Mỗi ngày Vạn thính lâu của Mẫu Đơn Các đều tiếp nhận hằng hà sa số các thông tin, có lớn có nhỏ, từ chuyện bé xé ra chuyện lớn… Vạn thính lâu không chỉ thu thập thông tin, mà cũng sẽ buôn bán thông tin, đặc biệt còn rất buôn may bán đắt, số kim tệ Vạn thính lâu kiếm về cho Mẫu Đơn còn nhiều hơn số kim tệ mà sòng Casino kiếm được. Bởi lẽ thông tin thứ này ở hiện tại có thể nói là thứ tiền vô giá, ai nắm giữ kẻ đó là vua. Vạn thính lâu tinh thông thông tin cả đại lục, nhanh chóng trở thành một “thông thiên các” trong giang hồ, bất cứ tổ chức tình báo nào cũng không thể sánh bằng. Lâm Thi Khả chính là một kẻ đứng đầu tổ chức tình báo “đã từng” lớn nhất đại lục. Tổ chức của hắn 30 năm không bị một tổ chức nào đánh bại nổi, lại cuối cùng bị một Vạn thính lâu chỉ 2 năm liền hạ bệ khỏi vị trí số 1, Lâm Thi Khả ăn đều ăn không tiêu. Ngày hôm nay hắn trang một khách nhân tìm tới Vạn thính lâu, mục tiêu chính là tìm ra một lỗ hổng của đám người này, sau đó hạ bệ lại bọn họ, lấy lại top 1 tổ chức tình báo đaz bị cướp mất. Đúng vậy, đó chính là mục đích của Lâm Thi Khả. Mục đích là như thế, thế nhưng Lâm Thi Khả hoàn toàn không rõ vì sao bản thân lại đang không xu dính túi bồi hồi bên ngoài một cánh cửa viết ba chữ “casino”, trước mặt là một “bunny girl” mặc đồ thỏ cong cong cười nhìn hắn. “Đại nhân, ngài hiện tại đang thiếu nợ sòng bạc chúng ta 50 ngàn Kim tệ, ngài muốn gán nợ bằng tài sản hay bằng khế ước làm thuê a?” Bunny girl yểu điệu cười. “Ta… ta…” Lâm Thi Khả bị nụ cười này của Bunny girl dọa tới hoài nghi nhân sinh, một phục vụ viên mà cũng có thể có khí tràng đáng sợ như vậy sao? “Ah? Lại thêm một người bị sòng bạc lừa tới quần cộc cũng không còn kìa!” Lúc này ở bên ngoài đi vào một đám người, Bỉ Ngạn nhìn thấy Lâm Thi Khả ngồi đờ đẫn trên đất thì cười khúc khích kéo áo của Lệ Tiêu nói.