Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 16 : Giết tỷ tỷ, dọa muội

Hạ Nhu Nhi vừa về phòng liền có người tới gặp, đây là một thiếu nữ điệu đà rất xinh đẹp, có 3 phần giống với Hạ Nhu Nhi, mặc cổ phục y trang nhưng để hở nửa thân trên trượt dài trên xương quai xanh kéo phủ ngang ngực để lộ cặp gò bồng bung nẩy, hai mắt hàm mị đầy vẻ lẳng lơ. Nàng là tỷ tỷ Hạ Thi Tĩnh, dâm phụ trong lời đồn của người trong kinh thành, nàng toát ra vẻ mềm yếu nhưng sự thật là yêu tinh ăn đàn ông không hề chán. Hạ Nhu Nhi rất ngoài ý muốn khi thấy vị tỷ tỷ này lại chủ động đến tìm, vì giữa hai nàng quan hệ dù rất tốt nhưng quan điểm sống lại khá trái ngược hình thành một tầng ngăn cách, nếu không có chuyện sẽ không tự động đến tìm nhau, nói ra nàng thân thiết với vị đường tỷ Liễu Vân Nguyệt hơn là với vị tỷ tỷ cùng phụ mẫu thân sinh này. Dù vậy quan hệ giữa cả hai cũng không tệ, nàng còn thường xuyên nhìn trộm tỷ tỷ làm việc đây. Hạ Nhu Nhi lập tức nở nụ cười, trông vẻ khá hào hứng nhìn Hạ Thi Tĩnh hỏi. "Tỷ tỷ sao rảnh rổi đến tìm muội vậy." "Tỷ nghe muội về mới đến thăm. Sao, không được à." Giọng Hạ Thi Vũ ngọt ngào như ong mật lại mang theo hương ý lẳng lơ, Hạ Nhu Nhi chỉ cười, đi tới khoác tay tỷ tỷ nói. "Sao vậy chứ. Tỷ đến thăm còn khiến muội vui gần chết nữa kìa, chỉ là muội sợ tỷ bận việc nên không có đến gặp." Nói tới chữ bận việc thì cả hai đều hiểu đây là ý gì, Hạ Thi Tĩnh tức giận trách cứ muội muội, cử chỉ như gái lầu xanh làm hai quả cầu ngực cứ nẩy lên. "Ta còn chẳng phải sợ muội không nhớ tới vị tỷ tỷ này sao." "Được rồi tỷ, không phải muội không biết tính tỷ. Có việc gì thì tỷ cứ nói ra, nếu muội giúp được thì cố hết sức." Hạ Nhu Nhi cũng đã quen với tình cảnh này, đôi khi đại tỷ lại tới tìm nàng giúp đỡ đơn giản vì phụ thân nàng không thích vị đại tỷ lăng loàn giống mẫu thân này. Hạ Thi Tĩnh cười khanh khách, cũng không còn ý che giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề. "Nghe nói muội mới dẫn về một mỹ nam tử." "Đúng vậy. Nếu tỷ đang đánh chú ý lên người hắn thì bỏ đi nếu không tỷ sẽ hối hận." Đến nước này Hạ Nhu Nhi còn không hiểu ý vị đại tỷ này thì là đồ ngốc rồi, trực tiếp thẳng thắn từ chối. Nói có chút khó nghe nhưng nàng thật không muốn nam nhân của mình bị dơ bẩn, mà lại nói nàng chắc chắn Dạ Khinh Ưu sẽ không thèm để vị đại tỷ của mình vào mắt. Hạ Thi Tĩnh không vui nhìn vào thần sắc lạnh lùng của vị muội muội, nghĩ tới mấy lời truyền miệng của đám nha hoàn mà toàn thân ngứa ngáy, không chịu được kiên quyết nói tiếp. "Nếu muội sợ ta làm hại hắn thì yên tâm, nam nhân của muội ta sẽ không động." "Dù vậy muội vẫn không đồng ý. Muội sợ hắn sẽ không hài lòng với muội." Hạ Nhu Nhi nhăn trán, kiên quyết không để tỷ tỷ gặp được Dạ Khinh Ưu, mà Hạ Thi Tĩnh không hề từ bỏ ý đồ ôm lấy cánh tay muội muội, ra sức dụ dỗ. "Chỉ gặp một lần thôi. Nếu muội không cho ta sẽ tự mình đi, ta không tin không thấy hắn." Nghe Hạ Thi Tĩnh nói vậy Hạ Nhu Nhi liền thở dài, mà Hạ Thi Tĩnh lại tiếp tục nói. "Nếu như hắn thật sự tuấn tú như vậy không biết chừng khiến ta mất hứng thú đám nam nhân bình thường, trở thành một nữ nhân bình thường đấy." "Được rồi, muội đưa tỷ đi gặp hắn một lần, chỉ lần này thôi." Hạ Thi Tĩnh đã nói vậy Hạ Nhu Nhi cũng không từ chối, lại có chút chờ mong tỷ tỷ thật sự chỉ trở thành nữ nhân trung trinh như người khác. Hạ Thi Tĩnh hai mắt lóe sáng như âm mưu đã thành, mỉm cười ôm muội muội. "Đợi ta chuẩn bị chút đồ rồi đến gặp hắn." Hạ Nhu Nhi không nói gì, đợi đại tỷ đi rồi mới khóa cửa thay đồ, mặc một bộ cổ y nhạt màu bạch khiết khiến Dạ Khinh Ưu có thiện cảm hơn, đứng trước gương múa may vài vòng thấy rất phù hợp mới mỉm cười vui sướng. Nàng đợi tới khi đại tỷ gọi cửa mới bước ra, mắt nhìn ra đằng sau một nha hoàn đang bưng một bát canh nóng tỏa ra mùi thơm phức, không kìm được hỏi. "Đây là cái gì." "Một chén Hải Ngư Vi Yến, thập phần đại bổ đấy, ta ra mắt tặng nam nhân của muội." "Được rồi. Đi thôi." Hạ Nhu Nhi biết đây là một món ăn thượng hạng ngay cả hoàng tử cũng ít có cơ hội ăn, không nghĩ đại tỷ nàng có nguyên liệu còn nấu mang cho Dạ Khinh Ưu. Nàng biết không ai sẽ chê thứ này nếu đã ngửi mùi của nó, có chút kính phục nhìn tỷ tỷ chu đáo, hiểu ý, quả không hổ danh hoa nữ chinh phạt vạn nam nhân. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện trông có vẻ thân thuộc, cho đến khi dừng trước cửa phòng Dạ Khinh Ưu, Hạ Nhu Nhi mới chần chờ gõ cửa. Đợi tầm vài phút cửa mới mở ra, Dạ Khinh ưu thần thái lãnh đạm như thường mắt liếc nhìn Hạ Thi Tĩnh một cái cũng không để ý, chuyển dời qua thân hạ Nhu Nhi hỏi. "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao." "Cái này..." Hạ Nhu Nhi không biết trả lời sao, mắt nhìn ra sau hỏi ý tỷ tỷ, nào ngờ Hạ Thi Tĩnh vẫn còn đang thất thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể Dạ Khinh Ưu thần sắc kích động, nàng không ngờ trên đời lại có một nam nhân tuyệt mỹ đến như vậy, lời đồn trong đám hạ nhân quả nhiên không phải nói ngoa thậm chí có thiếu sót nhiều, so với hắn thì một đám nam nhân nàng từng chơi chỉ là cặn bã, không còn chút sức hút nào nữa. Nhìn hai mắt trồng cây si của tỷ tỷ, Hạ Nhu Nhi có chút hiểu nhưng phần hơn là tức giận, đi tới giật lấy ống tay áo Hạ Thi Tĩnh khiến nàng ta tỉnh táo lại, lập tức Hạ Thi Tĩnh chỉnh lý lại y phục đàng hoàng, tư thái đoan trang thục mị, bưng chén canh từ nha hoàn bên cạnh, nhìn vào Dạ Khinh Ưu kiềm chế hạ thân đang chảy nước. "Công tử đường xa vất vả. Tiểu nữ có làm chút canh mong công tử không chê." "Vào đi." Dạ Khinh Ưu nhìn vào chén canh đã chuyển sang ấm như có điều suy nghĩ, không đáp lại mà tiến vào trong phòng rất tự nhiên như bản thân là gia chủ ngồi xuống bàn, tay lấy cốc trà đang uống dở để lên môi nhấp một ngụm. Hạ Thi Tĩnh đặt lại chén cháo lên khay trên tay nha hoàn, cùng Hạ Nhu Nhi bước vào phòng. Mà lúc nàng bước vào, nhịp chân rối loạn thân thể mất đà ngã về phía Dạ Khinh Ưu, mà Hạ Nhu Nhi ở bên cạnh há mồm thấy thủ đoạn của vị đại tỷ thật vô biên. Mắt nhìn thân thể mỹ nhân ngã về phía mình, Dạ Khinh Ưu không hề nhìn, thân thể vẫn bất động, không biết bằng cách nào cả người Hạ Thi Tĩnh đều không rơi trúng tầm tay nam nhân ngã vào góc cạnh bàn thân thể ngã xuống, đầu đụng cạnh bàn u một cục trên trán, làm nha hoàn đứng đó cố nén cười quay mặt đi. Hạ Thi Tĩnh cảm thấy vô cùng mất mặt, lại đối với tên nam nhân thản nhiên kia thật hận, nhưng nhìn hắn càng kỹ lại càng tăng ham muốn chinh phục của nàng. Nàng ta biểu lộ ra ủy mị đáng thương, hai mắt chớp nhìn Dạ Khinh Ưu u oán. "Công tử thật không biết thương hoa tiếc ngọc." "Ta có thương hoa tiếc ngọc hay không thì chính ngươi phải thử rồi." Dạ Khinh Ưu dời mắt xuống, tay đã để cốc trà lên bàn vô cùng thản nhiên nói, mà Hạ Thi Tĩnh nghe lời hắn nghĩ rằng nam nhân đang hối lỗi, mỉm môi cười xòa đứng dậy nhìn nha hoàn lên tiếng. "Tiểu Thúy, đến..." Nha hoàn tiểu Thúy không dám cãi lời tiến tới, cung kính nâng cao khay, Hạ Thi Tĩnh nhẹ nhàng bưng bát canh Hải Ngư Vi Yến đưa đến trước mắt Dạ Khinh Ưu ưu nhã dâng trước mắt hắn nhỏ giọng. "Công tử mau ăn kẻo nguội." Dạ Khinh Ưu cũng không hề từ chối nàng cầm lấy chén canh uống vài ngụm liền hết, sau khi lấy ống tay áo lau miệng mới nhìn lại Hạ Thi Tĩnh thần sắc lạnh lại khiến nàng run lên, không hiểu sao đừng đợt ớn lạnh. "Kỹ nữ, canh đã uống rồi. Còn chưa cút." Lời nói hắn quyết liệt không chút che giấu nói thẳng ra, Hạ Thi Tĩnh đứng rất gần nghe rất rõ lập tức không thể tin nổi tai mình nhìn tên nam nhân đang chửi nàng là kỹ nữ. Dù người trong kinh thành đều biết nàng có quan hệ với rất nhiều nam nhân nhưng vì nể mặt Hạ gia còn có dung mạo xinh đẹp của nàng mà ở trước mặt luôn luôn nịnh nọt, chưa từng có ai dám chửi thẳng nàng là kỹ nữ như Dạ Khinh Ưu. Giờ phút này nàng thật sự sinh khí, tức giận ngón tay chỉ trừng trừng vào hắn, khuôn mặt âm lạnh. "Ngươi dám chửi ta." "Thì sao..." Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên nhìn nàng nhiều thêm một lần rồi rót thêm một ly trà, Hạ Thi Tĩnh thân thể run rẩy, khuôn mặt dữ tợn méo mó còn đâu hình tượng đoan trang hiền thục vài phút trước. "Ngươi dám chửi ta thì tốt. Đừng nghĩ bao giờ có thể rời khỏi Hạ phủ." Hạ Nhu Nhi thấy tình hình rất không ổn liền biết sắp tới xảy ra chuyện rồi, dù rất hối hận đưa tỷ tỷ đến đây nhưng hiện tại không thể lo nhiều chạy tới đứng giữa hai người ra sức hòa giải. "Tỷ tỷ đừng giận, hắn có chút... thẳng tính." "Cái gì. Ngay cả muội cũng coi ta là kỹ nữ." Hạ Thi Tĩnh đang tức giận nhìn vào muội muội đang cố bao che nam nhân liền thêm hỏa khí, miệng bắt đầu kêu lên. "Người đâu. Mau bắt tên này lại cho ta." "Tỷ tỷ, đừng..." Hạ Nhu Nhi hoảng hốt vội ngăn vị đại tỷ của chính mình, nàng còn sợ mâu thuẫn giữa Dạ Khinh Ưu và Hạ gia tăng lên đây, càng vậy thì sau này nàng và hắn biết phải làm sao. Ngay lúc Hạ Thi Tĩnh vừa la lên, hơn 20 gia nhân cầm trong tay kiếm đao đã xuất hiện cứ như đã canh chừng từ trước ánh mắt đầy vẻ kiên kỵ nhìn vào Dạ Khinh Ưu. "Các ngươi mau lui ra." Hạ Nhu Nhi thấy nhiều người bao vây nam nhân mình như vậy tức giận la lên, nàng ở trong phủ rất có địa vị đấy, nhưng mà khiến nàng kinh ngạc là đám hộ vệ không hề lùi ra mà càng tiến lên, đầy vẻ canh chừng nhìn xem. "Bắt lấy hắn. Tốt nhất đừng để hắn chết... cũng đừng làm hư gương mặt hắn." Hạ Thi Tĩnh nhìn đám hạ nhân ra lệnh, trong mắt đầy vẻ oán độc kèm theo là động tác dâm mị hai tay không ngừng ve vuốt cơ thể làm đám hạ nhân mắt như muốn lồi ra. Mà Hạ Nhu Nhi bây giờ vô cùng hoảng sợ, không nghĩ đám gia nhân này không chịu nghe lời, tức giận định bụng sau chuyện này bảo phụ phân trách phạt đám hạ nhân này. Dạ Khinh Ưu khóe môi giương lên như đang cười nhưng càng đáng sợ hơn, hắn kéo Hạ Nhu Nhi về phía sau, hai ngón tay tụ ra một đường kiếm khí màu đỏ đầy màu sắc yêu dị, hắn quét một đường vòng cung không chút tiêu điểm cụ thể, lập tức trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm linh từng người kể cả Hạ Nhu Nhi cũng không ngoại lệ. Phụt... Không hề có những tiếng kêu thê lương hay tuyệt vọng chỉ có chết chóc, một mùi máu bốc lên lan tỏa khắp căn phòng khiến cảm giác lạnh lẽo tâm linh càng thêm rõ rệt, trong căn phòng rộng chưa đến chục trượng một nửa đã nhuốm màu đỏ của máu, thân xác của mấy tên hộ vệ đều nằm lạnh ngắt dưới nền nhà. Một chém của Dạ Khinh Ưu khiến hơn 20 hộ vệ biến thành huyết nhục, không hề có chút năng lực phản kháng. Mà nha hoàn tiểu Thúy đã chạy ra cửa nhìn vào trong thấy thảm cảnh như vậy đã ngất từ bao giờ. Hạ Thi Tĩnh lúc này đã sợ hãi đứng như cây chết, toàn thân run rẩy mắt không thể tin nhìn vào Dạ Khinh Ưu, xương sống lưng lạnh ngắt, mở miệng không ra lời. Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên tiến sát tới nàng ta, giày vải dẫm lên đám máu coi như không có gì, mắt nhìn vào nữ nhân đã xanh mặt vì sợ, miệng nở ra nụ cười giọng thanh dịu nhưng trong tai ai đó là ác ma từ địa ngục. "Có phải ngươi đang đợi "Thiên Hàm Dương Nhục Tán" phát tán. Hay là... "Đại Mãng Liệt Hoa"." "Kh... Không... có..." Hạ Thi Tĩnh khó khăn rặn từng chữ vội vã chối bỏ, nhưng Dạ Khinh Ưu không cho nàng đáp án chỉ chuyển đầu mỉm cười khiến nàng càng sợ hãi. Hạ Nhu Nhi dù chính bản thân cũng rất sợ hãi nhưng nhìn thấy Dạ Khinh Ưu muốn giết tỷ tỷ mình liền cắn mạnh đầu lưỡi khó khăn chạy tới trước mặt tỷ tỷ che chắn, nhìn hắn lời khẩn cầu. "Phu quân... a.. không... Chủ nhân... tha cho tỷ tỷ ta... Nàng biết sai mà..." "Ta hiểu mà..." Dạ Khinh Ưu nhìn nàng cười khiến Hạ Nhu Nhi có chút không thoải mái nhưng lập tức nghe ra một tiếng la kinh hãi, hoảng sợ quay đầu lại, tức thì một cột máu tươi bắn lên cao dính hết lên mặt nàng nhuộm đỏ dường như toàn thân thiếu nữ. "Aaaaa..." Hạ Nhu Nhi la lên một tiếng sợ hãi nhìn vòi máu phun ra từ cổ vị đại tỷ dính lên người nàng, toàn thân như nhũn ra quỳ bệt xuống đất để đám máu dính ướt đầm gối nàng, hai mắt nàng mở to như không thể tin. "Ta hiểu nàng ta là người chết mà." Dạ Khinh Ưu thu hồi bộ mặt vui cười, hắn ngồi xuống đối diện khuôn mặt thiếu nữ đang tuyệt vọng, tay nâng cằm nàng lên để máu dính lên ngón tay, âm nhu mà lạnh lẽo nói. "Kẻ muốn ta chết trước giờ chưa từng sống tốt. Mà nàng..." Hắn dừng lại, tay chuyển lên gương mặt như vô hồn của thiếu nữ vuốt ve hai má đầy máu đỏ, mắt huyết yêu đỏ lên vì bị kích thích. "Nếu nàng hận ta thì trả thù đi... Chẳng phải nàng rất thích làm nữ hiệp sao, giết ác ma như ta đi. Như vậy nàng có thể thật sự có tư cách bên cạnh ta biết không chừng." Thấy thiếu nữ vẫn không đáp, hắn buông bỏ bàn tay, thân hình đứng dậy bước ra ngoài cửa liếc nhìn Hạ Nhu Nhi lần cuối. "Vì nàng là nữ nhân của ta nên ta sẽ không giết nàng." Dứt lời bóng dáng hắn cũng đã biến mất khỏi khung cửa, mà Hạ Nhu Nhi lúc này hai tay bụm chặt mặt hai hàng nước mắt chảy dài trên má khóc nức nở, cổ họng nghẹn ngào tâm vừa đau lại rất nhói. "Phu... quân... Ta... hận... ngươi..."