Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 216 : Cưỡng gian mạc ninh ngọc (1) (18+)

Mạc Ninh Ngọc ngơ ngác quỳ trên mặt đất, hết thảy mọi chuyện nàng không thể can thiệp vào, chỉ có trơ mắt nhìn Nhạc Phong chết ngay trước mắt. Hình dáng của tên thủ ác ngay trước mặt, hắn đi đến vị trí Nhạc Phong vừa chết nhặt lên vài món đồ. Một quyển cổ thư làm bằng một loại linh mộc chỉ tồn tại trong sử sách, bên trong cất chứa chính là dị hỏa chủng loại, đây chắc hẳn là Dị Hỏa Bảng mà Nhạc Phong nhận được. Dạ Khinh Ưu tùy tiện cất vào, sau đó cầm lên một khỏa long châu. Long châu này phát ra lực lượng mạnh mẽ tinh khiết, cất chứa chân nguyên Kim Linh Khí. Ắt hẳn đây chính là Kim Ấn trong Ngũ Hành Thần Ấn. Khóe môi hắn khẽ cười, mau chóng cất đi, ánh mắt di dời về phía Mạc Ninh Ngọc, chợt nhíu, hời hợt cảm nhận được hận ý phát ra từ người nữ nhân, không mấy quan tâm hỏi. " Thế nào, hận ta sao? " " Ác ma. " Mạc Ninh Ngọc cắn môi, trừng mắt nói ra hai chữ, Dạ Khinh Ưu híp mắt cười nhạt, dần đi đến trước mặt nàng, cúi xuống, bàn tay nâng lên cái cằm thon gọn, lấp lóe nhìn hoa dung kiều diễm của nữ tử, nói. " Bây giờ nàng lựa chọn thế nào, tự sát theo hắn hay là… biến thành nữ nhân của ta. " " Vọng tưởng. " Mạc Ninh Ngọc hai mắt trừng lửa, tay nâng lên hạ chưởng tưởng chừng như đập tới hắn nào ngờ chuyển hướng tự vỗ lên thiên linh cái, hành động như vậy là muốn tự sát. Dạ Khinh Ưu vươn tay chụp lấy cổ tay nàng, khiến cho ý định của nàng phá sản, cường bạo đè nữ tử ngã xuống bên dưới, ngăn trở nữ nhân phản kháng. " Thả ta ra… Ngươi muốn làm gì? " Mạc Ninh Ngọc bị nam tử chế trụ, chỉ thấy một trận ghê tởm, dù cho đối phương nhìn có anh tuấn thế nào, thì trong mắt nàng chỉ có hận ý điên cuồng. Dạ Khinh Ưu cảm nhận thiếu nữ dưới thân giùng giằng, giãy giụa mãnh liệt, cười tà, một bàn tay tóm lấy hai cổ tay nàng vươn lên đầu, một tay của hắn hướng xuống mạnh mẽ xé rách y phục trên người mỹ nữ. " A… Súc sinh, ngươi muốn làm gì? " Mạc Ninh Ngọc mặt tái xanh kêu lên, quẫy đạp càng mạnh mẽ, nhưng đứng trước mặt hắn, không hề có một chút khả năng phản kháng lại. Dạ Khinh Ưu thô bạo xé rách hồng bào bên ngoài thiếu nữ, từng mảnh quần áo rách vương vãi trên mặt đất, để lộ ra một hình ảnh đại mỹ nữ để trần nửa người trên. Da thịt Mạc Ninh Ngọc không coi là trắng mịn, nhưng tươi tắn ngọt lịm như mật ong, cặp gò bồng như hai túi khí căng phồng, kích cỡ không xem là lớn, nhưng cầm vừa tay cũng đủ. Mái tóc đen dài mượt mà buông xõa sau lưng, bờ vai nhỏ yếu run rẩy, hai mắt lúc này lệ thủy tuôn rơi nhìn càng thấy đáng thương nhu mì. Dạ Khinh Ưu cười nhạt, cũng không vì nữ tử khóc mà chút nào dừng tay, bàn tay chạm trên hai bán cầu ngực, xoa nắn đủ kiểu, ngực nàng mềm mại đàn hồi, dù bóp thành hình dáng nào đều trở lại như ban đầu, cặp ngực trắng phau dần bị hắn làm cho ửng đỏ. " Không… không muốn, đừng mà… ô… ô… " Mạc Ninh Ngọc khóc lên, bi thảm đáng thương, nhưng càng khiến Dạ Khinh Ưu cảm thấy khó chịu, theo hắn suy đoán ở một góc độ nào đó, nữ tử này kiếp trước chính là hồng nhan của hắn. Luân hồi một kiếp không ngờ lại chủ động yêu thương kẻ thù, khiến cho hắn khó chịu không dứt, vốn dĩ hắn là một kẻ có tâm chiếm hữu rất cao, dĩ nhiên sẽ không buông tha nàng vì nam nhân khác mà sống. " Yên tâm… Một lần này, nếu như về sau ngươi không nhớ lại. Cứ xem như ta cường bạo ngươi một lần đi. " Dạ Khinh Ưu chính là muốn dùng Si Tâm Quyết để cho Mạc Ninh Ngọc nhớ lại, liệu kiếp trước giữa hắn và nàng có duyên phận hay không. Hắn có ngốc cũng hiểu ra, những nữ tử kiếp trước lần lượt xuất hiện bên cạnh đám Thiên Mệnh Chi Chủ, chắc hẳn là do kẻ khác sắp đặt, nếu như hắn biết đó là ai thì kẻ kia tuyệt đối sống trong địa ngục. Mạc Ninh Ngọc dĩ nhiên không hiểu tâm tình của hắn, ngay cả chính hắn cũng nghi ngờ bản thân, tuy nhiên hắn là kẻ đã quyết thì làm, không thể lo sợ quá nhiều. Dạ Khinh Ưu đè nữ tử nằm ngửa, miệng cúi xuống ngậm lấy hai hòn bồ đào hồng hào, ngậm mút liên miên, vị đại mỹ nữ dù bị chế trụ nhưng vẫn cảm giác được một cỗ cảm giác lạ lẫm len lỏi toàn thân. " Đừng mà… không… chỗ đó… ư… " Mạc Ninh Ngọc rướn người, cặp vú trắng phập phồng lên xuống, theo tiếng bú ngậm của nam nhân, hai núm vú phồng rộp cương cứng, mà chính nàng cũng không hiểu. Chỉ cảm thấy nhột nhạt, thoải mái, cố giữ vững lý trí cắn răng không kêu. Dạ Khinh Ưu chơi chán chê hai vú của nàng, hướng mặt lên bên trên, nhìn dung nhan kiều diễm đang phát xuân, hai má phập phồng đỏ ửng, khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi nhỏ đỏ mịn ướt át. " Ngô… đừng mà… không muốn… " Mạc Ninh Ngọc quay đầu né tránh, nhưng tốn công chẳng được gì, miệng của hắn dính lên môi nàng, thanh hương nam tử xông vào mũi làm nàng hô hấp khó khăn, cảm giác ngứa ngáy khó chịu, mà khí tức của nam tử này tà dị độc đoán, không ngờ mang đến một loại mê hoặc khiến nàng tự dấn thân vào. " Ưm… " Trải qua hơn nửa khắc hôn môi, phòng tuyến của Mạc Ninh Ngọc mới yếu hơn, hé mở môi đỏ mọng, để cho nam nhân xa lạ đáng ghét trước mặt cướp đoạt quỳnh tương ngọc dịch. Răng môi cọ sát, lưỡi đỏ đinh hương bị tước đoạt, sức phản kháng ngày càng yếu, mơ màng vô lực để cho nam tử chiếm đoạt miệng nhỏ thơm tho của nàng. Dạ Khinh Ưu buông lỏng tay phía trên, hướng xuống nâng cao đầu mỹ nữ, ghì sát chặt môi, kẹp chặt lưỡi đỏ hồng nhỏ nhắn ra khỏi miệng nàng, kéo ra bên ngoài bú nút. Mạc Ninh Ngọc ngực phập phồng, liên tục thở dốc, sức lực cạn kiệt, dần buông lỏng sức phản kháng, hai cánh tay đặt trước ngực hắn đẩy ra không có mấy lực. Khóe miệng đôi bên ướt đẫm vị dịch, ướt át lan tràn đến cổ áo của mỹ nhân, Dạ Khinh Ưu vòng tay, bế bổng mỹ nữ lên, sau đó thoáng cái chui vào trong Dị Giới Châu, đi vào trong một căn phòng, ném mỹ nữ lên giường. " Khốn kiếp, ngươi mau giết ta đi… " Mạc Ninh Ngọc được cơ hội tách rời hắn, tay ngọc lau khóe miệng dính đầy nước bọt, thở dốc căm hận ánh mắt trừng trừng vẫn không giảm địch ý. Dạ Khinh Ưu không chút để ý, bước đến, vươn tay xé rách mảnh quần áo sót lại trên người Mạc Ninh Ngọc, nửa thân dưới mê hoặc cũng dần lộ ra ngoài. " Đừng mà… không… khốn nạn… ô… ô… " Mạc Ninh Ngọc không cách nào cản lại, chỉ bất lực như con cừu nhỏ trước nanh sói, bại lộ nơi tư mật bị che bởi lớp vải lót màu trắng tinh, ẩn hiện đằng sau chính là vị trí tư mật chưa có người xâm phạm. Mặc dù Mạc Ninh Ngọc ở bên cạnh Nhạc Phong, nhưng đối phương chưa từng đụng đến nàng, hôn môi còn chưa làm nói gì đến việc bị người khác nhìn trần trụi. Cuối cùng lớp vải mỏng kia cũng không chịu được che chắn, bị nam tử trước mặt giựt phăng đi ném trên mặt đất. Mạc Ninh Ngọc hoảng hốt, hai tay che chắn trước những chỗ nhạy cảm, tại trên giường liên tục lùi ra sau, chợt va chạm bức tường vải phía sau. Dạ Khinh Ưu nhìn hành động rụt rè, sợ hãi như cừu con nhút nhát, cảm thấy một loại vui thú, chợt tự thân cởi sạch y phục, bước đến gần phía của nàng, hướng lên đè nữ tử xuống dưới thân, hóa thành hai thân thể trần trụi giằng co trên giường. " A… ngươi… đừng mà… ta không muốn… " Mạc Ninh Ngọc lòng chợt lạnh, cảm giác bản thân cái gì cũng bị nam tử trước mắt nhìn hết, lại còn là người đầu tiên của nàng, cảm giác tủi nhục, hai mắt ẩm ướt nhắm chặt. Dạ Khinh Ưu mặc kệ nữ nhân vùng vẫy, hai tay banh rộng đùi trắng nõn của nàng, ngắm nhìn vùng cỏ âm u che chắn trước cửa hang, bên dưới hai mép thịt hồng hơi dày đóng chặt chờ người banh mở. " Quả thật mê người… " Dạ Khinh Ưu tán thưởng, mặc cho nữ tử dùng sức kẹp hai đùi đóng chặt, banh rộng háng mỹ nữ, tạo thành hình chữ M, nửa thân dưới nâng lên, lộ rõ ngay trước mắt nam tử. " Đừng nhìn… ô… ô… không... " Mạc Ninh Ngọc lúc này chả khác nào thiếu nữ khuê các, bị nam nhân lần đầu khai phá, trước ánh nhìn của nam nhân, toàn thân run lên vì xấu hổ, yêu kiều nhắm chặt mắt. Nam tử lại dùng tư thế này banh mở bên dưới, để cho nàng có thể tự nhìn thấy chỗ đó của mình, hắn sau đó còn dùng hai ngón tay vạch ra mép âm hộ hồng hào, phía bên trong da thịt một mảng hồng nhạt, ẩn hiện một màng chắn mỏng manh. Mấy ngón tay của hắn đâm chọt, khuấy động cho Mạc Ninh Ngọc run rẩy, biết phản kháng vô lực, chỉ đành mím chặt môi không rên. Mấy ngón tay của hắn đâm vào bên trong âm huyệt, móc cho nàng cảm thấy ngứa, lại thấy sướng, không ngờ bị mấy ngón tay hắn làm cho kích thích, chảy ra chút dâm thủy...