Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 56 : Rời khỏi Bạch Vân Tông

Dạ Khinh Ưu hiểu rõ bên trên Vấn Đạo còn có cảnh giới cao hơn, ít nhất hắn biết có người mạnh hơn hắn rất nhiều, cũng chính là thiên đạo. Hắn đã từng giao tiếp với thiên đạo, và cũng hiểu bản thân có giới hạn tới đâu, vì thế để phá bỏ cái giới hạn đó mà hắn phải đi tìm cơ duyên, cụ thể thiên đạo gợi ý cho hắn cơ duyên nằm ở trong tam vực. Cũng chả biết được thêm mấy điều, Dạ Khinh Ưu hơi thất vọng, đối với Lạc Tú Hồng nhàn nhạt nói. "Vậy còn... Ngươi biết gì về "Thiên Mệnh Chi Chủ"." "Hi hi... Hồng Hồng có khi biết nhiều hơn tiểu ca đấy." Lạc Tú Hồng môi hồng nở thật tươi, thân thể rung động càng khiến hung binh trước ngực bung nẩy dữ dội, Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn một cái, bình thản nói. "Ta cũng không quan tâm..." "Thật sao... Tiểu ca đừng che giấu." Lạc Tú Hồng vẫn giữ nụ cười tinh quái trên mặt, đối mặt với kiểu nữ nhân khó nắm bắt này, Dạ Khinh Ưu chịu không nổi, đành trực tiếp hỏi. "Nói đi... Ngươi muốn cái gì." "Hồng Hồng vẫn thích thẳng tính như vậy hơn..." Dần dần Lạc Tú Hồng đã đứng thẳng người, thân thể di động uyển chuyển, bàn chân mềm mại trắng ngọc không hề chạm đất di động giữa không như tiên nữ. Nàng cẩn thận phóng ra vô vàn những mảnh chỉ đỏ biến ảo thành những hình con bướm màu đỏ rất đẹp, chúng cất cánh bay đi, dò xét cả trăm dặm xung quanh. Nhìn nàng cẩn thận như vậy, Dạ Khinh Ưu biết nàng không hề lo thừa, sau tầm một chung trà, Lạc Tú Hồng mới quay qua đối diện với hắn, mùi hương ngọt ngào đầy mụ mị tỏa ra làm hắn rất ngột ngạt. Bất chợt nàng không còn cười nữa mà liền nghiêm túc nói, cẩn thận có thể nhìn ra vài tia lạnh lẽo. "Hồng Hồng muốn tiểu ca trực tiếp giết sạch đám "Thiên Mệnh Chi Chủ" đó... Như vậy Hồng Hồng mới thấy thỏa mãn." "Ngươi có hận thù gì với đám bọn chúng à..." Dạ Khinh Ưu khó hiểu, hắn vừa hỏi xong chỉ cảm thấy thân hình nữ tử run lên một cái rồi khó khăn nói. "Chuyện này tạm thời tiểu ca đừng hỏi..." "Cũng được." Dạ Khinh Ưu không để ý nhiều, chỉ thấy Lạc Tú Hồng hiện lên hoảng sợ một lúc liền kiếm nén lại, nàng vung tay kết mấy sợi chỉ màu đỏ lại tạo thành một cái vòng tay nhỏ bằng lụa được kết đan đẹp mắt, nàng đưa cái vòng tay vải cho hắn, cười cười. "Tiểu ca mau đeo cái vòng tay này... Có thể sau này giúp ích rất nhiều cho tiểu ca đấy." Chỉ thấy hắn không nhiều lời đem vòng tay cầm lấy, trông ánh mắt chờ đợi của mỹ nữ, hắn đành đeo lên trên tay, cảm giác có hơi không thoải mái. Lạc Tú Hồng tinh nghịch mỉm cười, khều khều nói với hắn. "Thấy sao có phải rất đẹp mắt..." Dạ Khinh Ưu vẫn không nói gì, Lạc Tú Hồng vẫn chưa ngừng lời, nàng đột nhiên lùi lại, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng, kiều mị nói. "Người ta là lần đầu làm vòng tay tặng nam nhân... Thật thẹn thùng." "..." Dạ Khinh Ưu câm nín, mặc kệ nàng nói nhảm, quay lưng bước đi. Lạc Tú Hồng vừa thấy hắn rời khỏi phòng để lại một mình nàng, cảm thấy hơi thương tâm, bộ dáng đáng thương nũng nịu gọi vọng đằng sau hắn. "Tiểu ca... Ngươi dám bỏ rơi ta." Dạ Khinh Ưu đến gặp Diệp Trân Y, khi này nàng đã bỏ đi tang y thay vào một bộ váy hoa bình thường, khuôn mặt nàng bây giờ tỏ ra khá lạnh nhạt, mang theo vài phần lạnh lùng lãnh đạm. Diệp Trân Y nhìn thấy hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc, liền nói. "Ta muốn nâng cao tu vi..." Dạ Khinh Ưu nhìn vào mắt nàng thản nhiên gật đầu. "Được, ta dẫn nàng đi xông pha..." "Ta sẽ chuẩn bị." Diệp Trân Y đáp, xong nàng lại quay đi không có dài dòng thêm. Dạ Khinh Ưu nhìn theo bóng lưng nàng, không có nhiều cảm xúc. Đằng sau Lạc Tú Hồng từ xa chạy đến, nhìn tình cảnh của cả hai người, cười khỉnh. "Tiểu ca bị nữ nhân này phũ rồi a..." "Còn chẳng phải tại ngươi." Quay đầu, hắn trừng mắt tiểu ma nữ này, thật không dám tin nàng ta còn mới giết phụ thân người ta mà còn xuất hiện ở đây, chẳng lẽ đợi đến khi Diệp Trân Y quay lại phát hỏa lên mới vui sao. Lạc Tú Hồng căn bản là không thèm để ý, ung dung múa may giữa nền không, có chút ngờ nghệch mà hỏi. "Sao lại tại Hồng Hồng..." Dạ Khinh Ưu mặt đen lại, tỏ ra khá khó chịu. "Còn chẳng phải là do "Si Tâm Đạo Chủng" do cô làm ra sao..." "A... Suýt quên a..." Lạc Tú Hồng làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng nhìn hắn hối lỗi, nói. "Cái này khỏi lo a... Chỉ cần tiểu ca song tu với nàng là ngay lập tức nàng sẽ yêu tiểu ca đến chết đi sống lại thôi." Còn không để hắn có ý phản bác, nàng lại nói tiếp. "Chẳng phải tiểu ca tu luyện "Si Tâm Quyết" sao... Công pháp song tu của phụ mẫu để lại có thể truyền cho nàng, khi đó có thể triệt tiêu phần "Si Tâm Đạo Chủng" bên trong a..." "Ngươi không thể lấy ra luôn được à..." Dạ Khinh Ưu cảm thấy nàng quá phiền phức, mắt liếc qua đã thấy nữ ma cười càng đậm, khúc khích nói. "Tất nhiên là được... Nhưng mà khi đó, chỉ sợ nữ tử kia không còn yêu ai được nữa." Lạc Tú Hồng nói thì đơn giản nhưng Dạ Khinh Ưu thì hiểu rõ, kết quả của việc lấy ra "Si Tâm Đạo Chủng" cũng đồng nghĩa với việc trở thành người vô tâm, cũng không phải là có gì không tốt, riêng hắn thì thấy rất tốt nhưng mà khác hắn, có lẽ Diệp Trân Y sẽ thành xác không hồn. Nói sao thì hắn cũng muốn loại bỏ "Si Tâm Quyết" trong người, có thể dùng với Diệp Trân Y thì còn gì tốt hơn, hắn cũng không có hỏi Lạc Tú Hồng về "Si Tâm Quyết", nói sao thì nữ tử kia vẫn có phần không đáng tin. Diệp Trân Y tầm một khắc sau lại quay trở về, nàng không cầm theo nhiều đồ, chỉ dắt theo một cái nhẫn giới chỉ trên ngón tay, trên tay cầm một thanh khoái kiếm, mắt ngọc thanh đạm đi về phía Dạ Khinh Ưu, đột nhiên nàng lại dời mắt nhìn về Lạc Tú Hồng đằng sau. Dạ Khinh Ưu thấy không ổn, đang nghĩ tới tình cảnh Diệp Trân Y nổi đóa lên muốn liều mạng, nhưng khác với suy nghĩ của hắn thì Diệp Trân Y lại không nói gì, thản nhiên nhìn Lạc Tú Hồng một cái rồi đi tới cạnh hắn, ngẩng đầu nói. "Đi thôi, ta muốn ra ngoài lịch luyện..." "Ừm, tốt..." Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn ra sau, chỉ thấy Lạc Tú Hồng thay vào một bộ váy đỏ hẹp dài, khuôn mặt không hề thay đổi nhưng lại không khiến Diệp Trân Y nhận ra, hắn mới kịp hiểu với tu vi bây giờ của Lạc Tú Hồng muốn một nữ tử tu vi thấp bé như Diệp Trân Y không nhận ra nàng cũng chỉ là việc đơn giản. Có thể thấy nữ ma này vẫn còn rất biết điều, hắn cũng không có nói với nàng, chỉ là nhìn Diệp Trân Y hỏi. "Vậy còn Bạch Vân Tông thì thế nào... Nàng không định quan tâm à." "Ưm... Ta đã giao vị trí tông chủ cho Dạ Thiên Hành, tin tưởng hắn sẽ làm tốt..." Hắn thật không ngờ bản thân còn chưa nhúng tay mà nữ tử đã trực tiếp giao Bạch Vân Tông cho Dạ Thiên Hành, không phải là nàng biết hết quan hệ của hắn và Dạ Thiên Hành chứ. Nhưng nghĩ lại thì hắn thấy không thể nào, nếu theo ánh mắt Diệp Trân Y nhìn lại thì cũng sẽ chọn Dạ Thiên Hành mà thôi, cũng vì nhiều nguyên nhân rất cụ thể, huống chi nàng có lẽ cũng đã tính ra đường lui, đó cũng là phụ thuộc vào hắn, tu vi của hắn hiện tại muốn dọa một lần đám trưởng lão cũng là không khó khăn. Cứ như vậy, 3 người hai nữ một nam rời khỏi Bạch Vân Tông một đường đi chung, dọc đường Diệp Trân Y vẫn nhìn qua Lạc Tú Hồng, lông mi nàng phũ xuống cau mày, nàng cứ có cảm giác không thoải mái với nữ nhân này, không biết vì nguyên nhân gì, nếu nói là vì có quan hệ tới Dạ Khinh Ưu thì nàng chắc chắn không phải, vì nàng đối với Dạ Khinh Ưu không có nhiều tình cảm. Lạc Tú Hồng lộ ra là một thiếu nữ yêu kiều dễ thương, nàng nhìn đông ngó tây, đôi khi lại quay qua nói với Dạ Khinh Ưu vài câu như bản thân hai người vô cùng thân thiết. Dạ Khinh Ưu cũng không có có ý tứ đuổi nàng đi, đơn giản vì nàng biết quá nhiều, có thể giữ nàng ở bên cạnh thì hắn dễ kiểm soát hơn, nói sao thì nàng vẫn không có khả năng đánh thắng hắn. Diệp Trân Y dọc đường thường vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, lâu lâu mới thể hiện chút cảm xúc khác thường. Hắn cũng đôi khi liếc nhìn, dần dần nhận ra huyết mạch Diệp gia của nàng đang dần thức tỉnh, không khỏi ngó tới chiếc nhẫn trong tay nàng, suy nghĩ có phải là do chiếc nhẫn đó giúp Diệp Trân Y thức tỉnh. Đoạn dọc đường Dạ Khinh Ưu có thể bắt gặp hình ảnh một đám người chạy loạn, không biết có phải là do giặc cướp hay không, mặc kệ ra sao hắn vẫn không hề để ý, đi tới Vạn Giới Kinh Lâu, đặt 2 phòng thượng hạng trên "Phi Vân Thuyền", phương tiện chở người thông dụng để chạy xuyên qua các giới vực, giá cả mỗi khoang dù là rẻ nhất cũng đến hàng vạn linh thạch trung phẩm, cho nên không phải ai muốn đi là được. Vì Diệp Trân Y muốn rèn luyện cho nên hắn quyết định đi tới thượng vực chơi đùa, ở đó mới có điều kiện tốt nhất để nàng thăng cấp nhanh chóng. Chuyến "Phi Vân Thuyền" tiếp theo đi tới thượng vực là Hỏa Lân Đại Lục, là một thượng vực xếp hạng khá cao trong mấy đại vực. Dạ Khinh Ưu biết được địa điểm tiếp theo là Hỏa Lân Đại Lục cảm thấy khá bất ngờ, khóe miệng nhếch lên cảm thấy khá lý thú. Hắn vui vì nơi tiếp đến cũng tồn tại một "Thiên Mệnh Chi Chủ", so với Lâm Thiên thì kẻ này được khí vận chiếu cố nhiều hơn.