Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 53 : Hận thù sinh ra

Diệp Chấn đã hiểu chuyện này không ổn rồi, vội vã thúc dục Diệp Trân Y. "Trân Y, đừng quan tâm ta... Mau, rời đi nhanh." "Phụ thân... Con không đi..." Diệp Trân Y vẫn kiên quyết lắc đầu, tay lấy ra mấy cái khăn tay cột vào vị trí không ngừng chảy máu của Diệp Chấn, mắt nàng rất chăm chú mặc kệ ý của phụ thân. Lạc Tú Hồng buông lỏng đầu ngón tay, liền sau đó phía bên dưới một vài nữ nhân trông rất xinh đẹp được tạo thành từ vô số bộ phận của nữ tử khác không có sự điều chỉnh của nàng liền tách ra biến thành một đám hỗn tạp các bộ phận, còn mấy nữ đệ tử còn có khả năng di động kia mặc kệ là bò hay lết đều cố hết sức bỏ chạy, dẫm đạp qua xác đồng môn mà đi. Trông thấy Diệp Trân Y, ngay lập tức Lạc Tú Hồng đã hiểu ra, khóe môi mỉm cười đầy thiện ý tới sát gần, nàng ngồi bên cạnh Diệp Trân Y, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, khuôn mặt xinh đẹp che giấu bản chất phía đằng sau. "Tiểu muội... Có cần tỷ giúp không." "A... Không... Muội làm được." Diệp Trân Y nhận ra sự hiện diện của nữ nhân bên cạnh, dù thấy vị tỷ muội này rất xinh đẹp lại thân thiện nhưng cảm nhận ánh mắt của phụ thân nàng mang theo hàng vạn thù hằn, theo bản năng Diệp Trân Y cũng sinh ra xa cách. Lạc Tú Hồng không vì Diệp Trân Y lạnh nhạt mà thấy phật ý, càng mỉm cười ngọt ngào, môi hồng chúm chím điểm nở xinh đẹp, nàng đứng lên, mắt nhìn xuống thản nhiên mà nói. "Làm như vậy thì lâu quá... Để ta giúp muội một tay..." Chỉ thấy Lạc Tú Hồng vung vẩy cánh tay một hồi, trong chớp mắt 4 đoạn tay chân bị tách ra liền gắn lại dính chặt trên người Diệp Chấn, ngay cả vết cắt cũng không hề thấy đâu, như là căn bản lúc đầu nó không hề tồn tại vậy. Diệp Trân Y tròn mắt thán phục, nhìn Lạc Tú Hồng mang theo cảm kích. "Tỷ tỷ... Thật đa tạ tỷ..." "Trân Y... Con đừng để ả lừa... Ả..." Diệp Chấn lời muốn nói đã ngay lập tức ngậm miệng, phải nói là hắn bị ép phải ngậm miệng, không biết như thế nào mà hắn cảm thấy có thứ gì điều khiển miệng hắn buộc nó khép lại, thân thể cũng cứng đờ đứng im từng bước tới bên cạnh Lạc Tú Hồng. Diệp Trân Y không biết phụ thân định nói gì, thấy Diệp Chấn phản ứng lạ nàng sinh ra lo lắng, còn chưa kịp tiến tới bên cạnh cha nàng thì Lạc Tú Hồng đã xuất hiện trước mặt, vẻ nhí nhảnh hiện rõ cười cười. "Muội tên là gì..." "Muội là Diệp Trân Y..." Diệp Trân Y thành thật nói, còn mới dứt lời thì Lạc Tú Hồng lại hỏi tiếp. "Muội có người mình thích không..." "Cái này..." Diệp Trân Y đỏ mặt không muốn nói, lại mang theo vài sự thương tiếc không bộc lộ rõ. Lạc Tú Hồng căn bản không quan tâm, hỏi dồn dập. "Có không... Này, muội thích ai... Mau trả lời." "Ừm." Diệp Trân Y bất đắc dĩ gật đầu, ngay lập tức trong mắt Lạc Tú Hồng lóe lên một tia sáng kỳ dị, khóe môi nàng mỉm cười, hỏi tiếp. "Tên hắn là gì..." "Muội..." Đối với sự tò mò của nữ tử xa lạ, Diệp Trân Y rất không muốn nói nhưng nghĩ tới nữ nhân này đã giúp phụ thân nàng nên cũng không muốn giấu giếm. Lạc Tú Hồng trông vào Diệp Trân Y chuẩn bị nói tên người nàng thích, hai mắt hiện ra vẻ điên loạn khó phát hiện. Đúng lúc này từ phía sau lưng Lạc Tú Hồng lại xuất hiện một thanh bạch kiếm đâm xuyên qua trái ngực nàng, dù máu không chảy một giọt nhưng lại khiến Lạc Tú Hồng không nén nổi tức giận. Khuôn mặt nàng dần chuyển sang âm tối, lần đầu được nhìn thấy vẻ mặt trái cảm của nữ tử, Diệp Chấn không hề kinh hoảng, hắn dù tay chân bị khống chế nhưng vẫn còn giữ đạo quyết tông tộc, bắn ra đạo kiếm từ chính giữa mi tâm, dù cho đạo hạnh có bị phá hủy hết nhưng chỉ cần giết được nữ tử kia thì hắn đã mãn nguyện. Nhưng mà căn bản hắn không thể gây ra chút vết tích nào cho Lạc Tú Hồng, đổi lại còn làm nàng tức giận, chỉ thấy không gian xung quanh hắn biến hành từng vết nứt, như thủy tinh bị vỡ, một cách vô thanh vô tức đầu của Diệp Chấn đã tách rời toàn thân, hai mắt mở to không hề nhắm lại. "A... Phụ thân..." Diệp Trân Y la hoảng, vội đi tới chỗ cạnh Diệp Chấn nhưng nàng không cử động được, tứ chi nàng cứng đờ, cơ thể như hóa tượng, cảm giác như bị treo như búp bê vậy. Lạc Tú Hồng nhìn bạch kiếm cắm trên ngực điểm một cái, trong nhận thức của Diệp Trân Y thì cứ y Lạc Tú Hồng chưa từng bị đâm vậy. Diệp Trân Y nhìn trân trối, từ từ lấy lại tỉnh táo, một nữ tử như vậy có thể nhẹ nhàng làm ra những việc như vậy chứng tỏ thực lực không tầm thường. Tại sao phụ thân nàng lại bị chém, chẳng phải vì đâm nữ tử này sao, vì sao lại đâm nữ tử này, còn không phải vì có hận thù với nàng ta. Nhớ lại lúc gặp Diệp Chấn lần đầu, nàng còn không kịp quan tâm ai là hung thủ, bây giờ nhớ lại mới để ý Lạc Tú Hồng đứng ngay bên cạnh. Tới lúc này còn không hiểu thì nàng còn đần tới cỡ nào, Diệp Trân Y ngước đầu mắt mang theo từng cơn lệ khí hướng về Lạc Tú Hồng. "Tiện nhân... Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi..." "A... muội sao lại chửi ta... Là do hắn đâm ta trước chứ bộ..." Lạc Tú Hồng hai mắt ửng hồng như vô cùng oan ức, nhìn vào nam nhân nào cũng chỉ muốn liều mình chạy tới an ủi, nhưng Diệp Trân Y sau khi hiểu tất cả thì đã không còn tin lời nữ tử này nói. Diệp Trân Y cắn chặt bờ môi, để máu từ miệng chảy ra, gằn lên từng chữ. "TA SẼ GIẾT NGƯƠI." "Muội thật quá đáng... Vì hắn bị "hỏng" mà muốn giết ta, chẳng phải chỉ cần "sửa" lại là được sao..." Bàn tay Lạc Tú Hồng phẩy một cái, ngay tức thì Diệp Chấn đã đứng lên, vết chém ngay cổ cũng liền lại, di chuyển cử động như thường, chỉ là cặp mặt kia đục ngầu như của người chết. Lạc Tú Hồng điều khiển Diệp Chấn từng bước tới gần Diệp Trân Y, cười nói thản nhiên. "Đấy... Thấy chưa, ta "sửa" được rồi." "Ngươi... dám làm vậy với phụ thân của ta..." Hai mắt Diệp Trân Y dần chuyển sang vô hồn, nhìn Diệp Chấn dù trông nguyên vẹn nhưng không hề có một tia sự sống. Trong sự tuyệt vọng, giận dữ, căm thù bùng cháy bên trong lòng, Diệp Trân Y hai hàm răng trắng đã chuyển sang màu đỏ nhuốm chính máu lưỡi của mình, chân tay nàng gồng lên hết cỡ mặc sự đau đớn kéo dài ập tới. Lạc Tú Hồng mở to hai mắt, vung vẩy mấy đầu ngón tay để Diệp Chấn đi tới ôm chầm lấy Diệp Trân Y cười giỡn. "Đừng giận nữa... Thấy không, hắn đang ôm muội đấy..." Diệp Trân Y không nói một lời, hai mắt nàng đỏ hồng nhìn thẳng vào Lạc Tú Hồng, cổ họng ngòn ngọt máu nói ra từng hơi. "Ta thề... ta chắc chắn sẽ giết ngươi... dù là một vạn năm hay một tỷ năm... dù là kiếp này hay kiếp sau... ta sẽ giết ngươi... tiện nhân..." Không tưởng tới từng là một thiếu nữ hiền lành, dịu dàng lại biến tính trở nên như vậy, chứng tỏ nàng phải chịu đả kích lớn cỡ nào. Lạc Tú Hồng hai mắt mở to nhìn nàng, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, rồi sau đó nửa phút, đột nhiên Lạc Tú Hồng nở nụ cười, là một nụ cười ranh mãnh đầy khiêu khích, nói. "Vậy thì ngươi cứ thử đi..." "Ngươi..." Diệp Trân Y nghiến chặt răng, trong sự căm thù của nàng, Lạc Tú Hồng một chút cũng không quan tâm, nàng ta thả lỏng tay, ngay lập tức Diệp Chấn liền ngã ra đất, mấy bộ phận bị cắt ra liền tách rời, máu lúc này không hề kìm chế bắn ra tung tóe dính lên người Diệp Trân Y. Lạc Tú Hồng căng lên cẳng tay, thả lỏng thân thể, hiện ra sự buồn chán nhìn Diệp Trân Y một cái. "Lần này xem ra khác hẳn với mấy nữ tử khác... Thật có chút xinh đẹp..." Nói tới sau Lạc Tú Hồng liếm môi một cái, bước chân di động đi từng bước rời đi, mà Diệp Trân Y được thả lỏng toàn thân ngã ra đất nằm đè lên thân thể phụ thân, mắt nàng nhìn Lạc Tú Hồng rời đi, tứ chi đau đớn cử động ra sức đứng lên, họng khô khốc nói. "Đứng lại... Ta muốn giết ngươi..." Lạc Tú Hồng căn bản không thèm quan tâm tới Diệp Trân Y, nàng thản nhiên từng bước đi xuống cầu thang, đi ngang qua xác hàng trăm hàng ngàn đệ tử bị nàng cắt ra nát vụn, biểu hiện vô cùng thản nhiên, đầu nàng ngẩng cao, hiện lên sự thanh thúy dễ thương mà nếu có ai không biết nàng còn hiểu lầm nàng chỉ là thiếu nữ tinh nghịch. Nàng đi tới trước cửa tông môn Bạch Vân Tông, ở đó có một thiếu nữ đang đứng, đúng là Tần Tử Tô, khi thấy Lạc Tú Hồng đi ra thì thân thể Tần Tử Tô tự cử động chạy tới bên cạnh. Lạc Tú Hồng thản nhiên thả lỏng chân mày, mắt nhìn về trước, mấy đầu ngón tay cử động rồi nói. "Còn một cái "Si Tâm Đạo Chủng" nữa à... Ừm... nữ tử này còn chưa tiếp xúc với Lâm Thiên, hèn gì ta không cảm nhận rõ được." Như đã quyết định Lạc Tú Hồng liền cử động người chuẩn bị rời đi. "Cũng nên rời khỏi chỗ hôi hám này..." "Rất tiếc ngươi không có cơ hội đi đâu rồi." Đúng lúc Lạc Tú Hồng muốn đi, một giọng nói nam tử vang vọng tới, Lạc Tú Hồng ngẩng đầu nhìn vào nam tử vừa tới. Nam tử này quả thật vô cùng xuất chúng, vẻ ngoài tuấn mỹ đến cực hạn, dù cho có là băng sơn mỹ nữ cũng sẽ tránh không khỏi ngắm nhìn hắn một hồi. Dù là hắn rất đẹp trai nhưng Lạc Tú Hồng lại không quan tâm, nàng không thích nam nhân, nàng chỉ thản nhiên mà cười, lộ ra vẻ nũng nịu. "Ngươi tại sao lại không cho người ta rời đi chứ..." "Vì giờ chết của ngươi tới rồi." Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt mà nói, không dài dòng nhiều lời nắm chặt lòng bàn tay chém ra một kiếm.