Mân Côi
Chương 9
Bởi vì nán lại trung tâm thể dục một hồi, khi Lâm Mân Côi trở về đã gần mười một giờ đêm.
Phương Tử Quân gọi điện thúc giục vài lần đều bị Lâm Mân Côi thản nhiên lấy lí do xã giao ngăn lại.
Nhược Cuồng thấy cô ngắt điện thoại, giọng nói dịu dàng truyền đến, "Ở nhà có ai đang giục sao?"
Lâm Mân Côi nghĩ đến Phương Tử Quân, trái tim thoáng lạnh lẽo, chỉ gật đầu không lên tiếng, rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này. Phương Nhược Cuồng là người tinh tế, sao không hiểu chứ, chỉ cười cười rồi ung dung chuyển sang đề tài khác.
Chẳng qua lúc về nhà, Lâm Mân Côi liền đối mặt với vẻ mặt đen kịt của của Trương Ngọc.
"Cô làm vợ kiểu gì thế? Tan tầm không về nhà nấu cơm, cô muốn bỏ đói Tử Quân chúng tôi phải không? Tử Quân ban ngày phải đi làm, cục Lâm nghiệp người ta có rất nhiều việc, nó lại mới lên chức chủ nhiệm..."
"Trong ủy ban cũng bộn bề nhiều việc."
Lâm Mân Côi bực bội vô cùng, không muốn nghe thêm lải nhải. Hơn nữa từ chuyện lần trước đã thấy rõ, vấn đề mẹ chồng nàng dâu không phải cứ nhường nhịn là xong.
Lâm Mân Côi đặt túi xách xuống đi thẳng tới phòng bếp, rót cho mình cốc nước mới lên tiếng, "Con đã gọi điện báo tối nay có tiệc xã giao rồi."
"Xã giao mà tới mười một giờ sao? Người thì nồng nặc mùi rượu, cô nhìn xem mình giống cái gì... Thật không biết người nhà cô dạy cô thế nào..."
Bản thân không có giáo dục, còn trách người nhà Lâm Mân Côi. Lâm Mân Côi nghe không nổi, Trương Ngọc chỉ trích người nhà mình, lửa giận trong lòng bỗng chốc bùng lên, "Bà nói gì?!"
Thấy Lâm Mân Côi hung hăng, Trương Ngọc cũng nổi giận, "Sao, tôi nói một câu, cô cãi một câu! Nhìn bản mặt cô xem, mẹ cô không dạy cô phải biết kính trọng người lớn hả? nói cho cô biết, nhà họ Phương chúng tôi không giống gia đình bình thường, chúng tôi là gia đình có phép tắc..."
"Phép tắc?" Lâm Mân Côi giận dữ cười,
"Phép tắc là ngay cả phí trang trí cũng phải do thông gia ra à?"
"Mày nói cái gì! Tử Quân! Con xem vợ con kìa!"
Trương Ngọc ghét nhất hàng xóm nói con trai bà ta ở rể, dựa vào phụ nữ mới được thăng quan tiến chức. Tối nay, rốt cuộc Lâm Mân Côi đã chạm vào vảy ngược của bà ta, bà ta không nhịn được chửi ầm lên,
"Cái con điếm này... Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận..."
Lâm Mân Côi chẳng thèm nhúc nhích, cô muốn xem thử Phương Tử Quân định kết thúc thế nào. Giờ cô đang ước gì Phương Tử Quân không chịu nổi cô, đòi ly hôn với cô.
Phương Tử Quân vốn đang tắm, nghe tiếng cãi cọ bên ngoài bèn vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy mẹ mình- Trương Ngọc sắp đánh Lâm Mân Côi, trong lòng hắn quýnh lên, nhanh chóng kéo Trương Ngọc lại, "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Trương Ngọc nghe Phương Tử Quân rống, nước mắt đua nhau rơi, "Tử Quân à, con đàn bà này về muộn thế còn lý luận... Con nhìn nó đi... Nó chửi mẹ...muốn đánh mẹ..."
Thực ra Phương Tử Quân đã có thành kiến với Lâm Mân Côi, không chỉ mặt mũi xấu xí, trước khi cưới còn đỡ, biết ngoan ngoãn nghe lời hắn, hiếu thuận với Trương Ngọc. Nhưng sau khi cưới tính tình lại thay đổi quay quắt, chẳng ân cần dịu dàng như trước, mà còn thơ ơ lạnh nhạt với hắn và Trương Ngọc.
Phương Tử Quân không ngốc, thời đại học cũng yêu đương mấy lần, đại khái hiểu rõ phụ nữ thay đổi nhiều như vậy là có nguyên nhân gì.
Lần trước thấy ánh mắt Lâm Mân Côi nhìn hắn và Lâm Thanh Thiển là lạ, hắn còn tưởng rằng chuyện của bọn hắn bị lộ, nên đặc biệt nhắn tin nhắc Lâm Thanh Thiển yên lặng một thời gian, mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều đúng giờ về nhà, chính là để làm rõ có phải Lâm Mân Côi đã phát hiện ra chuyện gì không, nhưng không ngờ, Lâm Mân Côi càng ngày càng quá đáng.
"Mân Côi, em không sao chứ."
Bất quá, Phương Tử Quân chưa dám động đến Lâm Mân Côi, và cũng nghĩ giống như Lâm Mân Côi, hắn mới được đặc cách thăng lên chức chủ nhiệm, mông còn ngồi chưa vững, nếu lúc này bọn họ ly hôn, chắc chắn bên ba vợ sẽ làm khó hắn.
Trong lòng Phương Tử Quân đã cực kì bất mãn, nhưng hắn không dám phát tiết, chỉ có thể nén lửa giận cười nói, "Mân Côi, em đi nghỉ đi, anh biết mấy việc xã giao đó rất mệt..."
"Tử Quân à, con điếm đó..."
Trương Ngọc vẫn còn tức tối bất mãn, lại bị Phương Tử Quân lôi kéo, "Mẹ, trễ thế này rồi mẹ đừng ầm ĩ nữa, ngày mai chúng con phải đi làm..."
Trương Ngọc không ngờ con trai mình không đứng về phía mình, bà ta đành ngậm nước mắt uất ức bỏ về phòng.
Lâm Mân Côi cũng không quan tâm nhiều, lấy túi xách đi thẳng vào phòng ngủ. Cả người đầy mùi rượu, rõ ràng cô không uống mà, chẳng lẽ vì người đàn ông đó quá gần cô ư? Toàn bộ hơi thở của anh xâm nhập cơ thể cô sao? Vừa nghĩ vậy, không hiểu sao chân Lâm Mân Côi hơi nhũn ra, tựa vào tường lát gạch men bóng loáng, hồi lâu mới đứng vững được. Không uống rượu, thân thể lại nóng hừng hực, mơ hồ còn có một loại khát vọng khó kiềm nén. Lâm
Mân Côi thoáng nhìn quả nam việt quất nở rộ duới dòng nước, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh miệng đàn ông ngậm nó, tiếu JJ kéo tới kéo lui. Càng đứng chân càng mỏi nhừ, Lâm Mân Côi lắc lắc đầu, cô... rốt cuộc bị sao thế này?
"Mân Côi?"
Ngoài cửa, giọng Phương Tử Quân truyền tới, Lâm Mân Côi mới từ trong suy tưởng phục hồi tinh thần, lấy khăn tắm bọc người ra ngoài.
Vì đang lăn tăn chuyện trong đầu, nên Lâm Mân Côi quên mất việc lót băng vệ sinh giả vờ kỳ kinh nguyệt.
Ngoài cửa, Phương Tử Quân cũng chưa hề nghĩ sẽ chạm vào Lâm Mân Côi, nhưng nghĩ rằng sớm muộn cũng phải đi bước này, đưa đầu cũng một đao, mà rụt đầu cũng một đao, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Phương Tử Quân lấy áo mưa để trên tủ đầu giường, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mân Côi mới tắm xong, tuy rằng cô rất béo nhưng da dẻ cực kì mịn màng, khuôn mặt bị hơi nước nhuộm thành một mảng đỏ ửng, điều này làm Phương Tử Quân vốn cả đời ghét người béo lại hơi động lòng.
Hắn đã lâu không tới chỗ Lâm Thanh Thiển, nên hơi khát vọng. Mà đàn ông một khi đã muốn, thì giọng nói càng dịu dàng hơn.
"Mân Côi, đêm nay, chúng ta có thể không?"
Bị ánh mắt đầy sắc dục của Phương Tử Quân nhìn, trong nháy mắt Lâm Mân Côi kịp phản ứng.
"Nhưng em..."
"Anh thấy, hôm nay đã tám ngày rồi, anh cũng thấy trong phòng vệ sinh không còn thứ đó, em sạch sẽ rồi đúng không?"
Lâm Mân Côi nghiến răng nghiến lợi, tên Phương Tử Quân khốn nạn này, đúng là t*ng trùng lên não, dám vào WC nhìn thứ cô đã thay.
Có điều chẳng phải hắn nói cô béo đến nỗi hắn không có cách nào nhìn thẳng, cơ bản không muốn đè cô à? Sao lại tích cực vậy...
Khi Lâm Mân Côi đang sửng sốt, Phương Tử Quân nhận được tin tức mình muốn, liền kéo cô ngã xuống giường.
Hắn giật áo choàng tắm của cô, trông thấy khối thịt trắng như tuyết dưới áo choàng tắm, mặt hắn tái mét. Nhưng hắn cố nén cảm giác buồn nôn, hôn lung tung lên môi và cổ cô, cuối cùng từ từ tách hai chân Lâm Mân Côi ra.
Cô cũng muốn đẩy hắn ra, nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng, bây giờ vẫn còn sắm vai vợ chồng ân áo, mà vợ chồng tại sao không sinh hoạt chuyện đó. Lâm Mân Côi không tìm được lí do cự tuyệt, với lại cô cũng muốn xem thử có phải Phương Tử Quân thực sự ghê tởm cơ thể cô không.
Trước kia khi Phương Tử Quân hôn cô, trong lòng cô vui vẻ, môi còn có cảm giác được sự ngọt ngào, giờ đây Phương Tử Quân hôn loạn lên, Lâm Mân Côi lại chẳng có cảm giác gì. Không có rung động, không có tim đập rộn ràng, mà còn hơi buồn nôn.
Phương Tử Quân không hôn cô được lâu, hắn bắt đầu sờ soạng cô, thủ pháp của hắn thuần thục. Lâm Mân Côi vừa mới phá thân, lúc trước gặp Phương Nhược Cuồng, đúng là thời điểm xuân tình nảy mầm, toàn thân cũng nhanh chóng nóng lên. Có vẻ như mọi thứ đều thuận lợi, Lâm Mân Côi bắt đầu phát ra tiếng rên nho nhỏ, cơ thể mập mạp cũng bắt đầu uốn éo. Đúng lúc này, trán Phương Tử Quân toát mồ hôi lạnh, ban đầu hắn ta vẫn còn cứng rắn, nhưng sau khi sờ soạng Lâm Mân Côi, lại từ từ mềm nhũn. Lúc tách hai chân Lâm Mân Côi ra, mặc kệ hắn cố gắng thế nào, đều không vào được, mềm như một bãi bùn.
Lâm Mân Côi nóng một lúc, thân thể không cảm thấy cảm giác trướng quen thuộc, cũng lờ mờ hiểu. Cô mở mắt, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Phương Tử Quân, không nhịn được ưỡn người, thân thể cô khẽ động, cái thứ mềm oặt giữa hai chân kia nhất thời không giấu nổi, lồ lộ trước mặt Lâm Mân Côi. Nhỏ ghê, còn rất ngắn nữa.
Chiều hôm nay, Lâm Mân Côi đọc trên weibo, có người nói đàn ông cao to đẹp trai tích tìm phụ nữ nhỏ nhắn, bởi vì dụng cụ của bọn họ nhỏ ngắn.
Hiện tại xem ra, đúng thật...
Lâm Mân Côi hơi thất vọng, trong bụng còn hết sức khinh bỉ Phương Tử Quân, ngoài miệng lại thì thầm: "Tử Quân, có phải anh quá mệt mỏi không... Gần đây cục lâm nghiệp bề bộn lắm đúng không..."
Lâm Mân Côi đã cho một bậc thang rồi, sao Phương Tử Quân không biết xuống chứ.
Hắn lấy quần đùi mặc vào, miễn cưỡng cười cười, "Đúng vậy, xin lỗi... Mân Côi, khoảng thời gian này anh thật sự mệt muốn chết, em cho anh thêm chút thời gian..."
"Không sao." Lâm Mân Côi giả vờ ngáp một cái,
"Thực ra em cũng mệt, không bằng chúng ta ngủ sớm một tý đi."
Hai vợ chồng mới cưới lại tâm linh tương thông vào thời khác này, hai người đều muốn nhắm mắt lại nhanh cóng thiếp đi. Vì vậy ăn nhịp với nhau, tắt đèn đi ngủ. Giường rất lớn, hai người mỗi người chiếm một góc, chẳng ai nói năng gì.
Lâm Mân Côi cắn chăn, ngọ nguậy chân, mẹ nó, chỗ kia ướt át một mảng, tên Phương Tử Quân này đốt lửa cả người cô xong, bản thân lại vô dụng. Trong lòng nghĩ thế, Lâm Mân Côi lại nhớ đến Phương Tử Quân từng nói với Lâm Thanh Thiển, hắn thấy thịt mỡ trên người cô liền mềm nhũn ngay, không ngờ là thật.
Vừa nghĩ vậy, lửa nóng trong người Lâm Mân Côi giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng dập tắt. Cô thề, nhất định phải tới trung tâm thể dục tập gầy cho bằng được, cho dù về sau ly hôn, cô cũng muốn dùng tư thế bạch phú mỹ nhìn xuống Phương Tử Quân, thoải mái rời đi. Trong lòng hạ quyết tâm, Lâm Mân Côi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên này, Phương Tử Quân cũng nghiến răng nghiến lợi, làm sao cũng không ngủ được. Dưới tấm chăn, hắn lặng lẽ vỗ về dụng cụ của mình, lúc nãy chớp mắt một cái đã mềm oặt, trong lòng hắn gấp gáp, đừng nói thực sự vô dụng nha. Phải biết rằng đàn ông mà vô dụng khoản đó thì còn làm được gì. Trong lòng căm hận, nhịn không được lại hận Lâm Mân Côi, đều tại người phụ nữ ghê tởm này, hại hắn không có cách nào cứng nổi.
Phương Tử Quân nghiến răng, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, quyết định ngày mai tới chỗ Lâm Thanh Thiển thử một chút, xem xem có phải mềm luôn không.
Vừa nghĩ vừa nghiến răng, Phương Tử Quân cũng thiếp đi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
54 chương
30 chương
55 chương
49 chương
25 chương
46 chương
24 chương