Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 24
Đêm đã thật khuya. Dương Quỳnh nằm ở trên giường không ngủ được nhưng Thiên Linh nằm bên cạnh đã ngủ rất sâu. Dương Quỳnh thở dài, nàng chưa từng có cảm giác uể oải như vậy. Nàng từ nhỏ là một đứa trẻ xuất thân khó khăn, ở tại vùng núi xa xôi. Trong nhà đông con, nuôi không được, nàng là đứa nhỏ nhất, lại là con gái, cha mẹ liền đưa nàng cho một vị bà cô cùng họ làm con thừa tự. Bà cô lớn tuổi, đợi Dương Quỳnh lên mười ba liền qua đời. Dương Quỳnh trở lại trong nhà của mình. Thế nhưng tách ra hơn mười ba năm, vô luận là cha mẹ đối với nàng, hay nàng đối với cha mẹ, thủy chung đều không thân thiết được. Anh chị em cũng cảm giác nàng là người ngoài. Cứ như vậy qua năm năm, Dương Quỳnh trưởng thành, liền chạy đến trong trấn nơi chiêu binh báo danh thành lính. Có lẽ sau đó vận mệnh hiểu được nó thiếu nợ nàng cái gì, làm cho nàng dựa vào tố chất thân thể ưu tú cùng đầu óc thông minh của mình mà liên tiếp được trọng dụng, cuối cùng tiến vào Bộ an ninh Quân đội tiếp nhận huấn luyện. Tham gia quân ngũ mấy năm nay, nhiệm vụ thực thi không ít, nguy hiểm nhiều vô số, cũng may nàng còn có thể đủ đầu đủ đuôi xuất ngũ. Đại khái cũng là vận mệnh thần kì đền bù tổn thất cho nàng. Làm vệ sĩ tư nhân đối với nàng mà nói kỳ thực rất nhẹ nhàng, càng nhiều lúc là dùng hù dọa người. Nếu như không phải nàng hiếu kì... Đến bây giờ nàng cũng không rõ, loại tình huống kì dị này sao có thể xảy ra? Thế nào chưa hiểu ra sao liền tới nơi này?
Hoạt động đầu gối có chút cứng ngắc, không thể không thừa nhận thuốc của Thiên Linh các nàng rất hữu hiệu. Đầu gối đã đỡ hơn rất nhiều, cảm giác sưng tấy đã biến mất. Nhìn bộ dạng này, là ngày mai có thể tiếp tục làm việc. Nhưng là chính mình thì có việc gì để làm? Dương Quỳnh cười khổ, dường như sau khi trở lại Cung Lung Hoa, nhiệm vụ duy nhất của nàng là đứng sau lưng Khang phi đảm nhiệm làm phông nền một bức tường. Giống như lúc trước không có gì khác nhau. Có điều chỉ là cần phông nền có thể xác con người, Khang phi cần gì phải chấp nhất với chuyện mình ngẫu nhiên vắng mặt? Ngày mai, nếu chính mình tiếp tục xuất hiện, đến lúc đó cùng Khang phi chạm mặt, có thể rất lúng túng hay không?
Dương Quỳnh cứ suy nghĩ miên man như vậy, dằn vặt đến canh ba rạng sáng mới dần dần ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Thiên Linh rời giường thấy Dương Quỳnh còn đang ngủ, không khỏi có chút đau lòng. Trong ấn tượng của nàng, Thanh Diệp không phải người thích ngủ nướng, mỗi lần thức dậy đều sớm hơn mình. Xem ra hôm qua phạt bị vẫn là thương tổn nàng. Thiên Linh nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mặc quần áo của mình xong, từ một ngăn kéo nhỏ ở bên cạnh lấy ra thuốc mỡ, nhấc chăn của Dương Quỳnh lên một góc. Động tác này làm Dương Quỳnh ngủ không sâu liền tỉnh.
“Đánh thức ngươi?” Thiên Linh có chút ngượng ngùng.
“Ta cũng nên tỉnh.” Dương Quỳnh ngồi dậy, trông thấy thuốc mỡ trong tay Thiên Linh, cười cười, hào phóng duỗi chân ra, vén quần lên, lộ ra đầu gối có chút sưng đỏ.
“Thoạt nhìn so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.” Thiên Linh nói xong, đổ một ít thuốc mỡ ra tay, dùng tay ấm áp xoa lên đầu gối Dương Quỳnh.
Cảm giác ôn nhuận làm Dương Quỳnh rất hưởng thụ. Nàng thoải mái nheo mắt lại, nói: “Thiên Linh, cảm ơn ngươi.”
“Xem ngươi nói, chúng ta ở cùng phòng, một chút chuyện nhỏ này cũng không đáng là gì.” Thiên Linh cười nói.
“Ngươi ôn nhu như vậy, không biết sau này nam nhân nào có phúc khí lấy được ngươi?” Dương Quỳnh bắt đầu nói đùa.
Thiên Linh nghe xong lời này đột nhiên dừng động tác trong tay, khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, “ Ngươi làm sao sẽ nói câu này?”
“Làm sao vậy?” Dương Quỳnh mờ mịt.
“Chẳng lẽ người không biết, đã vào cung, thì vĩnh viễn không ra được sao?” Thiên Linh sâu kín thở dài.
“A? Không phải hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung sao?” Dương Quỳnh nhớ rõ phim điện ảnh và phim truyền hình đều nói như vậy.
Thiên Linh nhìn nàng như người ngoài hành tinh, hỏi: “Ngươi nghe được nói nhảm từ đâu vậy? Ta nói với ngươi, lời này ngươi nói với ta coi như không tính, nhưng ra bên ngoài, ngàn vạn lần quản tốt miệng của mình. Trong cung quy định, cung nữ không chết không thể xuất cung.”
“Tại sao lại như vậy?” Dương Quỳnh hoàn toàn sửng sốt. Cái đó cùng quy củ trong ấn tượng của nàng không đúng! Mỗi năm nội cung đều tuyển chọn cung nữ tiến cung, già lại không cho ra ngoài, vậy trong cung này còn không phải là nhét đầy người?
“Thật không biết là ai dậy quy củ cho ngươi?” Thiên Linh oán trách một câu.
“Theo như ngươi nói, trong cung này có bao nhiều cung nữ?” Dương Quỳnh cảm thấy không đúng.
Thiên Linh cười nói: “Ta biết rõ ngươi suy nghĩ cái gì. Ngươi nghĩ những cung nữ già rồi thì ở nơi nào đúng không? Ta cho ngươi biết, cung nữ ba mươi tuổi, đại đa số đều không thể ở nơi này hầu hạ. Trừ khi là những cung nữ cấp bậc cao, có thể lưu lại để dạy bảo cung nữ mới tiến cung, hoặc quản lí đồ vật trong cung, mặt khác những cung nữ cấp bậc thấp đều bị đưa tới Cung Thái Nghi tự sinh tự diệt.”
“Vậy trong Cung Thái Nghi có bao nhiêu người?” Trong đầu Dương Quỳnh đã xuất hiện cảnh tượng một nhóm lớn toàn đại mụ, lão thái thái chen chúc ở chung một chỗ.
“Không có bao nhiêu ngươi. Kỳ thật cung nữ sống được đến ba mươi tuổi để tiến vào Cung Thái Nghi cũng không nhiều.” Thiên Linh nói rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng Dương Quỳnh nghe xong đồng thời sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Thấy sắc mặt Dương Quỳnh không tốt. Thiên Linh tiếp tục nói: “Kỳ thật không có gì phải lo lắng. Mệnh của nô tài chúng ta chính là như vậy, so với cây cỏ còn ti tiện, so với giấy trắng còn mỏng hơn. Có thể được chủ tử ân sủng một ngày, cũng đều là kiếp trước tu luyện được phúc khí. Thanh Diệp, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi đắc tội với nương nương. Nhưng chúng ta thân là nô tài, lỗi vĩnh viễn là của chúng ta. Ta nhìn bộ dạng nương nương tuy rằng tức giận, nhưng đối với ngươi vẫn là có tình. Lúc nữa nương nương thức dậy, ngươi đến trước mặt nương nương nhận sai, vậy mây đen cũng có thể tan.”
Dương Quỳnh biết rõ đây là ý tốt của Thiên Linh. Tuy rằng nội tâm như trước không thoái mái, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh đồng ý, cười thay nàng xoa thuốc, dùng băng gạc cẩn thận quấn quanh. Sau đó lại kéo nàng ngồi xuống trước bàn thay nàng trang điểm.
Mấy tháng này, Dương Quỳnh cuối cùng cũng có thể mặc tốt quần áo, búi tốt mái tóc. Nhưng kiểu búi tóc phức tạp nàng không làm được, trang điểm thì càng khỏi nói. Hôm nay thấy nàng nghe xong lời khuyên của mình, trong lòng cao hứng, lại thấy sắc mặt Dương Quỳnh không dễ nhìn, vì vậy tỉ mỉ giúp nàng trang điểm. Thiên Linh không hổ là nữ tử khéo tay, vậy mà có thể làm cho Dương Quỳnh ngũ quan thanh tú càng thêm sinh động.
Đợi sửa soạng xong, trời đã sáng. Thiên Linh cùng các cung nữ khác bận việc của chính mình. Dương Quỳnh luôn không có việc, mọi người biết nàng là tâm phúc của Khang phi, cho nên đối với nàng vô cùng khách khí.
Dương Quỳnh theo thói quen hàng ngày, trước tiên đi dạo theo tường Cung Lung Hoa. Đây là thói quen làm vệ sĩ của nàng, đầu tiên cần kiểm tra vị trí hoàn cảnh, xem có gặp nguy hiểm hay không. Khoảng thời gian này, từng cọng cây ngọn cỏ trong Cung Lung Hoa nàng đều xem rất kỹ càng, nếu thật sự có thay đổi gì, nhất định chạy không khỏi mắt của nàng.
Loanh quanh một vòng, nàng xác định hôm qua Mặc Diệp có đến. Không tới gặp nàng, vậy là đi gặp Khang phi. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Đang suy nghĩ, nàng thấy cung nữ gác đêm ngoài tẩm cung đột nhiên dán vào cửa, tựa hồ nói hai câu, xem ra Khang phi đã tỉnh. Quả nhiên, không bao lâu, một đám cung nữ thái giám liền bưng đồ dùng rửa mặt nối đuôi nhau đi vào hầu hạ. Chân Dương Quỳnh bước chậm dần, tâm tình của nàng thực mâu thuẫn. Có muốn đi vào hay không? Đối mặt Khang phi như thế nào? Nếu chỉ đơn giản là quan hệ chủ tớ, đương nhiên nàng có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng...
A! Đợi đã! Đột nhiên Dương Quỳnh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Nàng cùng Khang phi không phải quan hệ chủ tớ thì là cái gì? Chẳng lẽ còn quan hệ khác sao? Dương Quỳnh nhức đầu, không rõ tại sao mình lại có ý tưởng kỳ quái này. Ngăn chặn bản thân nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Dương Quỳnh cảm thấy vấn đề trước mắt cũng không phải quá khó. Nếu chỉ đơn giản là tình cảm chủ tớ, vậy cũng không có gì phải xấu hổ. Chủ tử giáo huấn nô tài, nói ra cũng là chuyện chủ tử có lý. Nghĩ như vậy Dương Quỳnh tiến vào tẩm điện của Khang phi.
Khang phi vừa dậy. Thiên Linh mang ra mấy bộ y phục, Khang phi chọn bộ màu xanh nhạt. Thiên Linh chần chừ một chút, lo lắng y phục màu sắc quá đơn điệu, vì vậy phối thêm vài món trang sức màu trắng thuần khiết nhưng cũng không mất đi vẻ hoạt bát. Khang phi không có ý kiến, mọi người bắt đầu hậu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Lúc Dương Quỳnh đi vào, Khang phi vừa mới súc miệng, đang thay quần áo. Thấy nàng bước tới, Khang phi đuôi lông mày nâng lên, cũng không nói gì. Dương Quỳnh hành lễ xong, lại giống như ngày thường, đứng phía sau nàng, im hơi lặng tiếng.
Thiên Linh lần lượt để đồ trang sức lên bàn trang điểm, thấy Dương Quỳnh một câu cũng không nói, trong lòng âm thầm sốt ruột. Nhưng căn bản khi nhìn Khang phi lại không có ý mở miệng, nàng cũng không dám lắm lời. Đợi trang điểm xong, tất cả mọi người lại lui ra ngoài, trước khi đi Thiên Linh còn trộm hướng Dương Quỳnh liếc mắt ra hiệu một cái, hy vọng nàng có thể hiểu ý của mình. Cùng Khang phi giảng hòa, chuyện gì cũng nên cho qua.
Dương quỳnh tự nhiên nhìn hiểu ý Thiên Linh, lại giả vờ làm như không hiểu, lặng yên quay mặt ra chỗ khác. Thiên Linh tức giận âm thầm giậm chân, trong lòng bực bội nói: Không bao giờ quản ngươi nữa!
Mọi người rời đi, lưu lại một phòng lúng túng. Khang phi hít sâu mấy cái, mới làm tâm tình mình bình tĩnh trở lại.
“Nha đầu kia rất quan tâm ngươi.” Khang phi tự nhiên là chỉ Thiên Linh. Thiên Linh cho rằng một chút động tác của nàng không ai phát hiện, nhưng không biết Khang phi sớm liền biết, đồng thời cũng chú ý đến biểu tình của Dương Quỳnh.
“Thiên Linh tâm địa tốt, đối với ai cũng rất quan tâm.” Dương Quỳnh tận lực dùng ngữ khí bình thường nhất trả lời Khang phi.
“Thật không?” Hai chữ, nhẹ nhàng phiên tán trong không trung, Khang phi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Quỳnh thật lâu, mởi mở miệng nói: “Quỳ ba canh giờ, rốt cuộc cũng học ngoan?”
Dương Quỳnh dưới ánh mắt của Khang phi chỉ cúi đầu, nhìn dưới mặt đất. Nghe được Khang phi nói, nàng kính cẩn đáp, “Thưa nương nương, nô tỳ đã học ngoan. Nô tỳ hiểu rõ thân phận của chính mình, sẽ không tiếp tục làm chuyện vượt quy củ.”
Khang phi nhất thời nộ khí. Nàng cũng không rõ vì sao, rõ ràng mỗi câu Dương Quỳnh đều trả lời rất thỏa đáng, nhưng là chính mình nghe xong sẽ tức giận. Nàng cực lực áp chế cơn giận của mình, xoay người không nhìn mặt Dương Quỳnh, “Như vậy là tốt.”
Dương Quỳnh nghe được bốn chữ này, mày nhăn lại. Nàng không muốn như vậy, nàng muốn mây trôi nước chảy, nàng muốn trở lại quan hệ trước kia của hai người. Nàng biết rõ nữ nhân trước mắt này bên người chỉ có chính mình là tâm phúc có thể tín nhiệm, nàng không muốn hủy hoại phần tín nhiệm này. Thế nhưng rốt cuộc cái gì ngăn trở các nàng? Làm sao mới có thể phá vỡ tầng trở ngại này?
Cả ngày, hai người đều ở trong không khí lúng túng khó chịu như vậy trải qua. Cũng may hai người tự chủ không tệ, cho nên coi như bình an vô sự.
Trước bữa tối, một cung nữ tới gặp Khang phi. Dương Quỳnh nhận ra là Như Quyên, tam đẳng cung nữ của Cung Lung Hoa. Như Quyên bưng một chung nhỏ đưa đến trước mặt Khang phi, “Nhà bếp vừa mới hầm xong Huyết Yến, mời nương nương dùng.”
Khang phi gật đầu, Như Quyên để tiểu chung đến trên bàn nhỏ, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Bưng Huyết Yến tới cho bổn cung.” Khang phi không quay đầu lại, nhưng trong phòng không có người khác, Dương Quỳnh đành phải bước tới, bưng chung nhỏ trong khay đưa cho Khang phi. Chung bị nâng lên, một tờ giấy nhỏ từ dưới đáy rơi xuống.
Dương Quỳnh nhặt lên, cũng không nhìn.
“Nhìn xem mặt trên viết cái gì?” Tựa hồ Khang phi đã sớm biết chuyện tờ giấy, hơn nữa cũng không định giấu nàng.
Dương Quỳnh mở ra nhìn, phía trên đơn giản chỉ có bốn chữ, “Trì thị trúng độc.” Dương Quỳnh không biết chuyện tối qua, bởi vậy có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Khang phi.
Khang phi ngưng mày suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi mang theo Yên Xảo đi Hoa Âm các, nói là thay bổn cung đi thăm Trì ma ma.”
“Trì ma ma?” Đây là ai?
“Trì ma ma là ma ma giáo dưỡng bổn cung. Bởi vì lấy bổn cung mặt mũi, không đi Cung Thái Nghi dưỡng lão. Mặt khác, cũng là ma ma giáo dưỡng Trần Chiêu nghi, hai năm trước, Hoa Âm các thiếu một lão ma ma, Trần Chiêu nghi hướng về bổn cung thỉnh nàng, về sau Trì ma ma ở Hoa Âm các làm người hầu. Hôm qua Mặc Diệp mật báo Trì ma ma xảy ra chuyện, ngươi đi xem, tình huống cụ thể thế nào, trở về báo cho bổn cung biết.” Khang phi đem chân tướng sự tình nói một lần, phất tay ý bảo Dương Quỳnh có thể lui xuống.
Dương Quỳnh chần chừ lui xuống. Bình thường Khang phi chắc chắc sẽ không phái nàng đi ra ngoài, bởi vì hiểu rõ nàng đối với Hoàng cung không biết gì cả, cho nên chỉ để lại bên cạnh mình. Vậy lần này là tình huống gì? Làm sao lại phái mình đi ra ngoài? Còn là phái tới chỗ Trần Chiêu nghi?
Mơ mơ màng màng không dứt, Dương Quỳnh đành phải đi gọi Yên Xảo, cùng nhau đi Hoa Âm các.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
11 chương
582 chương
173 chương