Mặc Sắc Liên Y
Chương 89 : Phiên ngoại 3 : sinh nhật mười tuổi của liên nhi [ trầm mặc ]
Sáng sớm, Trầm Mặc mở to mắt, theo thói quen cúi đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng hắn, đứa nhỏ hắn yêu.
Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn yêu y —— đứa nhỏ chảy dòng máu của chính hắn. Còn nhớ rõ lúc trước vừa mới ý thức được tình cảm giành cho Liên Nhi là trái với bình thường, hắn chấn kinh hồi lâu, tận lực nén bàng hoàng. Đây là một tình cảm không có kết cục, đây là một tồn tại bị thế gian vứt bỏ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn nên lấy như tâm tình thế nào đi đối mặt đứa nhỏ của hắn? Nếu Liên Nhi biết, sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn đây? Sẽ khinh bỉ hắn sao? Có hận hắn không? Có cảm thấy hắn... dơ bẩn không? Hắn không dám nghĩ, cho nên hắn đem phần tình cảm tội nghiệt kia chôn dấu thật sâu dưới đáy lòng, hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào phát hiện. Hắn cũng từng thử bồi dưỡng tình cảm phụ thân với đứa nhỏ này, thế nhưng chết tiệt vô dụng! Hắn không biết từ khi nào, tình cảm giành cho đứa nhỏ này đã vượt xa tình thương của cha. Cho dù muốn thu hồi, cũng không có biện pháp, ván đã đóng thuyền, huống chi hắn căn bản là không muốn thu hồi tình yêu giành cho đứa nhỏ này. Rõ ràng biết là sai lầm rồi, lại không biết hối cải, a, quả nhiên là không có thuốc nào cứu được. Muốn mai táng tình cảm của mình, làm một hảo phụ thân, nhưng lại nhịn không được khiến đứa nhỏ này hứa hẹn vĩnh viễn không rời khỏi hắn, thật đúng là mâu thuẫn. Tuy rằng nội tâm đấu tranh, đang rít gào với hắn, nhưng mấy năm nay vẫn là bình an trôi qua, như vậy về sau, cũng giống nhau đi. Hắn hiện tại đã thực hạnh phúc, ở giới hạn phụ thân, hắn có thể ôm y có thể hôn y có thể cùng y ngủ... Hắn chiếm được nhiều phần thưởng như vậy, hắn còn cái gì không biết chừng mực mà? Đúng vậy, hắn đã thực hạnh phúc. Cho dù về sau này đứa nhỏ trưởng thành, muốn kết hôn sinh tử, hắn cũng sẽ cười chúc phúc. Đúng vậy, hắn sẽ như thế, bởi vì hắn đã có được rất nhiều ký ức chỉ thuộc về hắn rồi.
Trầm Mặc hơi hơi cong khóe miệng, thỏa mãn ấn một cái hôn lên trán Liên Nhi. Đây là nụ hôn hắn trộm từ trên trời, vô cùng trân quý.
Làm như bị quấy rầy, lông mi thật dài của thiên hạ trong lòng run rẩy, hai mắt mở sương mù. Nho nhỏ ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: “Sớm ”
Trầm Mặc nâng cằm y lên, in lại trên chóp mũi tinh xảo của y nụ hôn chào buổi sáng chính thức.”Sớm, Liên Nhi. Sinh nhật vui vẻ!”
Trầm Mặc nhìn thiên hạ trong lòng hắn ngẩn ngơ, rồi lập tức vui vẻ kêu lên: “Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật ta!” Sủng nịch cười cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của y, nói ra lời y muốn nghe nhất ——
“Hôm nay là sinh nhật của Liên Nhi, cho nên nghỉ ngơi một ngày.”
Đứa nhỏ kia lại ngẩn ngơ, tiếp theo hoan hô nhảy nhót. Đích xác, bài học mỗi ngày với y mà nói vẫn là hơi vất vả, nhất là trát trung bình tấn. Thả một ngày cũng không sao...
Theo một tiếng “Phụ thân tốt nhất ”, Trầm Mặc còn chưa thấy rõ đã bị Liên Nhi hưng phấn mà hôn. Hắn cong môi, này lại là một món quà nữa.
Rửa mặt chải đầu xong, đến khách lâu mua bánh bao linh lung Liên Nhi thích nhất, làm cháo thủy tinh sớm một chút. Tiếp theo một buổi sáng trên cơ bản là đi dạo một vòng cả Thương Đô, bê một đống đồ về chơi, còn mang về cho y hai bộ đồ mới.
Giữa trưa đi Mộc vương phủ, gặp Mộng Nhi, lễ phép chào hỏi rồi bước đi, để Liên Nhi cùng nàng một mình trò chuyện. Đồ ăn nghe nói là Mộc Vương phi riêng thỉnh danh trù Thương Đô làm, quả nhiên danh bất hư truyền. Sau khi ăn xong Mộng Nhi có việc phải đi, trước khi đi muốn nói lại thôi, làm bộ như không phát hiện. Hắn hiện tại thực hạnh phúc, không nghĩ muốn cùng nàng có gì dây dưa nữa. Mộng Nhi đi rồi, Mộc Vương phi kéo Liên Nhi vào phòng nói chuyện phiếm, tán gẫu một lần chính là một canh giờ. Trầm Mặc vẫn không hiểu, vì cái gì Liên Nhi cùng mộc Vương phi có cảm tình tốt như vậy? Ngay từ đầu rõ ràng không có tiếp xúc gì quá nhiều, giống như đột nhiên hai người liền trở nên thân mật. Lắc đầu, chỉ cần Mộc Vương phi không gây bất lợi cho Liên Nhi, hắn có cái gì phải lo lắng chứ, Liên Nhi phải kết bạn với ai là tự do của y.
Lúc trở về Liên Nhi mua thiệt nhiều vật liệu làm đèn, cơm nước xong đã bắt đầu làm. Trầm Mặc biết y muốn làm đèn Khổng Minh, Liên Nhi đã lâu không làm loại này đèn có thể bay này, mặc dù không biết y vì cái gì lại có hứng, nhưng không đành lòng nhìn y một mình bận rộn, cũng đi làm theo. Tổng cộng làm mười cái, hơn nữa mỗi cái đều có viết nguyện vọng, chúc phúc, còn vẽ chút hình vẽ loạn thất bát tao gì đó nữa. [ Lâu: đó là Liên Nhi dùng tiếng Anh viết, Mặc không nhận biết. Khụ là những lời Mặc nhìn mà không thể hiểu... OK, giải thích xong. ] Lúc đèn Khổng Minh bay lên thật sự rất đẹp, Trầm Mặc đột nhiên cảm thấy đây như là một loại nghi thức, là Liên Nhi gửi gắm tình cảm vào những cái đèn biết bay kia.
Buổi tối vẫn ôm Liên Nhi ngủ.
“Liên Nhi, hôm nay vui vẻ không?” Khi Liên Nhi sắp ngủ, Trầm Mặc hỏi.
Thiên hạ trong lòng giật giật thân mình, mơ hồ “Ân” một tiếng, rơi vào mộng đẹp.
Hắn cười cười, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần Liên Nhi vui vẻ, thì ta cũng vui vẻ.”
Bánh bao linh lung:
Cháo thủy tinh:
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
3 chương
140 chương
59 chương
110 chương