Mặc Trạc

Chương 180 : Bị hôn

Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo lại bắt đầu tiến lên, vừa đi được hai bước cô lại quay đầu nhìn lại thì phát hiện bạch xà không biết đã đi đâu mất. Cô nhớ vừa rồi mình xem hết sạch bạch xà thì không khỏi đỏ bừng khuôn mặt. Nhưng mà Tiểu Bạch quả nhiên trắng vô cùng, làn da trơn mịn dáng người cũng không tệ lắm, cơ bắp đều đầy đủ….. Duy Bảo Bảo bay ở phía sau vô lực nhìn xem mẹ mình, nó phát hiện lão mẹ càng ngày càng trở thành sắc nữ. Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo ở trong dãy núi tìm cả ngày trời nhưng cũng không có tìm được linh thảo. Duy Nhược Hề bất đắc dĩ phải cùng Bảo Bảo trở ra bên ngoài để ngày mai tiếp tục trở lại tìm. Ra bên ngoài thì trời đã tối, Duy mẹ đang tại phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, thấy Nhược Hề đi ra thì bà vội vàng kéo Nhược Hề sang một bên hỏi thăm. “Tiểu Hề thế nào? Có tìm được không con?” Duy mẹ vừa hỏi vừa nhìn lại hai tay của Nhược Hề phát hiện cái gì cũng không có thì khẽ thất vọng. Duy Nhược Hề lắc đầu mở miệng nói:” Dạ, hôm nay còn chưa tìm được, diện tích trong không gian quá lớn cho nên hẳn là cần đến vài ngày. Mẹ đừng lo lắng quá, con nghĩ trong không gian hẳn là có linh thảo.” Nhược Hề tin tưởng như thế, mặc trạc vốn là thần khí được hình thành từ thời hồng hoang thì khẳng định trong dãy núi kia có tồn tại linh thảo, việc tìm ra được nó chỉ là sớm muộn mà thôi. Duy mẹ nghe thế thì gật đầu, chẳng qua bà có chút lo lắng: “Tiểu Hề, thực có hy vọng tìm được linh thảo sao?” Em gái của bà một ngày nay ở nhà đều trông mong, bà nhìn thấy em gái như vậy thì cũng xót xa theo. Nhược Hề cười nói: “Mẹ, hẳn là có thể tìm được chỉ cần thời gian thôi, à mẹ đợi con một chút.” Nhược Hề bỗng nhớ đến cây nhân sâm còn để quên trong không gian thì chạy nhanh đi lấy gốc nhân sâm ra giao cho Duy mẹ. Duy mẹ nhìn thom lom gốc nhân sâm sắp thành hình người kia không dám tin tưởng đây là sự thật, “Tiểu Hề, cái này...này là nhân sâm?” khi nãy Duy mẹ cũng nghe Nhược Hề nói quay trở lại không gian để lấy nhân sâm nhưng mà nghe là một chuyện còn nhìn thấy thì là chuyện khác. Trước đây trên TV hay sách báo bà vẫn nhìn thấy nhưng mà cho đến tận bây giờ mới chứng kiến một gốc nhân sâm thế này mà còn là một gốc nhân sâm sắp thành hình người nữa chứ. Duy Nhược Hề cười: “Mẹ, cái này thật là nhân sâm chỉ là con không biết tuổi thọ của nó là bao nhiêu. Một chút nữa mẹ cắt thành lát mỏng rồi hầm canh cấp cho dượng uống. Nhưng mà mẹ nhớ là chỉ cần lát mỏng thôi nhé.” Nhược Hề đoán tuổi thọ của gốc nhân sâm này hẳn là rất cao cho nên không thể trực tiếp một lần ăn nhiều lắm, bởi vì bổ quá thành hư cho nên chỉ cần lát mỏng là đủ rồi. Duy mẹ nghe xong thì kích động gật đầu, bởi vì bác sĩ cũng nói nếu Nghiêm Liêm thường xuyên ăn nhân sâm ngàn năm thì tình hình bệnh tật cũng được cải thiện. “Mẹ, để con tiến không gian bắt thêm con gà đi ra.” Trong không gian của Nhược Hề bây giờ đã dưỡng khá nhiều tiểu động vật như là gà, thỏ, vị trời, hơn nữa gà còn đẻ trứng. Nhược Hề đem chúng nó ấp ra thêm một đám gà con. Chính vì vậy mà hiện tại Nhược Hề căn bản không thiếu thịt để ăn. Và một điều đương nhiên rằng thịt trong không gian ăn ngon hơn ngàn lần so với thịt nhân tạo được bày bán ở bên ngoài. Duy mẹ gật đầu rồi cao hứng cầm gốc nhân sâm tiến thẳng phòng bếp. Lúc từ trong không gian trở ra Nhược Hề lại phát hiện phòng khách có thêm một người vừa đi tiễn Duy Hạo trở lại, chính là Cẩn Du. “Nhược Hề!” Cẩn Du mỉm cười chào hỏi cô sau đó lại tiếp nhận con gà trong tay cô. “Tiểu Hạo đã trở lại đến bộ đội rồi sao?” Cẩn Du gật đầu, “Lúc nãy vừa mới lên phi thuyền.” Buổi sáng anh cùng Duy Hạo đi lượn một vòng và tán gẫu một chút sau đó Duy Hạo lại nhờ hắn nhớ chiếu cố giúp Nhược Hề. Đương nhiên là Cẩn Du vô cùng đồng ý. “Đi vào phòng bếp thôi, tôi giúp cô giết gà.” Cẩn Du lôi kéo Nhược Hề. Phòng bếp nhà Nhược Hề vô cùng lớn, ở bên trong Duy mẹ đang cắt mỏng một lát nhân sâm, thấy Cẩn Du tiến vào bà lại càng vui vẻ. Không một hồi mọi thứ đã được làm xong, các món ăn cho buổi tối vô cùng phong phú. Món gà hầm nhân sâm cùng táo đỏ bưng lên cho Nghiêm Liêm xong thì mọi người bắt đầu ăn tối. Tề Tiểu Mỹ thấy một bàn tràn đầy thưc ăn thì nước mắt lại chảy ra, “Dì không biết phải cảm ơn Tiểu Hề thế nào,nếu không có con thì chỉ sợ đời này Nghiêm Liêm hội tàn tật suốt đời.” Tề Tiểu Mỹ đương nhiên biết giá trị của gốc nhân sâm kia. Nếu không có Nhược Hề cô khẳng định không thể mua nổi một gốc nhân sâm như vậy. “Dì út, chúng ta là người một nhà thì cần gì nói lời cảm tạ.” Duy Nhược Hề thấy dì út đỏ hồng đôi mắt không biết tại sao cô lại có cảm giác lần bị thương này của dượng có liên quan đến bản thân cô, cái ý tưởng này càng ngày lại càng mảnh liệt. “Nhược Hề nói đúng đó Tiểu Mỹ, từ nhỏ em đã vô cùng thương yêu Duy Hạo cùng Nhược Hề thì bây giờ Nhược Hề giúp đỡ em được một chút thì tính cái gì, chúng ta đều là người một nhà cả.” Duy mẹ cũng nói an ủi Tiểu Mỹ. “Dạ, em biết rồi.” “Nào mọi người ăn cơm, Cẩn Du, Tiểu Tâm ăn nhiều một chút....” bởi vì gà nấu nhân sâm cũng nấu khá nhiều cho nên ai cũng có phần nhằm bồi bổ thân thể. Ăn cơm xong Nhược Hề nói cho Duy mẹ nghe có thể cắt lát nhân sâm thành từng sợi rồi cho dượng ăn luôn cả xác, như vậy có thể giúp bồi bổ nguyên khí. Trò chuyện một lúc Nhược Hề lại lấy xe chở Cẩn Du trở về dị tổ thật không ngờ vừa mới ra cổng khu thì lại đụng phải Mặc Diễm. Mặc DIễm vừa nhìn thấy Nhược Hề thì vội vã tiến lại, một thân quần áo đen cùng khuôn mặt tuấn lãnh dưới ánh đèn hiện lên một tầng thần bí giống như tinh linh trong đêm tối. Nhìn thấy như vậy Nhược Hề cảm thấy hô hấp trở nên khẩn trương hơn nhiều. Mặc Diễm đến xe Nhược Hề thì thấy bên trong còn có Cẩn Du thì anh bỗng dưng trở nên lạnh lùng rồi nhìn Nhược Hề một cái. Nhược Hề thì lại chẳng hiểu cái gì, vừa rồi rõ ràng khi anh nhìn thấy cô thì rất ôn hòa kia mà, không hiểu tại sao bỗng dưng thời tiết thay đổi nha. Bị Mặc Diễm trừng Nhược Hề cảm thấy không chút tự nhiên thì sờ sờ cái mũi lại hỏi, “Mặc Diễm, sao lại ở chỗ này?” “Có việc.” Kẻ mặc lạnh nào đó phun ra được hai chữ rồi lại nhìn thấy ánh mắt Nhược Hề một bộ mê mang thì thầm than một tiếng rồi tiếp tục phun thêm hai chữ, “Tìm cô.” “Chuyện gì?” Mặc Diễm nghe xong cũng không trả lởi chỉ là nhìn xem Cẩn Du, Cẩn Du cũng trả lại cho anh một cái mỉm cười nhưng cũng không có nói chuyện. “Hai người chuẩn bị đi nơi nào?” Mặc Diễm nhíu mày hỏi. “Hôm nay Cẩn Du đến tiễn Tiểu Hạo về bộ đội xong thì quay lại nhà tôi ăn cơm, bây giờ tôi phải đưa anh ấy trở về.” Nhược Hề cũng không hiểu tại sao cô phải giải thích dài dòng như thế cho Mặc Diễm nghe. Chỉ có điều Nhược Hề không có chú ý đến khi cô giải thích với Mặc Diễm thì trong mắt Cẩn Du hiện lên một tia đau xót. “Vậy cô trước tiên đưa cậu ấy trở về đi.” Nói xong Mặc Diễm cũng theo lên xe. Nhược Hề nga một tiếng sau đó khởi động xe một đường trầm mặc đem Cẩn Du trở lại ổ của Dị tổ. Đến nơi rồi Cẩn Du một bộ ôn nhu nói: “Nhược Hề, tôi vào trước, trên đường cẩn thận nhé.” Nhược Hề gật đầu, “Có thời gian nhớ ghé nhà tôi ăn cơm nhé.” “Được!” Cẩn Du một ngụm đáp ứng sau đó lại hành động vô cùng nhanh đi đến trước mặt rồi hôn lên trán Nhược Hề. Nhược Hề lập tức ngây dại còn Cẩn Du thì lại cười cười, “Đây là nụ hôn tạm biệt, tôi vào trước nhé Nhược Hề.” Nói xong anh quay người không quan tâm đến vẻ mặt của Nhược Hề cùng Mặc Diễm.