Thế Huy vừa lao lại nắm kịp tay nó. Trong lúc rơi xuống nó nghĩ rằng. "Chết cũng tốt thôi! Chết sẽ không đau khổ nữa" - Hạ Băng! Em nắm chặt tay anh đi! Anh sẽ kéo em lên. - Thế Huy kéo nó ra khỏi mớ suy nghĩ đó. - Em...em không muốn sống nữa. Anh bỏ em ra đi. Em không muốn liên lụy đến anh. - Nó nói mà nước mắt lại vô thức rơi. - Tại sao em lại nói như vậy chứ! Cho dù cả thế giới này bỏ rơi em thì vẫn còn có anh quan tâm em mà. - Thế Huy nói. Bất chợt nước mắt anh rơi, anh cũng chả biết tại sau lại như vậy nữa. Anh chưa bao giờ khóc vì bất cứ ai nhưng tại sao lại khóc vì nó. Có phải chăng vị trí của nó trong tim anh rất quan trọng không? - Anh...anh khóc vì em sao? Em có đáng cho anh rơi nước mắt không chứ. - Nó nói và bật khóc. - Có! Rất đáng. Rơi nước mắt vì người mình yêu thì rất đáng. - Thế Huy - Anh yêu em ư? - Nó - Ừ! Anh yêu em. Yêu rất nhiều! Nói rồi Thế Huy cố kéo nó lên. Nó cũng vì thế và cố leo lên. Thế Huy đỡ nó vào 1 cái hang gần đó để trú mưa. Đặt nó ngồi xuống. Anh cố nhóm lửa để sưởi ấm. Anh vật vã mãi mà chưa nhóm được. Anh là thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ nên đâu quen với mấy chuyện như thế này. Cố gắng gần 1 tiếng đồng hồ anh mới nhóm lửa xong. - Em lại đây sưởi cho đỡ lạnh đi. Nào tạnh mưa thì mình tìm đường xuống núi. Nó tiến lại gần đống lửa ngồi xuống hơ hơ tay để làm ấm. - Tại sao anh lại yêu em? - Nó bất chợt hỏi. - Yêu một người thì không cần lí do - Anh nhìn thẳng vào mắt nó. -Cho dù biết là em không hề yêu anh luôn ư? - Nó thẳng thừng (Quá phũ ==") - Ngay từ đầu anh đã biết được kết quả rồi. Nhưng không sao. ANh sẽ yêu thương em và xem em như 1 đứa em gái thôi. - Thế Huy. Nó cười nhạt rồi cất giọng. - Vậy anh trai có thể cho đứa em gái này mượn bờ ai 1 chút được không? - Tất nhiên là được rồi. - Thế Huy cười 1 cách gượng gạo. Thế Huy nói xong thì nó xích lại gần anh tựa đầu vào vai anh và nhắm hờ mắt lại. Thế Huy nhìn nó và nghĩ thầm "Anh trai hả? Mình nghĩ 2 từ ấy sẽ bình thường. Nhưng tại sao từ anh trai phát ra từ miệng cô ấy lại khiến mình đau đến vậy? Tại sao cô ấy không dành cho mình 1 chút gì gọi là tình cảm giống như với Hạo Thiên. Tại sao chứ? Nhưng mà thôi vậy, Mình sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ cô ấy, mình muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cô ấy cười là mình đủ vui rồi. Thôi thì tại mình đơn phương nên phải chịu thôi." Lúc này đã tạnh mưa hẳn. - Hạo Thiên! Ra đây nói chuyện với tụi tao. - Vĩnh Kỳ gắt. Tuệ Nhi và Thùy Linh đang ngồi 1 góc để tự sướng (sống ảo deso) Bộ 3 bước ra ngoài, hắn cũng bước ra theo. - Có chuyện gì? - Hắn. - Mày tin Hạ Băng là người như vậy sao? - Trung Hiếu. - Rành rành ra trước mắt như vậy rồi còn gì. - Hắn lãnh đạm. - Tao nghĩ chuyện này có khúc mắt đấy. - Vĩnh Kỳ. - Đúng đấy 2, em hiểu con người Hạ Băng mà, nó không phải là người như vậy đâu. - Hy nói. - Chả lẽ mày tin lời nhỏ Tuệ Nhi. Mày chỉ mới nghe lời từ 1 phía thôi. - Trung Hiếu chêm vào. - Nhưng chính mắt tụi mày cũng thấy mà. - Hắn. - Thằng Huy nó kể cho tụi tao nghe chuyện đó rồi. - Trung Hiếu. - Chuyện gì? - Hắn nhíu mày. - Là vầy nè 2...bla...bla...- Hy kể hết chuyện của Thế Huy và nó cho hắn nghe. Hắn hơi sock - Chuyện này là thật ư? - Hắn. - Tao cũng không chắc, Nhưng có vẻ thật vì thằng Huy đâu có nói dối tụi mình bao giờ. - Trung Hiếu. - Về lều lấy điện thoại gọi cho thằng Duy kêu đàn em lên kiếm Thế Huy và Hạ Băng đi rồi tính tiếp. - Hắn. Cả 4 bước về lều, vừa đến cửa lều thì nghe tiếng nói. - Mày hay thật, chỉ cần chảy máu xíu với khóc vài giọt nước mắt đã làm cho Hạo Thiên và đám người kia tin như thật. - Tao mà. Mà Thế Huy với Hạ Băng cũng ngu nữa. Không ngờ kế hoạch lần này thành công đến như vậy. - Lần này con Hạ Băng tiêu đời rồi. Tuệ Nhi và Thùy Linh đang trò chuyện. Cả 4 nghe hết cuộc trò chuyện và đã hiểu ra sự việc. Không ai bảo ai, cả 4 cùng bước vào lều với khuôn mặt đầy sát khí. - TỐNG TUỆ NHI! LỮ THÙY LINH . - Hắn nhấn mạnh từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống 2 nhỏ. _______________________THE END_________________________ P.s: đọc và cho ý kiến ạ ^^ Theo mọi người nên xử 2 nhỏ đó như thế nào đây?