Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 393 : vũ khí bí ẩn
~ Còn về được không? Hehe
Ám gia quay qua Phong gia hỏi đểu, tưởng thế thôi, càng về cuối trận sức càng yếu,bị bọn Lôi gia nó hầm xuýt nhừ, lúc đầu tưởng ăn lại, ai biết đâu bọn nó khôn, nó đánh nhử nhử lết game nó phản đam, tý thì bật kèo, nghĩ lại mà kinh.
~ Giờ này còn cười được à? Đồ điên!
Phong gia mệt mỏi nằm gục trên lưng Ám gia, nàng trực tiếp ngủ một giấc, thề luôn mệt kinh khủng, tên Lôi gia lôi vài món bảo vật khá khó nhai.
~ Về thôi!!!!!
Ám gia nhìn lên trời thở dài cõng Phong gia về, bây giờ về còn phải xông qua phòng tuyến thiên binh của các đại Đế, mệt lắm chứ đùa đâu.
….
~ Tại sao? Tại sao một nhiệm vụ tưởng chừng như bí mật cấp liên văn minh, vậy tại sao lại có vô vàn cao thủ trong đó? Tại sao bí mật lại phơi bày lộ liễu như vậy, rồi tại sao Kim quản gia lại thân vẫn đạo tiêu, Mộc quản gia khó lòng giữ được mạng sống?
Ầm….
Ở một đại điện được hình thành từ mây mù, tầng mây thứ chín hội tụ cao thủ chính thức, các đại Đế quy tụ đầy đủ, chỉ thiếu Ám, Phong và Thủy Đế thôi, nơi mà không ai biết nhưng lại uy nghiêm bậc nhất đại lục.
Kim Đế trực tiếp phất chưởng toái nát nửa đại điện, tia máu nơi mắt hắn nổi lên như muốn nổ cả con ngươi, bản mạng thiên bài của Kim quản gia nhà hắn đã vỡ, tức đã chết, hồn phách cũng bị rút mất không thể về được, một nhiệm vụ bí mật như vậy lại suýt mất hai mạng của đại năng cấp bậc Độ Kiếp? Ai tin? Ai tin?...
Lúc trước bọn họ đứng trên tầng mây thứ chín quan sát nhưng không gian Huyết Nguyệt không thể nhìn được vào trong, khi lôi kiếp kéo đến họ lũ lụt bỏ chạy, lôi kiếp vừa hết, Huyết Nguyệt Bách Quỷ Dạ Hành cũng hết, Diệt Thế Kiếm Chủ cũng mất, Kim Gia cũng mất, nhiệm vụ cứ thế bị hủy, đây là một kích chí mạng đời họ.
Chưa bao giờ bị thua một cú đau như vầy làm các đại Đế chịu không nổi, nếu không phải cái luật khỉ gió của Thánh Mẫu, họ đã xuống tay.lõi người một chưởng cho Thiên Long chết không kịp ngáp.
Không chung một đường trời chu đất diệt, hiện tại đã lập rõ thái độ với hai cực, gặp nhau là lao vào thanh tẩy nhau không có nói nhiều.
~ Hiện tại toàn bộ binh lực tinh nhuệ đều đã vây hãm Ám, Phong, Thủy khu vực, phía ta đã phát triển được vũ khí hủy diệt đại trà, có thể chém đứt bảo giáp cấp độ bảo khí, thân thể Độ Kiếp cũng sẽ bị chém thương, vấn đề hiện tại là thời gian.
Lôi Đế khẽ trầm lên tiếng, bây giờ không phải lúc tiếc thương chia buồn với Mộc Đế và Kim Đế, phải đánh lạc hướng bọn họ, sau này sẽ đến tận địa bàn họ thăm hỏi đàng hoàng, như vậy mới vơi được cảm xúc đau đớn, Mộc gia chắc là cứu được chứ, tình trạng chắc không đến nỗi nào đâu a….
Mà vũ khí gì lại có thể khiến Lôi Đế có tầm ảnh hưởng nhất định trong này vậy? Đều là Đại Đế, vậy mà Lôi Đế có thể hô hào uy thế có thừa, đều là ngang hàng nhưng nếu ai đó nhìn kỹ có thể thấy Lôi Đế là trung tâm không ai dám bật lại, vậy chắc là vì vũ khí gì đó mà hắn nói, vậy thứ vũ khí gì lại có thể đưa uy quyền Lôi Đế lên cấp độ mới như thế, khiến mọi người e dè.
~ Ta muốn tăng 10% số lượng vũ khí lên!
~ Ta cũng thế!
Mộc Đế vừa nói, Kim Đế cũng dứt khoát khẳng định theo, bọn họ lỗ mất một cao thủ chứ danh có thừa, một tay đấm hạng nặng vô lực chiến đấu đó là tổn thất bậc nào, mấy Đế khác không dám xin thêm, nhưng bọn họ thừa điều kiện nên phải đòi hỏi thêm.
~ Cái này…..
Lôi Đế lập tức rơi vào trầm ngâm, đúng là phía hai Đế vừa tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng chuyện này có chút khó nói, tăng lên sản lượng 10% đó là cả một vấn đề, vật chất tạo ra thứ vũ khí đó vô cùng hiếm, đã thế 10% đó là một con số khổng lồ, hai người là 20%.... Đù…. Khó nói vô cùng!
~ Sao? Không được ư? Chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi đủ nguyên liệu tạo ra vũ khí, đây là hạn mức của chúng ta!
Kim Đế chịu xuất ra như thế là quá nhiều rồi, nếu Lôi Đế còn không chịu nữa thì đừng trách bọn họ trở mặt.
~ Vậy…. Được rồi…. Ta sẽ cung cấp cho các người thêm 10%!
Lôi Đế ghét nhất là bị uy hiếp, bất quá bây giờ đã là cá một thuyền, một kẻ rút chân đó là nguy hiểm với hắn, hắn là chủ mưu vụ này, nếu như Kim Đế và Mộc Đế rút chân, vậy không phải hắn mất ba thành thực lực à? Và lại nhìn biểu cảm đau xót hai Đế đó cũng nghi lắm, cái thái độ rút chân như thế không thể lẫn đi đâu được.
~ Được… Ta về trước!
Kim Đế và Mộc Đế bỏ về trước lo tình hình, Kim Đế vẫn giữ hi vọng mong rằng Kim Gia vẫn chưa hôi phi yên diệt, muốn dùng một chút bí pháp xem sao, Mộc Đế muốn về để chữa trị thương thế cho Mộc Gia, sống với nhau cả đời người, bây giờ tình hình xảy ra như thế, ai chịu nổi, ai chấp nhận được.
Mắt thấy hai Đế bỏ đi mọi người chỉ biết thở dài, Quản Gia là người gánh vác trọng trách hộ bọn họ cả đời, công việc nặng việc nhẹ đều vào tay họ, hiện tại chuyện xảy ra không ai mong muốn.
Cứ lấy Ám gia ra mà ví dụ, Đế không có nhà, mọi chuyện đều trong tầm kiểm xoáy của Ám gia, mình hắn chỉ huy quân đội ba thế lực, làm tốt công việc trấn thủ địa bàn, tỉnh táo bàn việc đại Đế, đã thế còn thò được một chân ra ngoài phá hỏng đại cục, đó…. Vậy thôi…. Ám Đế có nhà khéo còn không linh động bằng quản gia nhà hắn.
Bây giờ Kim Đế mất Kim gia, thử hỏi liệu thiên địa Kim Đế sẽ ra sao? Khó nói…. Khó nói lắm…. Nhiều việc Kim Đế sao rành bằng Kim Gia, cả Mộc gia nữa, hắn đã vô lực nằm đó, trị được cũng mất một thời gian dài, ít cũng vài chục năm, càng thực lực nội tình cao, khi bị thương càng khó khỏi.
~ Vậy chúng ta giải tán, liên hệ với nhau trong nhóm chát!
Lôi đế lôi ra que thủy tinh nhìn mọi người, chỉ cần có thông tin quan trọng mọi người sẽ thảo luận trong đó, mấy cái thanh truyền tin này ngon phết chứ đùa đâu.
~ Được!
Vù vù vù….
Mọi người buồn bã bỏ về, nếu có thể thành công điều khiển Huyết Sát Tướng, bọn họ không còn phải lo người của mình hi sinh quá nhiều vào cuộc chiến trong tương lai, dù sao cũng chỉ là đám cô hồn các đảng, chết họ cũng không tiếc, còn người của họ bồi dưỡng, đương nhiên họ tiếc là phải.
~ Diệt Thế Kiếm Chủ à? Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Lôi Đế cười nhếch mép không thèm để ý, Diệt Thế Kiếm Chủ xuất hiện lần này đã bại lộ thực lực lù lù ra đó, lần sau gặp lại sẽ ăn lôi đình sát thương đến từ âm mưu của hắn, một kế hoạch to lớn phía trước đang hình thành, chỉ chờ mỗi Diệt Thế Kiếm Chủ vào bẫy thôi.
Lôi Đế trở về địa bàn của hắn cũng mất cả tuần, mỗi lần hội họp như vầy vô vàn khó khăn, địa bàn của hắn tít tận miền nam đại lục, nếu không có công chuyện đến miền bắc này, vậy cũng không có cuộc hội họp ngày hôm nay, không gian thiên đạo Thần giới khắt khe vô kể.
Ví dụ điển hình như Bước nhảy không gian, thứ này một tuần chỉ nhảy được một lần, đã thế khoảng cách lại bị hạn chế, mà Thần giới Đất rộng người thưa, hầu như Bước Nhảy Không Gian chỉ dùng để thoát thân hoặc nhảy vào những hiểm địa tức thì sẽ gây ảnh hưởng nguy hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
82 chương
100 chương
168 chương
19 chương
10 chương
485 chương
29 chương