Hạnh phúc ngắn ngủi, đợi anh nhé!
Chương 1 : Cái trường quái quỷ !
Tinh...Tinh...Tinh 6h cái đồng hồ chết tiệt kêu ầm ỹ làm hắn đau đầu nhức óc đến phát điên lũi thũi zậy , làm vệ sinh cá nhân xong hắn vào thay quần áo rồi đứng trước gương sịt sịt cái gì đó mà tóc tai rựng như giật điện !
Bước xuống lầu
-Chào thiếu gia . Chào thiếu gia ! ( tiếng người hầu chào hắn )
-Ừ ! hắn vào bàn ngồi thì người hầu lên tiếng .
-Thiếu gia
-Sao???
-Má tôi ốm tôi muốn xin nghỉ vài 3 tháng !
-Ừ đc rồi ! chị đến gặp bác quản gia lấy tiền rồi thu xếp quần áo về đi . ( hắn cũng tốt lắm chứ bộ )
Pim...Pim xe tới . Hắn với vội hộp sữa rồi bước lên chiếc ôtô đen sang trọng .
-Chào thiếu gia ( a lái xe chào hắn )
-Ừ . chào a !
-Hnay là ngày đầu tiên đến trường mới cậu có lo lắng gì k ( a lái xe thân mật hỏi )
-Sao chứ có gì mà lo , chuyện thường thôi mà ( hắn cười có vẻ như quen với việc chuyển trường lắm rồi )
Tại nhà ai đó : Tường Vy dậy thôi con , 6h30 rồi con k định đi học hay sao . nó bật ngay dậy rồi cắm đầu cắm cổ lao vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong nó thay quần áo cái bộ đồng phục quen thuộc rồi lao ra phòng ăn vớ tạm mẩu bánh mỳ với 1 hộp sữa rồi chạy thẳng ra sân leo lên xe đạp .
-À quên ! con chào má con đi học .
-Ừ đi cẩn thận nghe con ( bà Linh nói từ trong nhà vọng ra )
-Vâng con bík rồi , má ăn xong rồi cũng đi làm đi nhé
-Ừ con cứ đi học đi
Nó tức tốc đạp hết công suất tới trường vừa bước vào cổng thì cũng đúng lúc cậu thiếu gia nhà họ Nguyễn cũng tới hắn hiên ngang bước vào trường như ông hoàng tới trại người làm của nhà hắn , khiến nó thấy thật gét trước sự kiêu căng hống hách của hắn! Nó dắt chiếc xe đạp yêu quý vào nhà xe rồi chạy thật nhanh lên lớp , yên vị tại chỗ ngồi nó lôi cái máy nghe nhạc Mp3 của nó ra và nghe bài hát quên thuộc mà nó yêu thích Ký ức nhạt nhòa . đang nghe đến đoạn hay thì tùng...tùng...tùng vào lớp thì bỗng những đứa con gái trong lớp rú lên wOW a ấy thật đẹp zai hắn đi qua thì bỗng quay lại
-Lớp 11A1 , à đây rồi hắn cười toe toét ( tìm mãi mới thấy )
Hắn bước vào với bao nhiêu con mắt ngạt nhiên mồm chữ O mắt chữ A thì cô giáo lên tiếng
-Tất cả im lặng đây là bạn Nguyễn Minh Đức mới từ trường xxx chuyển tới lớp ta mọi người giúp đỡ bạn ấy nhé .
-Chào mọi người mình là học sinh mới mong mọi người giúp đỡ mình nhé !
-E là học sinh ưu tiên nên e tự chọn chỗ ngồi đi . ( cô giáo lên tiếng )
Hắn nhìn qua 1 lượt rà sét trong vài giây suy nghĩ rồi hắn phi tới chỗ nó ngồi xuống cạnh nó và nói
-E sẽ ngồi ở đây ( hắn cười tươi )
Chỉ vì hắn thấy lạ tại sao con nhỏ này trông xinh xắn như vậy lại đeo cặp kính nobita to đùng ngớ ngẩn nên muốn ngồi cạnh nó để tìm hiểu xem ( vì hắn là con người muốn gì là phải đc nấy ) Bọn con gái trong lớp bực tức rồi nói thật lớn " KHỔ CKO CẬU RỒI " nó quay sang nhìn hắn rồi quay ra phía cửa sổ như kiểu hắn là người vô hình làm hắn tức muốn chết vì chưa có đứa con gái nào dám nhìn hắn xong quay đi ngay như vậy . Tùng...Tùng...Tùng ra chơi
Nó gục xuống bàn như kiểu mệt mỏi lắm vậy thì bỗng này_này ( giọng của hắn )
-Gọi tôi hả? ( nó ngạt nhiên vì đã học ở lớp này năm nay là năm t2 mà chưa từng 1 ai nc vs nó )
-Ừ gọi cậu đó , tSao trong giờ k nói gì?
-Tại sao lại phải nói ( cái giọng nghe như sắp chết của nó )
Làm hắn bực muốn chết vì đã có đứa con gái nào ko sung sướng khi đc hắn hỏi đâu chứ đằng này con nhỏ này lại vậy ! đang định mở miệng ra nói thì bọn con gái trong lớp chạy lại vây quanh hắn , người thì hỏi han , người thì xin chữ ký y như đc gặp ca sĩ .
Tùng...Tùng...Tùng vào lớp
Ngồi ổn định chỗ ngồi hắn quay sang
-Làm cốc cafe chứ ??
Ngơ ngác nó quay sang
-Nói chuyện vs tôi hả !
Làm hắn tức chết vì nó như kiểu ngoài hành tinh rơi xuống k hiểu tiếng của lòai người vậy ! hắn cố kìm nén .
-Ừ nói chuyện vs cậu đó !
-Thôi , tôi phải về nhà !
Hắn chố mắt nhìn nó Ò.ó ! con này như k phải con gái vậy đc 1 người đẹp zai công tử như hắn mời đi uống cafe mà lại từ trối , làm hắn càng tò mò nên đã quyết tâm nhất định phải tìm hiểu đứa người ngoài hành tinh này ! cắt ngang dòng suy nghĩ Tùng...Tùng...Tùng tan học . Nó thu dọn sách vở trên bàn rồi cấp vào cặp đứng lên đi xuống nhà lấy xe đăng dắt ra cổng thì hắn chạy ầm ầm đến cô có thể cho tôi số đt đc k ? ( hắn thở hổn hển )
-Đc . 0984431xxx đc chưa .
-Đc rồi . tk cô về nhé ( hắn cười toe toét )
Nó mặc kệ đi ra cổng rồi leo lên xe rồi đi trên con đường mà 2 năm nay ngày nào cũng đi . Nó đang đi thì 1 người đàn ông đi qua nó đừng xe lại rồi sũy nghĩ . Tsao ông ta giống ba quá vậy rồi nó cứ đứng đó suy nghĩ giữa cái nắng trang trang 12h trưa tự nhiên nó có cảm giác như ai đang bóp nát trái tim nó k cho nó thở và rồi RẦM ! Nó nằm vs cái xe đạp ở giữa đường , mọi người k hiểu vì sao nên đều xúm lại , rồi 1 người phụ nữ gọi taxi và đưa nó tới viện! Sau 3h ngủ ly bì thì nó tỉnh và thấy nhức đầu nhức kinh khủng khiếp nó ngỡ ngàng khi nó đang nằm ở đâu thế này tSao nó lại nằm ở đây đang suy nghĩ k hiểu vì sao thì 1 người đàn ông bước vào .
-Cháu tỉnh rồi àh
-Vâng ! nhưng sao cháu lại ở đây vậy bác? ( nó ngạt nhiên hỏi )
-Cháu bị ngất và 1 cô đưa cháu tới và đi mất rồi .
-Vậy ạ! thế cháu có thể về chứ bác ?
-Ừ nó đứng xuống giường mà người vẫn choáng váng !
-Thế...Thế ba má cháu đâu? tSao k thấy đến?
-Zạ má cháu đi làm còn ba thì ... còn ba cháu thì mất rồi ( nó cười buồn )
-Thế họ có bít k?
-Bít gì hả bác? ( nó ngơ ngác )
-Bít cháu bị bệnh
-Bị bệnh ư ! ( mặt nó tối sầm lại ) bệnh gì ạ ( người nó bắt đầu run lên )
-Cháu k bít mình bị bệnh sao? ( ông bác sĩ cũng thấy lạ ) cháu bị ung thư đã chuyển sang giai đạn t2 rồi !
Giờ nó run lên bần bật những giọt nước mắt nhỏ bé bắt đầu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nó !
-Bác nói dối , cháu k tin ! ( nó cố phủ nhận ) lsao mà cháu lại bị căn bệnh đấy đc . Bác đùa ác quá ( dần dần những giọt nước mắt cứ rơi như mưa như cái ngày ba nó mất vậy nó khóc rất nhiều khóc tới nấc lên nghẹn ngào )
-Xin lỗi ( ông bác sĩ cúi mặt , vẻ mặt bất lực của ông đối vs các bệnh nhân ) Bác k giúp gì đc cháu . Thực sự xin lỗi cháu !
Ông bác sĩ tiến lại gần rồi ôm nó vào lòng như đang ôm đứa con gái bé bỏng của ông và nói . Còn 1 năm nữa cháu có thể làm những gì cháu muốn bác sẽ giúp cháu ! Vừa nói dứt câu nó càng khóc to nước mắt dàn dụa
-tSao! Tsao lại là cháu tSAo ông trời bất công với cháu vậy? Cháu đã làm gì sai ?????
Ông bác sĩ bất lực chỉ bít ôm nó vào lòng giống ngày ông đã làm như vậy vs đứa con gái thân yêu của ông . Cũng gia đi trong vòng tay của ông ! 1 tiếng khóc nức nở nó bắt đầu ngừng khóc là đứng lên . Cháu phải về đây chào bác ! Cảm ơn bác đã nói cho cháu bít ! Ông bác sĩ chỉ gật đầu và rồi vẫy tay chào nó !
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
48 chương
20 chương
92 chương
132 chương
14 chương