Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
Chương 64
------------------------2 tuần sau-----------------------
Do không yên tâm về nó nên Jen và Chio đã dọn sang nhà nó để canh chừng nó. Trung Hiếu và Thế Huy thì về nhà của mình để ở riêng. Vĩnh Kỳ và Hy ở nhà hắn vì hắn chưa khỏe và để canh chừng Tuệ Nhi.
Nó thì vẫn chưa hết sock. Nó cứ thẫn thờ như người mất hồn, mặc dù Jen và Chio lúc nào cũng cố gắng làm cho nó vui nhưng dường như từ hôm sinh nhật đến giờ nó chưa hề nở 1 nụ cười. Nó chỉ ở trong nhà và tách biệt với thế giới bên ngoài. Nó thật sự đã tổn thương. Nó yêu hắn rất nhiều nhưng nó không thể tha thứ cho hắn. Nó biết hắn bị thương nhưng nó muốn đến thăm hắn và chăm sóc hắn nhưng nó sợ mình là người thừa, nó sợ thấy cảnh hắn và
Tuệ Nhi 1 lần nữa. Nó sợ mình không kìm chế được cảm xúc của bản thân mình.
Còn hắn, Vết thương của hắn chưa lành hẳn, chỉ cần cử động mạnh là sẽ động đến vết thương. Hắn cũng như nó, cũng rất đau khổ, hắn thật sự chả nhớ mình đã làm gì đêm hôm đó. Hắn cảm thấy mình rất là có lỗi với nó. Hắn buồn vì nó không đến thăm mình nhưng cũng phải thôi, hắn đã làm nó tổn thương quá nhiều. Nếu bây giờ nó đến thăm hắn thì hắn cũng chả biết phải làm như thế nào. Tươi cười nói chuyện với nó ư? Chắc chắn không được. Ôm nó vào lòng và nói rằng mình không có cố ý, đó chỉ là 1 sự cố ư? Liệu nó có tin không? Tâm trí hắn rối bời. Đã hơn 2 tuần không gặp hắn nhớ nó rất nhiều nhưng hắn không dám gọi hay nhắn tin cho nó vì hắn sợ sẽ dấy lên đau khổ trong nó. Hắn đành nhìn những bức ảnh của nó mà thôi. Trong 2 tuần đó Tuệ Nhi tiếp cận hắn rất nhiều lần. Nào đem vô cho hắn thuốc bổ, đồ ăn, vân vân và mây mây. Nhưng đều bị hắn lạnh nhạt.
Tuệ Nhi vào phòng hắn không quá 5 phút thì đã bị hắn đuổi ra. Tuệ Nhi tức tối lắm nhưng vẫn lì không chịu buông tha hắn. Cả 6 người còn lại thì cũng mất ăn mất ngủ vì chuyện của hắn và nó.
__________________________________________________________________________
Hôm nay là chủ nhật.
Jen và Chio đang ngồi dưới phòng khách. Nó từ trên lầu đi xuống. Nó mặt áo thun trắng quần jogger cùng với đôi giày bata.
- Ê Băng đi đâu vậy. - Jen hỏi.
- Đi dạo. - Nó cộc lốc.
- Để tụi này đi chung nha. - Chio cười.
- Không cần. Mình đi 1 mình được. - Nó nói rồi bước ra ngoài.
Jen và Chio ngồi trong nhà mà khó hiểu.
- Sao tự nhiên con Băng lại ra ngoài. - Jen hỏi.
- Thôi kệ đi, nó như vậy thì tốt thôi.
- Ờ. Cũng mong là nó hết buồn.
Nó ra ngoài lang thang. Nó không biết mình đi đâu nữa. Nó cứ đi 1 cách vô thức. Nó lang thang hết nơi này đến nơi khác. Nó nhớ hắn, nó thật sự rất nhớ hắn. Nếu như bây giờ hắn xin lỗi thì nó chắc chắn sẽ tha thứ. Ai bảo nó yêu hắn quá nhiều chi. Nó đi, cứ đi. Nó giật mình nhận ra rằng mình đang đứng trước nhà hắn. Tại sao nó lại ở đây? Có phải vì tiếng gọi trái tim của nó chăng.
Hắn trên phòng, hắn cảm thấy ngột ngạt.
Hắn tiến lại phía rèm cửa và vén rèm lên. Từng tia nắng soi rọi vào phòng hắn làm căn phòng sáng bừng. Hắn nhìn xuống phía dưới thấy nó đang đứng trước cổng. Hắn hết sức ngạc nhiên và cố chạy xuống. Hắn cố chạy ra nhanh nhất có thể, hắn sợ nó lại biến mất khỏi hắn 1 lần nữa.
Nó quay lưng cất bước đi thì hắn từ trong nhà lao ra ôm lấy nó.
- Hạ Băng.
Nó sững người, nước mắt nó chực chờ tuôn rơi, nó đã dặn lòng không được khóc mà nước mắt cứ trào ra.
- Hạ Băng! Anh xin lỗi em.
- Buông tôi ra đi.
- Anh không buông.
- Buông ra.
- Anh xin lỗi em mà. Anh biết là mình sai, nhưng anh thật sự không muốn như vậy. Người anh yêu là em không phải cô ta. Anh rất hối hận. Anh đã làm em tổn thương. Anh xin lỗi. Em muốn phạt anh sau cũng được. - Hắn tuôn 1 tràng.
Nó sững người, nó cảm thấy vui vui trong lòng, cảm giác đau khổ trong nó dường như tan biến.
- Đồ đáng ghét. Anh biết em buồn như thế nào không? Lần này em tha. Nếu làm em buồn khóc lần nữa thì anh coi chừng... ưm...ưm
Nó đang nói thì hắn nhân cơ hội đó phủ môi mình lên môi nó. Trong tim cả 2 đang cảm nhận vị ngọt. Lưỡi của nó và hắn đang nhảy múa trong khoang miệng cả 2. Cả 2 đang đắm chìm trong biển tình.
Trên tầng 2, có 1 con người đang trừng mắt nhìn cả 2. Tay nắm chặt thành nắm đấm. Môi cắn chặt lại với nhau. Trong đầu dấy lên 1 ngọn lửa hận thù. Cô ta chính là Tuệ Nhi. Cô ta tức tối bỏ vào phòng và buông rèm cửa xuống.
Ở 1 góc trong vườn nhà hắn.
- Anh anh chụp lẹ đi. Góc này đẹp nè, đừng bỏ lỡ.
- Từ từ đi, anh đang cố chụp nè.
- Chụp nhanh đi, họ nghĩ kiss bây giờ.
- Anh biết rồi nãy giờ chụp 1 đống rồi nè, toàn góc chụp đẹp.
- Lần này họ chết.
- Đúng vậy hố hố công nhận anh chụp hình đẹp hố hố
Vâng. Cặp đôi đó không ai khác chính là cặp đôi trời đánh Vĩnh Kỳ, Nhược Hy.
- Chồng post facebook lẹ. Mình đã đặt làm ảnh bìa của trang cá nhân tụi mình luôn.
- Ok vợ. Để chồng kêu mấy đứa ôn hoàng đặt chung cho vui nha.
- Chồng là nhất
_________________________THE END______________________
P.s Hết giận rồi, công nhận cặp đôi trời đánh HyKỳ nhanh tay lẹ chân ghê. mà nếu hắn và nó mà biết được thì sao ta? Tập sao sẽ biết.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
94 chương
25 chương
28 chương
39 chương