“Ah? Bỉ Ngạn tiểu thư? Bà chủ đang đợi cô ở bên trong thư phòng đấy, nàng bảo có chuyện cần thương lượng với tiểu thư về bộ phim kế tiếp.” Bunny girl nhìn thấy Bỉ Ngạn thì vui vẻ chạy tới nói. Bỉ… Bỉ Ngạn tiểu thư? Lâm Thi Khả nhìn thiếu nữ thanh tân tươi mát như tiên nữ kia, cảm giác có thứ gì đó vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy. “Nương tìm Bỉ Ngạn ư?” Bỉ Ngạn mặc dù đã lớn, thế nhưng trong tâm của nàng, Mẫu Đơn vẫn luôn là một “nương” thần bí mà đáng kính, trước mặt Mẫu Đơn nàng đều không tự giác được coi bản thân tựa như một đứa bé, được phép dựa dẫm, được phép làm nũng. Đối với cô bé, Mẫu Đơn chính là một mẫu thân thứ hai! “Đúng vậy, bà chủ đang chờ, tiểu thư nhanh đi vào đi.” Bunny girl nhiệt tình tiễn Bỉ Ngạn đi vào. Sau khi Bỉ Ngạn rời đi, cô nàng quay người lại nhìn Lâm Thi Khả, nụ cười trên môi bất giác cong thêm, lại mở ra khí tràng âm u nói: “Đại nhân, ngài chọn phương thức gán nợ nào nha, hí hí hí…” Lâm Thi Khả: “…” Sau khi hắn tìm cách xin thêm thời gian để gọi điện tới thủ hạ chuyển kim tệ vào tài khoản để trả nợ, Lâm Thi Khả mới có thời gian ngồi suy ngẫm lại. Bỉ Ngạn tiểu thư kia hắn thực sự cảm thấy có một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi… “Đóng phim? Nàng ta là diễn viên sao?” Lâm Thi Khả nhớ tới lời nói vừa nãy, lên mạng tra tới tên Bỉ Ngạn, chốc lát hàng loạt thông tin và hình ảnh đập vào mắt hắn. “Hừm… rất nổi tiếng… thiên a… cô bé trẻ tuổi như vậy!!?” Lâm Thi Khả mở tới vài bức ảnh Bỉ Ngạn đóng 1 bộ phim cổ trang, vừa nhìn thấy nàng trong hóa trang cổ đại hắn liền đứng hình, miệng nhét được to bằng quả trứng gà. Bỉ Ngạn trong hình nhìn thế nào cũng giống hệt bức hình của đại tẩu mà đại ca luôn hằng nhớ thương a!!!