Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 47 : Sứ giả ngoại vực

Khi luồng thánh phạt giáng xuống, cũng là lúc đã quét qua những thứ cản đường, ngoại trừ những người tu luyện thánh thuật còn lại đều bị nó xóa xổ, nhưng mà trên Huyết Vũ đại lục này còn có người được tiếp xúc với thánh thuật sao, dĩ nhiên là không, nếu không thì đại lục này sớm đã có cường giả Thánh Linh sinh ra. Dạ Khinh Ưu không muốn luồng thánh phạt xóa sổ cả cái đại lục này, dù sao đây cùng là nơi mà "Dạ Nguyệt Lâu" của hắn được xây dựng nên. Hắn dùng "Vực" của bản thân để tránh cho đợt thánh phạt ảnh hưởng tới xung quanh. Còn bản thân vô cùng bình thản, từ giữa luồng không gian xuất hiện lơ lửng một thanh kiếm màu đỏ đậm mùi huyết tinh, sát khí nộ thiên, chính xác đây là thanh thần binh "Huyết Tâm Kiếm" hắn nuôi dưỡng từ trước tới giờ. Đối phó với khí thế của thánh phạt, Dạ Khinh Ưu không dám quá khinh thường được, hắn dùng vũ khí thuận tay nhất, chỉ dùng một ý niệm khiến "Huyết Tâm Kiếm" huyết quang mở rộng, mạt sát tinh không, chỉ thấy một chấm đỏ nhỏ bé lao vun vút vào vầng sáng khổng lồ. Chỉ qua thêm vài cái hít thở, vạn vật bao bọc xung quanh Dạ Khinh Ưu bán kính năm trăm dặm đều bị xóa sổ, dù là người hay vật, mặc dù Dạ Khinh Ưu có thể chống lại được Thánh Phạt nhưng kẻ khác thì không có khả năng. Hắn chỉ có thể bao bọc luồng thánh quang thu gọn phạm vi còn lại năm trăm dặm, trong khoảng không gian đó xung quanh hắn hiện tại là một mảng trắng xóa không hề có dấu hiệu của con người hay cảnh vật từng tồn tại. Mà ngoài hắn ra thì vẫn còn một người, chính là Diệp Trân Y, vì hắn chưa muốn nàng chết, còn tính mạng mấy kẻ khác dù cho có là Hầu Trúc Tử làm người không tệ hắn cũng không hề mảy may để ý. Dạ Khinh Ưu cũng thật không ngờ vì một cái chết của "Thiên Mệnh Chi Chủ" mà Thánh Bia muốn kéo cả Huyết Vũ đại lục trở thành tử vực, nếu không phải ở đây còn có hắn thì hơn mấy vạn tỷ tính mạng đã chết sạch. Diệp Trân Y từ trong ngây ngốc tỉnh lại, nàng mở to hai mắt nhìn cảnh vật xung quanh đã biến thành bình địa, đồng môn Bạch Vân Tông cũng hoàn toàn biến mất không còn lưu lại chút gì, nàng không dám tin tưởng, bản thân chỉ vừa mới mất đi Lâm Thiên giờ lại gặp thêm cảnh này. Nàng ôm chặt hai bên đầu, đau khổ đến tuyệt vọng. "Tại sao... Rốt cuộc là thế nào..." Dạ Khinh Ưu thu lại "Huyết Tâm Kiếm", mắt nhìn Diệp Trân Y một chút, cảm thấy vô cùng phiền phức nhưng hiện tại còn chưa thể bỏ nàng, nói sao nàng cũng là hậu duệ của Diệp gia trong Thánh Vực, thậm chí có thể nói là có địa vị không thấp, có lẽ chính nàng cũng sẽ không biết. Hắn trông vào nàng, không day dưa nhiều lời liền kéo nàng rời đi, nơi đến không đâu xa chính là trước cổng môn Bạch Vân Tông, Diệp Trân Y cảm nhận từng luồng gió lạnh kéo tới thổi qua da mặt làm nàng tỉnh táo trở lại, ánh mắt phức tạp đủ loại nhìn Dạ Khinh Ưu. Khi đã đến nơi, Diệp Trân Y liền nhanh chóng rời khỏi người hắn, nàng có rất nhiều câu hỏi truy vấn, nhưng nàng nhìn vào khuôn mặt nam nhân này rồi hỏi. "Tại sao..." "Ý nàng là thế nào..." Dạ Khinh Ưu ngờ nghệch chuyển đầu sang một bên, rất bình thản không hề cảm thấy mọi chuyện xảy ra có gì đáng quan tâm. Thấy hắn thờ ơ như vậy, Diệp Trân Y hàm răng cắn chặt, sự đau khổ khó chịu trong người nàng bùng nổ, hai tay bám chặt mép váy, giọng vừa run rẩy chất chứa sự tức giận. "Ngươi lợi hại như vậy... Tại sao lại không cứu hắn... Tại sao..." "Vì sao ta phải cứu hắn..." Dạ Khinh Ưu rất thờ ơ đáp, Diệp Trân Y bị thái độ của hắn làm cho càng thêm phần nộ khí. Mắt thấy nàng hung hăng như vậy, hắn rất khó chịu, không còn chút hiền lành tử tế nào, bàn tay hướng tới bóp lên cổ nàng, dù không dùng lực nhưng cũng khiến nữ tử cảm thấy hô hấp cứng lại. Ánh mắt của nam tử đã chuyển sang màu hồng huyết, âm lãnh đến đáng sợ nhưng cũng yêu dị đến thu hút, lần đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, Diệp Trân Y chỉ có một cảm giác bị nó thu hút. "Nói cho nàng biết... Nếu không phải vì hắn xuất hiện tại đây thì thánh phạt sẽ không giáng xuống, cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy... Nếu ta nhớ không lầm thì Bạch Vân Tông cũng chết mấy người... Nếu ta không ở đây thì không chỉ có bấy nhiêu thôi, mà là cả Huyết Vũ đại lục này đều không còn người sống." "Ngươi nói bậy..." Diệp Trân Y hai tay nhỏ yếu bám trên cánh tay hắn, không ngừng lắc đầu, nàng ngờ nghệch từ từ nhớ lại mới thấy lời hắn nói quả thật có điểm không thể phủ nhận. Dạ Khinh Ưu cũng không muốn nhiều lời với nàng, ném nàng ngã ra đất, quay lưng bước đi không nói thêm một lời. "Ngươi muốn đi đâu..." "Nàng không cần quan tâm... Cứ tiếp tục nghĩ cho Lâm Thiên của nàng đi." Dạ Khinh Ưu trêu chọc một câu, hắn tạm thời biết nhẹ nhàng với cô gái này là không phải cách tốt, nên trực tiếp phũ phàng quay lưng rời đi, mắt thấy nam tử sắp đi, Diệp Trân Y có lời muốn nói, nhưng không biết sao lại không mở miệng được. Qua một lúc khi nàng đột nhiên lại quên đi Lâm Thiên trong một lát, trái tim nàng liền nhói lên, đau đớn làm mồ hôi chảy dài trên mặt, không chỉ cơ thể thấy đau mà cả linh hồn nàng cũng muốn run rẩy. Sự việc này Dạ Khinh Ưu không có nhìn thấy vì hắn đã sớm rời đi, rời khỏi Huyết Vũ đại lục xuất hiện tại mảng tinh không đen tối cách biệt giữa các đại lục, hắn nhàn nhạt đứng giữa không gian, mắt chờ đợi có người xuất hiện. Qua thêm hai tuần hương, 3 đợt sáng lấy tốc độ không thể dùng mắt nhìn lướt qua hàng vạn giới vực, áp sát Huyết Vũ đại lục. Đây là 3 người, trong đó có 2 lão giả và một thanh niên trẻ trông chỉ qua 25, cả 3 đều mặc quang y thánh bào, trên áo giữa ngực có thêu ký hiệu hình ảnh một đôi cánh trắng, biểu lộ cho thân phận thánh sứ của Thánh vực. Cả 3 đều có tu vi cảnh giới không tầm thường, mà trong đó hai lão giả đều là Thần Tôn nhị giai, còn nam tử trẻ tuổi tu vi cũng là Thánh Linh thất giai. Nam tử trẻ tuổi sau khi xuất hiện trước một mảng đại lục, từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy một mảng mây mờ màu đỏ, đúng là Huyết Vũ đại lục. Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, tỏ ra rất bất mãn. "Một nơi nghèo nàn như vậy sao có thể tồn tại người chống đỡ được Thánh phạt." "Thiếu gia không được coi thường... Vũ trụ rộng lớn, vô vàn tinh cầu, chắc chắn sẽ có tồn tại của vài đại năng xuất chúng." Lão giả bên cạnh ra hết sức cảnh tỉnh nam tử trẻ tuổi, sự thật sống đã lâu, lão có thể nhạy cảm nhận ra vài điều. Nam tử trẻ tuổi phất tay cười xòa, tự mãn mà nói. "Nơi này thì làm sao tồn tại cường giả chứ... Tứ lão lo quá xa rồi..." "Thiếu gia nên cẩn trọng vẫn tốt hơn..." Lời lão giả như không chút đá động tới nam tử trẻ tuổi, chỉ khiến hắn bỏ ngoài tai, mắt nhìn xuống rồi khinh thường, nháy mắt đã xuất hiện trên Huyết Vũ đại lục, cụ thể là vị trí Thánh phạt giáng xuống. Thấy nam tử rời đi, lão giả còn muốn nói gì thì đã bị đồng lão bên cạnh kéo lại, cũng là cười. "Đừng quá lo xa... Dù cho ở đây thật có kẻ lợi hại thì cũng không có khả năng gây hại cho thiếu gia." "Cũng mong là vậy." Lão giả kia thở dài, mắt còn chưa kịp nghỉ đã lập tức cảm thấy rùng mình, trong sự biến chuyển rất rất nhỏ đấy. Cả hai lão giả còn chưa kịp có một động tác nào thì đã trở thành hai cỗ lão thi, hồn phách cũng bị câu diệt ngay lập tức. Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên nhìn hai cái xác chết, phất tay một cái đã hoàn toàn biến cả hai thành tro bụi, mắt hắn chuyển xuống vị trí nam tử kia, khóe môi nhếch cao một chút, trong nháy mắt lại biến mất. Lúc này tại Tần gia đang xảy ra hỗn loạn cùng cực, cụ thể không biết từ đâu từ trên trời đánh xuống một đạo thánh phạt, giết hàng chục triệu sinh mệnh trong phạm vi hàng trăm dặm, trong đó người chết toàn là con cháu các thế lực lớn, ngay cả người của Tần gia cũng là tổn thất hơn một nửa. Nếu không phải vị trí hoàng cung Tần gia cách nơi diễn ra hội tỷ cả ngàn dặm đường thì chính thức Tần gia đã bị xóa sổ. Tần Nam ngồi trên ghế rồng, mặt mày ủ dột, mới qua một ngày nhưng nhìn hắn đã già đi chục tuổi, nhận được tin tức truyền tới, toàn thân tức giận đã đập phá vô số thứ trong phòng, nhìn không hề có phong phạm của bậc đế vương. "Rốt cuộc là ai cố tình chống đối ta... Tại sao từng việc cứ nhắm đúng lúc này mà đến..." Tần Nam sau khi bình tĩnh lại mới thở mạnh bước ra khỏi thượng phòng, mắt nhìn ra xa, nghĩ ngợi một chút liền ra quyết định đi tới tẩm cung của Tần Lưu Tử. Nói ra dù rằng Tần Lưu Tử là hoàng hậu của hắn nhưng chính hắn chưa từng được đụng vào người nàng, chuyện này chỉ có một số người mới biết rõ nội tình, ngay cả con trai Tần Khải và Tần Mạc cũng không biết bọn họ không phải là do Tần Lưu Tử sinh ra. Nhìn thấy vị hoàng đế uy nghi bệ vệ bước tới, mấy thủ vệ bên ngoài phủ của Tần Lưu Tử cũng không có quá hoảng sợ, vô cùng bình tĩnh hành lễ rồi mới cho người vào thông báo cho Tần Lưu Tử. Mặc dù là hoàng đế nhưng thực quyền của hắn lại không bằng vị hoàng hậu danh nghĩa này. Sau khi được cho phép, Tần Nam không hề dễ chịu bước vào, hắn thật sự rất tức giận nhưng biết bản thân hiện còn chưa thể đắc tội nữ nhân kia nên cố kìm nén, khi đi vào trong mới nhìn thấy nữ nhân cho hắn ăn bao nhiêu tủi nhục đang vô cùng thản nhiên nằm dài trên ghế phượng, tay chống mặt đọc một quyển kinh thư. "Hoàng hậu, lâu rồi trẫm không thấy ngươi." "Dài dòng... Có gì thì mau nói..." Tần Lưu Tử không chút lưu tình, mắt không thèm nhìn, tiếp tục đọc sách, thái độ không nể nàng làm mặt mo của Tần Nam nóng lên, không thể phát tiết còn phải nhún nhường nói. "Liên quan tới lần tuyển phò mã lần này... Thật ra có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trẫm muốn..." "Không cần hỏi ta. Muốn gì cứ làm." Tần Lưu Tử trực tiếp nói đến giọng lạnh nhạt, cứ như chuyện của Tần gia đối với nàng không chút liên quan vậy. "Nếu đã vậy, ta không làm phiền nàng nữa... Trẫm đi đây." Tần Nam hai mắt đầy oán độc, vẻ điên cuồng bị ẩn giấu đằng sau. Đến khi Tần Nam đã lui đi, Tần Lưu Tử mới để sách xuống, mắt nhìn ra ngoài, lạnh lẽo thì thầm. "Ngươi đã vô dụng như vậy thì nên chết đi."