___ "Cùng trời cuối đất, sống chết có nhau." ___ Chương thứ một trăm bảy mươi sáu: Đi theo Dương Quỳnh nhớ tới trước đó nghe được tiếng nước, sắc mặt đại biến, "Lẽ nào... là thủy công?" Những người khác nghe xong cũng vô cùng sợ hãi. Thủy hỏa vô tình, hoàn toàn không thể khống chế. Rất xa liền thấy một bóng đen cấp tốc chạy tới, vừa nhìn chính là một người biết võ công. Dương Quỳnh và Nguyên Hương đều đề phòng, đợi bóng đen lại gần, mọi người mới nhìn rõ đó là Mặc Diệp. Vụ nổ đêm đó, Mặc Diệp chỉ huy Cung Ngọc Thần cứu hỏa, sau đó mất tung tích. Khang phi từng phái người tra hỏi, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Lúc này gặp lại, bất luận là Khang phi hay Dương Quỳnh đều vừa vui vừa buồn. "Mặc Diệp, ngươi còn sống!" Dương Quỳnh kích động nói. Mặc Diệp chỉ gật đầu, nói với Khang phi, "Nương nương, phản quân ngoài thành dẫn nước sông vào trong thành. Đêm qua mưa to làm lượng nước tăng lên, hiện giờ nước lũ đã vào đến Hoàng cung rồi!" Thân mình Khang phi lung lay một cái, suýt nữa cũng không đứng vững. Mặc Diệp nói, "Nương nương, kế sách hiện giờ, người nhanh đến chỗ cao, còn có thể kéo dài một chút thời gian." Khang phi gật đầu, biết bây giờ không phải là thời điểm do dự, đột nhiên nhớ tới Chu Cẩm phi, "Bổn cung muốn tới Cung Hồng Huy." Mặc Diệp nói, "Nương nương, vừa nãy nô tài đã báo với Cẩm phi nương nương rồi, xin người yên tâm." Lúc này Khang phi mới nói: "Được, báo với tất cả cung nhân của Cung Lung Hoa, hồng thủy sắp tới, mọi người tự chạy!" Mặc Diệp nói, "Nương nương, người đi trước đi, nô tài đi thông báo." Nói xong cũng không đợi Khang phi đồng ý liền chạy vào Cung Lung Hoa. Khang phi nhìn lại Cung Lung Hoa lần cuối cùng, cung điện hoa lệ này lát nữa có bị nước nhấn chìm hay không? Khang phi ép buộc chính mình không được nghĩ đến cảnh tượng xác trôi lênh đênh trong thành, sau đó dẫn nhóm người Dương Quỳnh đi về phía Cẩm Bình lâu. Cùng lúc đó, Hoàng hậu, Chu Cẩm phi và các phi tần trong cung nhận được tin tức cũng nhao nhao chạy tới Cẩm Bình lâu. Trên đường Khang phi gặp được Chu Cẩm phi, thấy tất cả mọi người đều đến Cẩm Bình lâu, cho nên Khang phi tạm thời chuyển sang Lăng Tiêu Các cạnh hồ. Lăng Tiêu Các không cao bằng Cẩm Bình lâu, nhưng cũng là kiến trúc hai tầng, có thể ứng phó với hồng thủy. Còn chưa tới Lăng Tiêu Các, thì sức nước cực lớn của hồng thủy đã phá vỡ cửa Chính Dương, vô số cung nhân bị chìm trong nước lũ. Mọi người thấy nháy mắt nước lũ đã tới trước mặt cũng nhao nhao chạy về phía Lăng Tiêu Các. Dương Quỳnh cấp bách kéo Khang phi, thế nhưng Khang phi là tiểu thư khuê các, đã có khi nào từng chạy như vậy? Bất luận nỗ lực thế nào, cũng không thể chạy nhanh được. Hơn nữa tất cả mọi người đã nhiều ngày không được ăn no, giờ lại gấp gáp như vậy, cho dù là Dương Quỳnh thì giờ cũng cảm thấy trước mắt toàn màu đen, bước chân lảo đảo. Nước đã đến dưới chân, Dương Quỳnh ôm lấy Khang phi, dùng hết sức lực toàn thân mới chạy đến được Lăng Tiêu Các, chạy thẳng cầu thang lên tầng hai. Dương Quỳnh kiệt sức đặt Khang phi xuống đất, cả người mệt lả. Nguyên Hương ở bên cạnh cũng như vậy, lúc đó gần như cũng ôm Như Quyên chạy vào, vừa vào cửa hai người liền ngã nhào xuống đất. "Cứu mạng!" Đột nhiên tiếng la truyền tới kinh động mọi người. Các nàng nhìn bốn phía, "Chu tỷ tỷ đâu?" Như Quyên cũng phát hiện Tố Tranh không đuổi kịp. Dương Quỳnh vọt tới cửa thang muốn xuống lầu, lại phát hiện nước đã nhấn chìm hơn nửa lầu một. Phù Dung đang liều mạng ôm lấy Chu Cẩm phi chìm nổi trong nước, sắp không kiên trì nổi nữa. Dương Quỳnh không chút suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống nước, ôm eo Chu Cẩm phi kéo nàng đến cạnh cầu thang. Nguyên Hương đã đang đứng ở cầu thang hỗ trợ, kéo Chu Cẩm phi lên. Dương Quỳnh lại đẩy Phù Dung lên tiếp, đến khi mọi người leo đến được lầu hai thì Dương Quỳnh đã bắt đầu nôn mửa. Nàng hiểu rõ, đây dấu hiệu của việc thể lực bị tiêu hao cực điểm. Vừa mới thở dốc được một hơi, Như Quyên hét to, "Tố Tranh..." Mọi người lại chạy đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy Tố Tranh căn bản là chưa chạy được vào Lăng Tiêu Các, đang ở bên ngoài nửa chìm nửa sấp trong dòng nước, nhìn bộ dạng hẳn là không biết bơi. Lúc này nàng muốn hô cứu cũng không được. Dương Quỳnh lại muốn xuống, bị Khang phi kéo lại, "Ngươi không thể xuống nữa! Bằng không ngay cả ngươi cũng sẽ chết!" Dương Quỳnh cũng không phát hiện ra, hiện giờ sắc mặt của nàng dọa người cỡ nào. Dương Quỳnh hơi do dự, lại nhìn xuống Tố Tranh bên dưới, đang dần dần chìm xuống nước. "Vì Thiên Linh, ta phải đi cứu người!" Dương Quỳnh quả quyết gỡ tay Khang phi ra, "Nương nương, xin lỗi." Nói xong trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. "Dương Quỳnh!" Lần đầu tiên, Khang phi gọi tên Dương Quỳnh trước mặt mọi người. Không có ai hiếu kỳ cái tên này là như thế nào, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung dõi theo hai người. Dương Quỳnh liều mạng bơi đến cạnh Tố Tranh, kéo đầu của nàng lên khỏi mặt nước. Tố Tranh cảm giác có người cứu mình, liền liều mạng bắt lấy tay Dương Quỳnh. Trong lòng Dương Quỳnh lạnh buốt, nàng sợ nhất là chuyện này sẽ xảy ra. Thông thường, người chết chìm sẽ xuất hiện phản ứng này, bắt chặt lấy tay người đến cứu, tiếp tục như vậy thì sợ rằng hai người cũng sẽ đều chết đuối! Mực nước vẫn còn đang dâng lên, toàn bộ nước sông đều được dẫn vào thành, hơn nữa đêm qua mưa lớn một trận, sức nước rất kinh người. Tay Dương Quỳnh bắt đầu tê dại. Lực tay của Tố Tranh rất lớn, bất luận nàng làm như thế nào cũng không thoát ra được. Lúc này nàng chỉ muốn cười, huấn luyện cứu hộ mình từng được dạy đã bị mình ném đi đâu rồi? Lại có thể phải chết như vậy? Khang phi nhìn động tác của Dương Quỳnh càng ngày càng chậm, trái tim giống như bị cắn nát. Nàng đột nhiên cũng muốn nhảy xuống, nhưng bị mọi người kéo lại. "Nương nương, ta đi cứu người." Nguyên Hương nói xong, đi về phía cửa cầu thang. Sở dĩ nàng không chủ động đi cứu người là vì nguyên nhân rất đơn giản, nàng không biết bơi. Lúc này trong tay nàng có thêm một tấm ván gỗ, nàng mới tháo ra được từ một cái bàn. Nguyên Hương xuống đến giữa cầu thang, đã là mặt nước rồi. Nàng thả tấm ván xuống nước, chính mình nằm lên, không ngừng đạp nước bơi qua, Nguyên Hương ra khỏi Lăng Tiêu Các. Dương Quỳnh và Tố Tranh đều đang ở cửa của Lăng Tiêu Các. Nguyên Hương nhanh chóng tìm thấy các nàng. Nàng muốn kéo cả hai người lên tấm ván, thế nhưng thể lực đã đến giới hạn, nàng cũng không có sức lực lớn như vậy. Không chỉ như thế, nàng dùng sức quá mạnh còn khiến cho bản thân từ trên tấm ván rơi xuống nước. Bọt nước xung quanh bắn lên khiến Dương Quỳnh tỉnh táo lại. Nàng nhìn thấy bóng người Nguyên Hương, lại dấy lên hy vọng sinh tồn. Dương Quỳnh nỗ lực gỡ tay của Tố Tranh ra, cuối cùng thoát khỏi sự giam giữ của Tố Tranh. Sau khi Nguyên Hương rơi xuống nước vẫn bám vào tấm ván để giữ cơ thể nổi lên, thấy Dương Quỳnh có động tác, liền vội vàng đi tới hỗ trợ. Hai người hợp lực, nâng Tố Tranh lên ván gỗ. "Nhanh, đạp nước đi!" Dương Quỳnh hô lớn. Nguyên Hương gật đầu, liều mạng đạp nước đẩy tấm ván đi. Dương Quỳnh bơi theo phía sau. Đột nhiên dạ dày co thắt, một trận buồn nôn rất khó khống chế khiến nàng nôn mửa liên tục, lần này là trí mạng. Nàng há miệng, một lượng nước lớn tràn vào trong cơ thể, nàng đã không còn cách nào để kiểm soát thăng bằng của mình nữa rồi. Khang phi đứng bên cửa sổ, nhìn rõ ràng từng động tác, từng biểu cảm của Dương Quỳnh, thấy nàng chìm trong nước, bong bóng không ngừng nổi lên, Khang phi thậm chí ngay cả cảm giác đau lòng cũng đều biến mất. Hồi tưởng lại cảnh tượng của mấy ngày trước. "Ngươi sợ chết không?" "Nếu như cung phá, ngươi có nguyện cùng bổn cung tuẫn thân xã tắc?" "Thời khắc cung phá, nương nương đã quyết ý tuẫn quốc?" "Phải. Ngươi có bằng lòng theo ta không?" "Cùng trời cuối đất, sống chết có nhau." Đúng vậy, đã từng nói, cùng trời cuối đất, sống chết có nhau. Tại sao ta có thể để nàng cô độc chết một mình được? Trong lúc tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Cẩm phi, đều đang đến cửa thang kéo Tố Tranh và Nguyên Hương lên, thì nghe thấy phía sau "Ùm" một tiếng. Mọi người trong lòng run sợ quay đầu lại nhìn, bên cửa sổ đang không còn một bóng người. Dương Quỳnh cảm thấy rất khó chịu. Một lượng nước lớn tràn vào trong cơ thể nàng, phổi bị chèn ép sắp nổ tung, từng nghĩ tới rất nhiều phương pháp tử vong, nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ chết đuối. Nếu như còn có thể biểu cảm, Dương Quỳnh chỉ muốn cười khổ. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có ngươi đang kéo tay mình. Là ai vậy? Nàng muốn mở mắt ra, nhưng lại hoàn toàn không làm được. Đúng vậy, mình sắp chết rồi, nhưng nàng thật sự rất muốn biết người đang kéo tay mình là ai. Nội tâm xoắn quýt, trong thâm tâm nàng hy vọng đó là Khang phi, nhưng cũng hy vọng đó không phải là Khang phi. Có bờ môi đặt lên môi của mình, cảm giác lạnh như băng, thế nhưng xúc cảm lại quen thuộc như vậy. Là Khang phi! Lúc này Dương Quỳnh vô cùng muốn mở mắt, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn Khang phi cũng tốt. Nàng không tin chuyển thế đầu thai. Người chết như đèn tắt. Nếu vậy hãy để cho ta nhớ kỹ dáng vẻ cuối cùng của ngươi, coi như sau này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, ta cũng phải khắc ngươi trong trí nhớ của ta. Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn không mở mắt. Khang phi nắm chặt tay Dương Quỳnh, nước đã tràn vào trong miệng mũi của nàng. Tiểu thư khuê các, tuy lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, nhưng nàng lại không biết bơi. Khang phi và Dương Quỳnh dần dần chìm xuống. Nàng nghe được tiếng kêu gào của mọi người trên lầu, điên cuồng như vậy. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng nữa rồi, cuộc đời này rơi vào thâm cung, vốn không phải nơi nàng nên đến. Vì gia tộc, nàng tới rồi, làm sủng phi chín năm, chiếm hết niềm ước ao của nữ tử thiên hạ, cũng chiếm hết sự đố kị của nữ tử thiên hạ. Mọi thứ đều đã được định trước, Khang phi không thấy oan ức, cũng không hối hận. Thâm cung tịch mịch, ngay cả sủng phi đệ nhất Hậu cung như nàng, cũng chạy không thoát. Hoàng thượng là Hoàng thượng của thiên hạ vạn dân, nhưng nàng trước sau vẫn là Khang phi Thẩm thị. Hoàng thượng sủng ái nàng, Hoàng thượng kính nể nàng, Hoàng thượng đề phòng nàng. Bị giáng chức vào Lâm Phương Các, thật sự là vì có người tính kế sao? Tính kế thế nào mà Hoàng thượng sẽ nghe? Sẽ tin? Sau khi Khang phi phục vị cũng không truy xét, là bởi vì nàng biết, chuyện này là Hoàng thượng ngầm đồng ý. Thậm chí, hạ độc vào đồ ăn của nàng, cũng là Hoàng thượng ngầm đồng ý. Nàng là nữ nhi của Thẩm gia, cho tới bây giờ vẫn là như vậy. Hoàng thượng cảnh giác Thẩm gia, cho tới bây giờ cũng chưa từng buông lỏng. Ở nơi này, quân thần đánh cuộc, nàng là vật hi sinh, đã sớm nhìn thấu tất cả, nhưng nàng cũng không đau buồn. Thế nhưng, hi sinh đâu chỉ có một mình Thẩm Thu Hoa nàng? Hoàng thượng nhiều lần bảo thủ ngờ vực vô căn cứ, nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Biên quan còn có Chu gia quân tận lực chống đỡ, nhưng kinh thành thì sao? Dẫn nước vào thành, bao nhiêu thương vong? Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ. Trả giá lớn cỡ nào, xưa nay cũng đều không phải là các bậc bề trên triều đình.