Mãi yêu
Chương 10
Vào trong phòng, cô ko bật điện, vứt cặp sang 1 bên rồi ngồi bệt xuống đất mà khóc. Sao cô lại là con của họ cơ chứ? Nước mắt ko ngừng rơi, gò má đã sưng lên vì cái tát lúc nãy.
Sáng sớm, cô bước ra khỏi phòng với khuôn mặt được trang điểm nhẹ để che đi vết thâm quầng vì thức trắng đêm nhưng ko thể che đi đôi mắt sưng vì khóc. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị 1 tên vệ sĩ đứng trước cửa phòng chặn lại.
- Gì đây? _ cô lạnh lùng
- thưa cô! Ông chủ dặn ko cho cô ra ngoài. _ tên vệ sĩ cúi đầu cung kính.
Ha! Giờ còn định giam lỏng cô nữa. Thật nực cười. Vừa lúc đó, ông Lĩnh từ dưới nhà bước lên, thấy cô, ông vẫn lạnh lùng lướt qua nhưng ko qên để lại câu nói:
- Vào phòng và suy nghĩ đi. Hôn ước này có gì mà ko tốt cho mày đâu!
"Rầm" đó là tiếng đóng cửa của Nhật Linh, cô ko cần thiết để nghe câu nó vô bổ đó.
Cô ngồi trước gương nhìn gương mặt mình. Đôi mắt này giống mẹ và Minh Hoàng, chiếc mũi cao này và đôi mô cánh anh đào này giống mẹ, vầng tán cao thông minh giống bố, trong người cô cùng chảy chung dòng máu với họ, cô là do họ sinh ra, vậy tại sao cô lại ko nhận được tình thương từ họ. Cô rất muốn gọi họ là bố mẹ, là anh trai nhưng chính sự thờ ơ và lạnh lùng của họ khiến cô ko thể nào mở miệng nó ra được những từ đó. Trước kia, nhờ có ông bà mà cô ko biết đến chữ buồn khi nghĩ đến bố mẹ. Nhưng sau khi họ mất, cô về sống cùng bố mẹ thì mọi đau khổ lại đổ ập lên đầu cô. Đúng! Cái tội lớn nhất của cô là sinh ra làm con gái trong gia đình này.
Tuấn Nguyên đứng trước cửa lớp 10a1 cố gắng tìm bóng dáng của Nhật Linh nhưng ko thể tìm thấy. sự xuất hiện của anh làm các nữ sinh trong lớp tuy ko đến mức la hét hay ngẩn ngơ như trong phim nhưng cũng được phen nhốn nháo.2 nữ sinh mạnh dạn bước ra bắt chuyện với anh:
-anh Tuấn Nguyên! Anh đến tìm ai à?_ 2 cô nở nụ cười thân thiện.
- chào 2 em! _ anh cười đáp trả - anh tìm Nhật Linh, nhưng hình như em ấy ko ở trong lớp.
- Nhật Linh...hôm nay bạn ấy ko đi học ạ _ 1 trong 2 cô đáp.
- Vậy à! Cảm ơn 2 em nhé! _ anh mỉm cười rồi lãnh đạm quay đi. Anh ko phải là 1 cold boy như Minh Hoàng càng ko phải là 1 play boy nhưng anh là 1 cool boy ấm áp được nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ.
Sau khi giải quyết xong công việc, anh lập tức trở về để kịp bữa tiệc của Minh Hoàng và để sớm được gặp Nhật Linh. Vừa xuống máy bay, anh đã đến thẳng trường để tìm cô nhưng thật xui xẻo, hôm nay cô lại ko đi học, gọi cho cô thì ko liên lạc được, anh lại ko biết nhà cô. Anh đến công viên, thư viện,... những nơi cô thường đến nhưng cũng ko thấy bóng dáng của cô. Trong lòng anh bỗng cảm thấy lo lắng, anh sợ cô gặp chuyện gì nên mới ko đi học. Đang nóng lòng tìm cô thì điện thoại anh rung, là số của Minh Hoàng...
- alo _ anh bấm nút nghe
- tôi nghe quản gia của cậu nói cậu chưa về nhà. Cậu ko định trốn buổi tiệc của tôi đấy chứ? _ bên kia giọng Minh Hoàng vẫn lạnh lùng.
- tôi sao có thể chứ? Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ _ anh hơi cười.
Ko nói gì thêm, cả 2 cùng tắt máy. Anh khẽ nhìn giờ trên màn hình điện thoại rồi cất vào túi, mọi chuyện về Nhật Linh tạm gác lại đã.
- Sửa soạn rồi xuống bữa tiệc đi! Mới chỉ là tuyên bố hôn ước thôi. _ Giọng nói lạnh lùng của Minh Hoàng từ ngoài cửa vọng vào phòng Nhật Linh.
Bên trong, Nhật Linh đã nghe hết câu nói của Minh Hoàng. Cô đứng ngoài ban công, nhắm hờ đôi mắt, những lọn tóc bị gió đùa nghịch, bay phớt trên khuôn mặt thiên thần của cô. Trong đầu cô đang suy nghĩ về câu nói của Minh Hoàng "Mới chỉ là tuyên bố hôn ước thôi" cô hiểu câu nói ám chỉ điều gì chứ, chỉ là cô ko hiểu tại sao anh lại nói với cô. Suy nghĩ 1 lúc lâu sau, nhìn lên đồng hồ, cô quyết định sẽ xuống bữa tiệc, về vị hôn phu kia cô sẽ nói chuyện sau, hi vọng anh ta là người hiểu chuyện. một lúc sau, Nhật Linh có mặt tại buổi tiệc, cô trang điểm nhẹ nên ko mất quá nhiều thời gian, khuôn mặt cô vốn đã xinh đẹp tự nhiên nên dù trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất nổi bật, mái tóc xoã dài như mọi ngày, cô diện chiếc đầm voan màu hồng nhạt trông xinh xắn. Cô chọn cho mình một góc khuất, tay cầm ly đồ uống và quan sát mọi người. Xuất hiện ở buổi tiệc này đều là những người sang trọng. Các quý ông, quý bà, các cô ấm cậu chiêu, tất cả đều có 1 đặc điểm chung là diện trên mình những bộ cánh đắt tiền, hở hang có, kín đáo có, lịch thiệp có, quý phái có, tao nhã có...
- Hạng người như mày mà cũng được đến những nơi thế này sao?_giọng nói kênh kiệu này ko ai khác chính là Hoàng Mỹ. Cô ta đi đến trước mặt Nhật Linh mỉa mai. Cô ta trang điểm cực đậm, bận chiếc váy đỏ chói ôm sát cơ thể. Nếu đem so vẻ đẹp của Nhật Linh và Hoàng Mỹ thì có lẽ 2 người bằng nhau. Nhật Linh mang nét đẹp lãnh đạm, hiền lành thì Hoàng Mỹ lại sắc sảo, mặn mà.
Nhật Linh nhếch môi nhìn con người trước mặt:
- Vậy thì loại người nào mới được đến đây? Tiểu thư thô lỗ, xưng hô chợ búa hay kênh kiệu khinh người?
- Mày..._Hoàng Mỹ tức điên vì câu nói của Nhật Linh rõ ràng đang ám chỉ cô.
Nhật Linh ko nói gì thêm, cô đặt đồ uống xuống bàn rồi bỏ đi, đứng gần Hoàng Mỹ, thứ duy nhất cô cảm thấy là khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
32 chương
31 chương