Man Cô Nhi
Chương 16 : 16
Ngày đó chúng tôi dành thời gian nghỉ kết hôn, sau khi rửa mặt thì về phòng nằm nói chuyện. Có lẽ là no rồi, Tiên Tâm chỉ quy củ ôm tôi mãi, nói rất nhiều.
Chàng thản nhiên nhắc tới cảm nghĩ của chàng với cô Man Cô Nhi trước kia, “… Ta luôn trộm nghĩ nương tử của ta sẽ ra sao, có thể hiểu nhau yêu nhau với ta không… Lúc mới gặp Man Cô Nhi, ta hoàn toàn tuyệt vọng… Ta xin đại ca lui việc hôn nhân này, ta rất không muốn đối mặt với người hận ta kia. Nhưng chân của ta… Tóm lại, những nhà môn đăng hộ đối ổn thỏa một chút, chẳng nhà nào muốn gửi gắm con gái sang, chỉ có nhà họ Lâm…
“Tình hình nhà họ không tốt lắm, nếu nhà chúng ta không hỗ trợ, chắc chắn sẽ không vượt qua nổi hạn này. Nhưng anh của ta không thích nhà họ Lâm, thường nói họ giàu bằng việc bất nhân. Nhà chúng ta tuy là thương gia, nhưng vẫn có tình có nghĩa với quê nhà. Nhà họ thật sự quá mức, chiếm ruộng đất của người ta, cấu kết với quan phủ… Nếu không phải cầu thân tiểu thư nhà họ, đại ca rất muốn buông tay mặc kệ…”
“Kết thân với loại người này sẽ để lại hậu họa vô cùng đấy!” Tôi sợ tái mặt, “Toi rồi toi rồi… Sao em có thể gây tai hoạ cho nhà chàng thế này…”
“Không gây họa được đâu.” Chàng vỗ về mặt tôi, cười khẽ, “Anh của ta muốn từ hôn, nhưng lại không muốn mất mặt. Huynh ấy cố ý nói sẽ chi một khoản tiền lớn làm sính lễ, nhưng từ đây về sau cô nương sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, vĩnh viễn không quay lại được. Ai ngờ Lâm lão gia lại buông tay thật, còn đồng ý… Lúc đó tình hình của ta rất tệ, nhị ca nghĩ thôi thì còn nước còn tát, cô nương không ra gì thì không ra gì, cứ nâng vào xung hỉ… còn kém của cô ta một bát cơm ư? Thế nên cứ cưới nàng vào. Nàng không phải lại mặt hồi môn đúng không? Đừng lo, không kẻ nào của nhà họ Lâm dám đến đâu.”
(Tập tục lại mặt: ba ngày sau đám cưới, cô dâu chú rể sẽ về nhà gái thăm gia đình nhà gái một lần.)
Tôi nhìn chàng chăm chú. Đàn ông ấy mà, quả là một sinh vật kì quái. Chỉ mới trải qua đận này, mà sự trúc trắc thiếu kinh nghiệm của chàng đã bốc hơi sạch, tựa như lớn lên chỉ sau một đêm, từ một cậu trai trở thành một người đàn ông.
Thấy tôi không nói gì, chàng nở nụ cười thánh mẫu phát sáng rực rỡ với tôi.
Khoảng cách gần như thế, uy lực này khiến người ta ăn không tiêu nổi a a a ~ rõ ràng đã ăn sạch sẽ (bị ăn sạch sẽ…), mà tim tôi còn đập mau vậy làm gì?
Chàng thò qua mổ lên môi tôi hai cái, hơi hối lỗi nói, “Lâm Lang, bề ngoài ta không được đẹp lắm.”
“Không đẹp lắm chỗ nào?” Tôi lơ mơ nói, “Đẹp lắm mà, đẹp đến mức hại nước hại dân. Chàng xem em bị chàng làm cho tê tái đây này…”
Chàng cười khẽ, “Đại ca Nhị ca của ta mới gọi là đẹp.” Chàng nói rất hàm súc.
“Không phải là kiểu em thích.” Tôi nói rất dứt khoát. Vốn dĩ ấy mà, tôi đã xem TV cả đời, các anh đẹp trai nhìn mòn con mắt, mà vẫn cứ cảm thấy khuyết thiếu linh hồn… Có lẽ “Khuyết thiếu linh hồn” là bệnh truyền nhiễm thế kỷ, dù sao cũng không giao thoa, tôi cũng chẳng màng để ý.
Ánh mắt chàng rất dịu dàng, “Ta biết. Ánh mắt nàng nhìn các anh của ta đều rất xa cách, như nhìn một miếng gỗ vậy. Nhưng lúc nhìn ta…” Chàng rũ mi mắt, “Có lúc sẽ đột nhiên sáng rực lên. Cực kỳ cực kỳ đẹp. Còn ta chỉ là một người bình thường nhất, thậm chí còn chẳng có một chân…”
“Em cũng nào phải mỹ nhân gì đâu? Thẳng thắn mà nói nhé, giờ chàng muốn trả hàng cũng đã muộn rồi. Kiếp trước em bị bệnh như quỷ vậy, còn sưng vù lên, mỗi sáng thức dậy em chẳng dám soi gương. Man Cô Nhi khá hơn em của kiếp trước nhiều… Nhưng cũng chỉ có thể nói là người qua đường Giáp thôi, vơ được cả đống ven đường, chàng còn chẳng biết là ai với ai đâu, bình thường hết mức rồi đó!…”
Chàng vừa nghe vừa cười, mặt còn hơi đỏ ửng. Tôi quả thật không biết Shota cũng có hình thái trưởng thành, tôi hời to rồi!
“Chàng rất tốt, còn tốt hơn tưởng tượng của em nhiều. Ông trời có lẽ đã hành hạ em cả đời, nên băn khoăn, đại phát từ bi bồi thường cho em.” Tôi càng ngắm càng vừa lòng, “Thiếu chân thì sao? Có thời còn thiếu cả linh hồn ấy, linh hồn của chàng đầy đủ kiên nghị… giống như của em.”
Chàng cười một lát, kề mặt lên mặt tôi. “Ta nghĩ ông trời cũng băn khoăn về ta, nên mới thưởng nàng cho ta.”
Chẳng lẽ đang thịnh hành sến kiểu Quỳnh Dao ư? Nhưng tôi lại bị kiểu sến Quỳnh Dao làm cho khóc nè.
(Quỳnh Dao: tiểu thuyết gia tình cảm nổi tiếng. Truyện của bà rất lâm li bi đát và nói chung là sến.)
Nhưng đúng ra tôi phải biết cái tên quỷ đen tối như chàng sẽ không dễ dàng buông tha tôi như thế. Hoàn cảnh của chúng tôi rất đặc thù, lại còn là kiểu cưới trước yêu sau. Người trong mối tình đầu luôn thăm dò hỏi gặng, như kiểu trong lòng em có anh không vân vân. Nhưng mối tình đầu của tôi thật sự quá lý trí khách quan bình tĩnh, khi tới bình yên khi đi thoải mái, huống chi tôi đã quên hết ráo từ lâu.
Cho nên lúc tôi bị chàng chuyển đề tài linh tinh cả, chàng vô cùng khôn khéo hỏi, “Lâm Lang muốn gả cho người thế nào?”
Nhất thời sơ sẩy, tôi rất lanh mồm lanh miệng nói, “Bệnh như thế rồi sao còn dám muốn cưới với chả gả… Đương nhiên em cũng có một người coi như là nửa thần tượng…”
“Thần tượng? Thần tượng là cái gì?” Từ trước đến nay chàng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan hiếu học.
Tôi giải thích từ thần tượng rất cẩn thận, chàng hiểu rõ. “Thế thần tượng của Lâm Lang là ai?”
Thần tượng của tôi… Chưa bao giờ dám nói cho người khác.
“Thần, thần tượng của em là…” Tôi che mặt lại, “Là… Hoắc Khứ Bệnh.”
Cơ thể chàng hơi căng lên, “Bởi vì chàng ta là thiếu niên đầy hứa hẹn… Nàng muốn gả cho võ tướng ư?”
“… Đấy là một trong các nguyên nhân.” Tôi trả lời lấp lửng.
Chàng suy nghĩ một lát, cười khúc khích, “Chẳng lẽ là bởi vì… tên của chàng ta, qua bệnh?”
Tôi vừa bực vừa xấu hổ, “Biết là được rồi, sao phải nói ra?!”
Chàng cất tiếng cười to, mổ nhẹ lên môi tôi mấy lần, “Lâm Lang, thì ra là thế.”
Tôi tức giận đến mức phát cho chàng vài cái, “Buồn cười chỗ nào chứ? Là thế là làm sao?”
Chàng lại nở nụ cười thánh mẫu chói lọi rực rỡ, “Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều nụ hoa chưa nở.” Chàng không khỏi tự hào nói, “Kẻ làm cây tình của nàng nở đoá đầu tiên, là ta.”
… Tôi rùng cả mình.
Sau này những anh đàn ông như thế, được gọi là có lòng tự tôn bành trướng bằng cả vũ trụ… Tôi còn thấy ngượng thay cho chàng.
[HẾT CHƯƠNG 16]
Hoắc Khứ Bệnh: Đại tướng chống quân Hung Nô của Trung Quốc. Chàng chết rất trẻ, mất năm 33 tuổi. Tên của chàng có nghĩa là bệnh đi, khỏi bệnh.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
10 chương
126 chương