền tôi cũng không ra ngoài nhé. Không thèm đi đâu hết!
Chồng đẹp trai giàu có còn chưa tìm được, tôi mà bị tên biến thái kia bắt cóc thì mất cả chì lẫn chài à. Không được đâu!
Trong lúc Trần Thanh uống trà, Đỗ Quân liền bổ sung thông tin: "Với ba xác chết đầu tiên, thời gian giữa người này được tìm thấy xác với người kia bị mất tích là khoảng một tới hai tháng. Cho tới nạn nhân thứ năm, cô ấy đã bị bắt cóc trong thời gian xác chết thứ tư chưa được tìm thấy."
Tôi liền hỏi: "Vậy các anh có xác định được khi nạn nhân thứ năm bị bắt cóc thì người thứ tư đã chết hay chưa?"
Đỗ Quân gật đầu: "Theo kết quả khám nghiệm, người thứ tư đã chết rồi thì nạn nhân thứ năm mới mất tích."
"Nếu vậy... nhất định là hung thủ đang rút ngắn thời gian bắt cóc lại rồi!" Tôi liền hô lên, tóc gáy dựng đứng.
"Ừ." Trần Thanh liếc nhìn tôi. "Tất cả nạn nhân đều bị bắt cóc khi ở một mình, hơn nữa lại luôn ở nơi vắng người nên không có nhân chứng. Nhất định hung thủ đã theo dõi nạn nhân một thời gian để biết được thói quen, hoặc bám theo cho tới khi không có ai liền ra tay."
Tôi thở ra một hơi, mếu máo: "Từ giờ tôi sẽ hoàn toàn nghe lời hai người. Tôi không đi ra ngoài một mình nữa, có bảo Chi dùng roi đánh tôi cũng không đi!"
Đang bàn chuyện nghiêm túc mà Trần Thanh cũng phải phì cười.
Đỗ Quân nói với Trần Thanh vài câu liên quan tới công việc của y, tôi không có hứng thú nên lại bận rộn với suy nghĩ của riêng mình.
Đã nửa năm rồi mà hung thủ còn chưa bị bắt, theo cách nói của hai người kia thì có lẽ còn chưa khoanh vùng được đối tượng. Tên này hẳn là một loại tội phạm có tổ chức, rất thông minh. Trong những tài liệu mà tôi từng đọc qua thì để đối phó với loại tội phạm này cần một thanh tra có năng lực rất cao, hoặc không cũng phải là một đội trọng án.
Ôi chao, đúng là đen đủi mà. Cuộc sống cổ đại đã chẳng có gì thú vị, không có wifi, điện thoại hay tivi, mà nay còn bị cấm cửa trong nhà nữa thì khác nào muốn tôi tự tử?
Đang nói chuyện thì Phước Lộc thò đầu vào cửa. Chắc cuộc sống làm người hầu của Trần Thanh sung sướng lắm hay sao mà mỗi lần gặp tôi lại thấy nó béo thêm một ít, nhìn cái má phúng phính kìa, chỉ muốn nhảy vào mà cấu véo.
"Thưa cậu, đã tới giờ rồi ạ."
Vì thằng nhóc vừa béo vừa trắng, hai má hây hây nên tôi rất có cảm tình. Nó vừa quay sang nhìn, tôi liền giơ tay vẫy vẫy.
Phước Lộc cười tít cả mắt, chào thật to: "Con chào cô Niệm Tâm."
Trần Thanh đi ra ngoài, Phước Lộc chân ngắn phải chạy theo mới kịp.
Tôi hét lên đằng sau bọn họ: "Về nhé!"
Chỉ thấy Trần Thanh quay đầu lại, đôi mắt như chứa đựng cả ngàn vì sao đang nhìn tôi.
Khóe miệng anh hơi kéo lên thành nụ cười, gật đầu: "Vào trong nhà đi."
...
Từ ngày biết được đang có án liên hoàn xảy ra tại kinh đô, tôi nhất mực tuân theo lời Trần Thanh và Đỗ Quân, không sai tới nửa chữ.
Để xoa dịu sự chán đời, tôi kéo ghế ra ngồi trước cửa nhà ngắm người đi qua đi lại nhằm luyện khả năng quan sát biểu cảm. Ví dụ như bà cô bán thịt kia đang rất sung sướng vì lừa được người mua hàng, nhưng lại giả bộ mình đang chịu bán lỗ. Hoặc như một đôi trai gái cố tình đi cách xa nhau, nhưng ánh mắt của họ lại chẳng giấu được tình cảm.
Tôi đồ rằng chỉ cần ngồi như thế này chừng một tháng thì trình độ quan sát của tôi sẽ tăng vượt bậc. Thế nhưng còn chưa ngồi được một buổi sáng, tôi đã bị thằng em Nhữ Hài xách ghế kéo vào.
Cậu ta mắng tôi té tát: "Đầu óc của chị có vấn đề hay sao mà lại ngồi ra cửa như thế. Có khác nào mời gọi thằng giết người kia đến không?"
Tôi ngơ ngác nhìn Đoàn Nhữ Hài. Ngồi ngoài của với đi một mình ngoài phố giống nhau à?
Cậu lấy tay day trán, quát: "Chị không nghe các anh ấy nói rằng hung thủ rất có thể đã quan san nạn nhân từ trước sao. Chị đưa mặt ra ngoài cả sáng chính là cho nó cơ hội đấy."
Tôi giật mình, không ngờ Đoàn Nhữ Hài nghĩ được như vậy; còn tôi mang danh giúp Đại an phủ sứ phá án mà lại ngu ngốc đưa bản thân ra mời gọi kẻ giết người.
Không cần suy nghĩ thêm, tôi giật lại cái ghế trên tay Đoàn Nhữ Hài rồi lật đật đi vào trong nhà. Bà đây nằm yên trong phòng là được chứ gì!
Trong thời gian Đỗ Quân và Phạm Bân "đi làm", tôi và Đỗ Chi lúc nào cũng phải dính lấy nhau. Thằng nhóc Đoàn Nhữ Hài chỉ ở nhà được hai hôm là đã kêu trời đất, tới ngày thứ ba liền cắp sách đi thẳng tới hội quán học trò của cậu.
Dù sao Đỗ Chi cũng có võ, còn tôi không biết võ nhưng biết kêu cứu. Hai chúng tôi ở cạnh nhau thì nhất định không có chuyện gì.
Tranh thủ khi bị nhốt trong nhà, Đỗ Chi ra sau nhà luyện võ còn tôi ngồi xem. Ban đầu còn thú vị, càng về sau tôi càng buồn ngủ. Phải nói là nhàm chán tới cùng cực.
Tôi với Đỗ Chi bàn bạc xem có nên tới hội quán của Đoàn Nhữ Hài để thay đổi không khí hay không nhưng cuối cùng cả hai đều bác bỏ. Đối phó với một Đoàn Nhữ Hài đã khiến chúng tôi nhiều phen tức muốn ói máu, nay gặp cả đám mọt sách như cậu ta nữa thì chắc sẽ phát điên mất.
May thay, tới ngày thứ năm thì Đỗ Quân và Phạm Bân được nghỉ. Nhất định hai người đó cùng xin nghỉ một ngày để ở nhà, cũng là tiện cho Phạm Bân và Đỗ Chi có thời gian bên nhau trong khi tôi cũng có người trông coi. Nghĩ tới đây tôi bật cười, Đoàn Nhữ Hài trong trường hợp này đúng là đồ vô dụng. Suy xét thêm một lúc, hình như tôi dùng từ "trông coi" không phù hợp cho lắm thì phải.
Hôm nay cũng là ngày thứ năm Trần Thanh không tới. Trong thời gian vừa rồi, cứ một hai ngày anh lại ghé nhà Đỗ Quân, có khi tôi còn tưởng anh ta sống ở đây nữa. Vậy mà năm ngày trôi qua rồi không thấy cái mặt khi nào cũng cười tủm tỉm ấy, tôi thấy hơi thiếu thiếu. Đỗ Quân trịnh trọng nói Trần Thanh đang có việc rất bận không dứt ra được.
Tôi nghe vậy liền cười khẩy: "Vậy mong cái sự không dứt ra được ấy mau chóng phá được án liên hoàn."
Đỗ Quân liền ho mấy tiếng rất không tự nhiên.
Đôi chim non ríu rít Đỗ Chi và Phạm Bân đã ra ngoài dạo phố như nguyện vọng của cô nàng, còn lại tôi và Đỗ Quân ở nhà.
Cái Tị dọn mâm cơm lên, nhìn tôi ngạc nhiên: "Ơ, cậu Quân và cô Tâm không đi ra phố ạ?"
Tôi lườm nó cháy xém mặt mày.
Còn chưa xác định được đối tượng kết hôn sau này, tôi làm sao dám ném cần câu lung tung được. Hơn nữa vì đôi tình nhân kia đi chơi, nếu chúng tôi cũng làm theo thì chẳng há cũng là hẹn hò sao. Không được, không được!
Ăn cơm xong không biết làm gì, tôi lại chui vào phòng nằm than trời trách đất. Được một lúc thì Đỗ Quân cũng không chịu nổi sự nhàm chán nên gõ cửa phòng rủ tôi ra ngoài đi dạo.
Nghĩ tới việc tiếp tục ở trong nhà thêm hàng tháng trời, đợi chờ một ngày Đại an phủ sứ phá xong án mạng tôi liền rùng mình. Thế là không để ý gì thêm nữa, vội vã thay đồ ra ngoài cùng Đỗ Quân.
Lâu nay vì ánh sáng của Trần Thanh mà tôi không để ý tới Đỗ Quân cho lắm, giờ đây dành thời gian cạnh y mới nhận ra đây cũng là một người có xuất thân không tầm thường.
Đỗ Quân và Đỗ Chi vốn là họ hàng xa của Trần Khắc Chung – nhân vật nổi tiếng có "scandal" với công chúa Huyền Trân, hơn nữa còn đang nắm trong tay một chức quan gì đó rất quyền lực trong triều đình.
Xin được phép nói một chút về Trần Khắc Chung. Tuổi tác của ông ta cũng không còn trẻ, đại khái phải ngang với Trần Nhân Tông – tức Hiếu Hoàng, hiện tại đang là Thái thượng hoàng – nhưng lại có "phốt tình cảm" với công chúa Huyền Trân em gái Trần Thuyên.
Trong Đại Việt sử ký toàn thư, sử thần Ngô Sỹ Liên đã mắng: "Thói gian tà của Trần Khắc Chung thực quá quắt lắm!" Không những vậy còn nói Trần Khắc Chung là "giở trò chó lợn". Thực lòng tôi cũng muốn gặp nhân vật này để ngắm nghía một phen.
Quay lại với Đỗ Quân, mặc dù là họ hàng nhưng thực tế y cùng ông anh họ Trần Khắc Chung kia cũng chẳng hề liên quan tới nhau là mấy. Đúng là Đỗ Quân đã nhờ vào quan hệ với Trần Khắc Chung để được sung vào quân Thiên Thuộc, nhưng để lên được chức Ngũ đô chỉ huy sứ thì đều dựa vào tài năng của y.
Vì là kẻ học võ từ nhỏ nên đối với văn chương thì Đỗ Quân không quan tâm cho lắm. Đây cũng là một trong những lý do tôi có cảm tình với y. Đỗ Quân thật thà, nghĩ gì nói nấy, đặc biệt không tỏ ra khoa trương như đám học trò Đoàn Nhữ Hài mỗi lần nói chuyện.
Hiện tại đang là Hưng Long năm thứ sáu, Trần Thuyên lên ngôi đã được sáu năm. Tính theo thời gian của Trần Thuyên, đã gần mười năm chúng tôi không gặp nhau rồi.
Nghe đâu với chức Ngũ đô Chỉ huy sứ, Đỗ Quân hàng ngày đều được diện kiến thánh nhan, khiến tôi nảy sinh suy nghĩ muốn tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của hoàng đế. Nghĩ là làm, tôi bắt đầu nói lan man sang Trần Thuyên, cốt chỉ để moi thông tin từ Đỗ Quân.
Tôi cười cười tỏ vẻ ngây thơ: "Nhìn xem, tôi chỉ là một đứa dân đen, tò mò về Quan gia thì cũng có gì là lạ."
Đỗ Quân nhíu mày suy nghĩ. Tôi biết, đối với một kẻ trung thành như Đỗ Quân thì nói chuyện sau lưng Quan gia là chuyện tối kỵ. Không thể để y do dự, tôi mở to mắt chớp chớp, hy vọng một chút nhan sắc tàn còn sót lại có thể khiến y mở miệng nói vài câu.
Y phì cười, nói: "Thực ra cũng không có gì. Quân ta vừa đánh thắng Ai Lao, Qua gia rất vui mừng."
Ai Lao thì tôi biết, đây là tên gọi khác của Lào. Trước khi Việt Nam và Lào có mối quan hệ anh em như thời hiện đại thì cũng đổ máu không ít.
Nhưng mà... tôi đâu có muốn biết về chuyện này. Cái tôi cần tìm hiểu là Trần Thuyên sống thế nào, có khỏe mạnh không, có nhiều vợ không, có con đàn cháu đống không...
Nhưng nhấm nháy thế nào Đỗ Quân cũng không chịu mở mồm ra nói về Quan gia của y nữa, tôi đành hậm hực mà bỏ qua.
Đỗ Quân dẫn tôi đi loanh quanh phố xá, khiến đứa con gái có kiến thức nghèo nàn này được mở rộng tầm mắt một phen.
Thời nhà Trần cũng giống như nhà Lý, chia kinh thành làm sáu mươi mốt phường. Mỗi phường lại tập trung các thợ thủ công, người làm nghề... thậm chí là cùng một quê lại. Giống như phố cổ hiện tại ở Hà Nội với Hàng Nón, Hàng Tre, Hàng Bông...
Theo nguyện vọng của tôi, Đỗ Quân đưa tôi tới những hàng bánh ngon nhất, ăn ngập miệng mới thôi. Hầu như các loại bánh đều được làm từ gạo, hương vị rất đa dạng, bùi bùi ngon miệng.
Đỗ Quân dù đã trải qua một đời vợ nhưng vẫn ngại ngùng khi tiếp xúc với con gái. Mấy lần tôi vô ý chạm vào tay y đều khiên khuôn mặt vốn nghiêm nghị của y đỏ ửng cả lên. So với tên Trần Thanh kia thật khác một trời một vực.
Tôi lựa lời hỏi Đỗ Quân về lý do vì sao tới giờ y vẫn chưa lấy vợ khác, y liền cười buồn: "Không muốn là không muốn. Hoặc có lẽ ta chưa gặp được người phù hợp."
Tôi gật gù cho là phải, không dám đào sâu vấn đề này thêm nữa, chỉ sợ khiến y đau lòng.
Chúng tôi đi bộ khá lâu, tôi không những không mỏi còn cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào trong một ngõ nhỏ chúng tôi đang tới gần, tôi liền đánh hơi được hẳn là có chuyện.
Lòng tôi rất mâu thuẫn, thường thì người ta phải tránh đi để bản thân không gặp chuyện, nhưng tính tôi trước giờ đã luôn tò mò và thích xen vào chuyện người khác. Liệu tôi có nên cùng Đỗ Quân đi thẳng, coi như mình không nghe thấy gì? Tôi lại giật mình nhận ra, sợ cái gì chứ?
Bên cạnh tôi đây không phải tên nhóc Đoàn Nhữ Hài chỉ giỏi võ mồm mà là Đỗ Quân võ công cái thế, tôi không cần thiết phải nghĩ nhiều.
Đỗ Quân bị tôi túm tay len vào trong đám người, vào thẳng sân nhà của một người nông dân.
Ấy, kia chẳng phải là Đỗ Chi và Phạm Bân hay sao? Tôi và Đỗ Quân chỉ đi sau đôi chim non này một lúc mà đã có chuyện xảy ra rồi?
Tình cảnh lúc ấy là thế này: Một người phụ nữ khắc khổ quỳ xuống đất khóc lóc, kêu gào cái gì mà "mày giết chồng bà", "mày đền cho bà", "đồ lang băm"...
Xét theo vẻ mặt bối rối của đôi chim non kia thì nhất định là bà ta đang chửi Phạm Bân.
Đỗ Chi nhìn thấy tôi và Đỗ Quân, ánh mắt sáng lên như thấy Bồ Tát giáng trần.
Không đợi tôi hỏi, cô nàng đã kéo tôi và anh trai ra xa một góc, bắn như súng liên thanh: "Con mụ kia vu oan cho Công Bân kê nhầm đơn thuốc, khiến chồng mụ dở sống dở chết."
Tôi vội ngăn cô nàng lại, đề nghị: "Nói từ đầu xem nào."
Đỗ Chi gật đầu: "Không lâu trước đây, Công Bân tình cờ khám cho chồng con mụ kia, có kê một đơn thuốc. Đến hôm nay chàng dẫn em quay lại, phát hiện ra bệnh tình gã lại nặng thêm. Con mụ kia liền nói đã bốc thuốc theo đúng đơn của chàng. Công Bân liền mượn đơn thuốc xem lại, bảo em rằng đơn thuốc này sai mất một vị rồi. Thế là con mụ đàn bà kia liền làm ầm lên, nói Công Bân hành nghề y mà không có lương tâm, sắp hại chết chồng mụ."
"Đơn thuốc kia là do Bân viết sai sao?" Đỗ Quân nhíu mày hỏi.
Đỗ Chi cắn môi, bất lực nói: "Anh Quân, Công Bân vốn là thái y, làm sao có thể sai những lỗi như vậy được. Mỗi lần viết đơn thuốc chàng đều kiểm tra lại mấy lần. Nhưng..." Cô ngập ngừng. "Chữ viết trên đơn thuốc rất giống chữ của chàng."
Đỗ Quân liền hỏi: "Đã xem kỹ chưa, có phải bị người ta sửa nét chữ không?"
Phạm Bân đã tới bên chúng tôi từ lúc nào, lắc đầu nói: "Không hề, tất cả đều rất hoàn hảo."
"Anh chắc chắn đó là chữ của mình chứ?" Tôi thận trọng hỏi.
Lúc này Phạm Bân không có tâm trạng để đôi co với tôi, y gật đầu: "Phải, nhưng ta cảm giác có gì đó rất kỳ lạ. Vả lại ta vẫn nhớ đơn thuốc này, ta không hề viết nhầm."
Tôi quay lại nhìn người đàn bà đang khóc lóc kia, nhíu mày. Từ lúc chúng tôi nói chuyện với Đỗ Chi và Phạm Bân, tiếng kêu gào của bà ta nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa, nhìn thấy tôi và Đỗ Quân, khuôn mặt bà ta liền biến sắc. Tôi đồ rằng người đàn bà này đang có chuyện giấu diếm. Chỉ không biết đó là gì?
Tôi liền hỏi Phạm Bân: "Anh có khám lại xem gã đàn ông kia ra sao không?"
Y lắc đầu, cười khổ: "Vợ gã đâu có để tôi đụng tay."
Tôi gật đầu, đoạn đi tới gần người đàn bà, mỉm cười thân thiện: "Dì ơi, không biết anh cháu phải đền bù thế nào?"
Bà ta đáp lại rất nhanh: "Phải đền tiền cho tao!"
Xưng hô thô tục, đây hẳn là một người không có nhiều kiến thức.
Tôi liền cười: "Với tính mạng của chồng, mà lại chỉ cần tiền thôi sao?"
Câu nói của tôi khiến người đàn bà đứng hình trong khoảnh khắc, sau đó bà ta ôm mặt: "Chúng tao chỉ là nông dân, làm gì có tiền. Đền tiền cho tao, để tao đưa chồng đi tìm thầy thuốc khác..."
Trong lòng tôi cười khẩy một cái, mục đích chỉ là tiền mà thôi. Nhưng với cái danh của Phạm Bân, nếu bằng lòng đền tiền thì khác nào thừa nhận mình đã kê sai thuốc? Đương nhiên tôi sẽ không để chuyện ấy xảy ra rồi.
Tôi nói: "Thế này đi, chỉ một đơn thuốc không thể nói lên điều gì. Chúng ta tới phủ Kiểm Pháp kêu oan, để Đại an phủ sứ phân xử. Có được không?"
Đỗ Chi và Phạm Bân nghe tôi nói mới vỡ lẽ, nếu đã không thể tự mình giải quyết thì cứ "đưa lên phường", kẻ có tật sẽ giật mình.
Tôi quan sát thật kỹ biểu cảm của người đàn bà, thấy bà ta lộ ra vẻ sợ hãi rất nhanh. Nào, để xem bà còn trò gì muốn giở ra nữa đây?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
65 chương
94 chương
29 chương