Mặc dù càng đi vào trong, linh khí trong Đặc Lạp Tư sâm lâm càng sung túc, nhưng vì đảm bảo an toàn, Dương Lăng vẫn còn không muốn xâm nhập, tĩnh tu ở một núi nhỏ linh khí sung túc ở gần Lang Chu cốc. Căn cứ trí nhớ của thú một sừng, sâu trong sâm lâm có rất nhiều ma thú cao cấp xuất quỷ nhập thần, nguy hiểm khắp nơi, ngay cả thú một sừng cũng phải cẩn thận cẩn thận, hắn càng không dám khinh thường đại ý. Có lẽ sau khi gặp một con ma thú cấp cao có thể ỷ vào ma thú đại quân số lượng khổng lồ có thể chạy trốn thậm thảm thắng, nhưng lúc này mà thực lực tổn thất tuyệt đối là muốn chết, cho dù may mắn thuần hóa một con ma thú cấp cao cũng được không bù nổi mất. Từ trong không gian giới chỉ lấy ra hơn hai trăm viên tinh hạch, Dương Lăng tại cửa sơn cốc bố trí một tòa mê tung trận đơn giản, sau đó triệu xuất ra tất cả ma thú đại quân làm hộ pháp. Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của hắn, khô mộc chiến sĩ hóa thành một gốc cây đại thụ, đóng chặt cửa vào sơn cốc, để tránh ma thú đi ngang qua phát hiện tung tích dễ dàng xông vào. Tà nhãn ở trong sơn cốc tập hợp thành một trận hình phụ trách công kích từ xa, lang chu vương mang theo đại quân tại bốn phía sơn cốc giăng mắc mạng nhện bẫy rập, nhanh chóng ẩn vào trong đất mai phục, phụ trách phòng ngự trên mặt đất, gần người công kích và đánh bất ngờ. Giác phong thú chia làm năm đội, một đội tại bên ngoài sơn cốc tuần tra, còn lại bốn đội ở bên trong sơn cốc sẵn sàng xung trận, bảo vệ bốn phía của sơn cốc, phụ trách phòng ngự trên không, tấn công ở trên không và đánh bất ngờ từ xa. Về phần thú một sừng là ma thú cao cấp cấp tám canh giữ bên cạnh hắn. Sơn cốc dễ thủ khó công, mê tung trận đơn giản nhưng thật dụng, hơn nữa ma thú đại quân chuẩn bị sẵn sàng xung trận, Dương Lăng tin tưởng cho dù gặp gỡ một con ma thú cao cấp cũng có lực tự bảo vệ. Nếu không thể đánh thắng cũng có thể chỉ huy ma thú đại quân cản đường, còn hắn có thể cưỡi thú một sừng tốc độ rất nhanh bỏ chạy. Khoanh chân ngồi xuống, Dương Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi vận chuyển vu lực trong cơ thể, mặc niệm thông linh khẩu quyết thần bí. Từ từ, thiên địa linh khí nồng hậu nhập vào trong cơ thể, đại thụ chung quanh cúng tản mát ra một tia sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc. Trong khoảng thời gian này, cho dù phí rất nhiều tâm tư, tinh linh trưởng lão cũng chỉ tìm được thêm 2 bình Táng mạng chi tuyền. Hiểu được Táng mạng chi tuyền khó tìm cùng sự trân quý, Dương Lăng không thể dễ dàng sử dụng, ngoại trừ ma thú huyết châu không hề hi vọng Táng mạng chi tuyền trợ giúp mình tiếp tục tiến giai. Không như Táng mạng chi tuyền, ma thú huyết châu mặc dù hiệu quả xa xa không bằng, nhưng thắng tại số lượng sung túc. Vừa có thể thu mua từ dong binh cùng đám thợ săn, cũng có thể chỉ huy ma thú đại quân hoặc là đội hộ vệ đi săn ma thú là xong. Ma thú huyết châu số lượng sung túc, nhưng nếu so sánh với sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc do cây cối tản mát ra thì rõ ràng không thể bằng. Đặc Lạp Tư sâm lâm trải dài ngàn dặm, đừng nói là cổ thụ trăm năm hay chính là ngàn năm cũng không thể đếm hết được, chỉ cần ở sâu trong rừng tĩnh tu vài ngày, thì có thể hấp thu được đại lượng sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc. Mặc dù còn không có hoàn toàn hiểu được sự huyền bí của sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc, nhưng Dương Lăng hiểu được sau khi hấp thu đại lượng năng lượng này, tuyệt đối có rất nhiều chỗ tốt. Có thể khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn, có thể rất nhanh khôi phục vu lực tiêu hao, sau khi bị thương còn có thể tự động khôi phục. Càng kỳ diệu nữa là, sinh mệnh năng lượng càng nhiều thì không gian thần bí của vu tháp càng lớn. Không gian vu tháp là nơi ma thú đại quân sống, không có không gian thần bí này cho dù có thuần hóa ma thú nhiều hơn nữa, cao cấp tới đâu cũng không thể tùy thời gọi ra tác chiến.Dương Lăng hiểu được không có không gian vu tháp thần bí chính mình cơ bản chỉ là một tên tép riu. Dưới tác dụng của thông linh pháp thuật, các cây đại thụ chung quanh Dương Lăng tản mát ra một tia sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc, càng ngày càng nhiều. Từ từ, bên trong sơn cốc hình thành một vòng lục vụ nhàn nhạt, càng ngày càng đậm. Khoanh chân trên mặt đất, Dương Lăng như chìm vào vô thức, bàng bạc thiên địa linh khí cùng với sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc được hấp thụ vào trong cơ thể như cơn thủy triều vậy. Bàng bạc thiên địa linh khí sau khi tiến vào trong cơ thể nhanh chóng được chuyển hóa thành vu lực màu đỏ máu cuồng bạo, đi qua chỗ nào trong cơ thể cũng mãnh liệt bành trướng lên, sau đó đột nhiên co rút lại, tiếp theo lại to lên, cứ thế diễn ra. Cùng lúc đó, màu xanh năng lượng lạnh lẽo nhanh chóng đuổi kịp rồi chữa trị gân mạch bị vu lực phá hỏng. Lục vụ trong sơn cốc càng ngày càng đậm, sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể Dương Lăng cũng càng ngày càng hùng hậu, nếu nói vừa mới bắt đầu là một con suối nhỏ uốn lượn thì bây giờ giống như sông Trường Giang chảy mãnh liệt. Ngoại trừ chữa trị gân mạch bị vu lực phá hư, sinh mệnh năng lượng dư thừa bắt đầu tập trung tới vu tháp ở giữa trán, càng ngày càng nhiều, không ngừng nén lại, tiếp tục nén lại. Ngay khi Dương Lăng cảm giác đầu sắp bị vỡ vì sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc đè nén, đột nhiên ấn ký hình tháp ở giữa trán nhảy lên kịch liệt, nhiệt độ tăng nhanh, rất nhanh tăng lên. Theo sát, không đợi hắn kịp phản ứng, sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc mênh mông trong sơn cốc thông qua ấn ký hình tháp ở giữa trán như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong không gian vu tháp thần bí. Vốn lục vụ bên trong sơn cốc càng ngày càng đậm, phạm vi bao phủ càng ngày càng xa, xong ngay khi lục vụ sắp sửa tràn qua thung lũng thì lại nhanh chóng chảy nhanh vào mi tâm của Dương Lăng. Phảng phất một cơn đại hồng thủy gặp được một cái chỗ thoát nước khổng lồ, hoặc là gặp phải một cái động sâu không đáy. Từ từ, lục vụ bên trong sơn cốc càng ngày càng đạm, đừng nói là Mạch tư thảo tùy ý có thể thấy được mà kể cả đại thụ cao mười mấy tầng cũng không hề tản mát ra sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc. Cùng lúc đó thiên địa linh khí vốn dư thừa cũng tan thành mây khói. Không biết qua bao lâu, một trận gió lạnh mang theo bông tuyết thổi qua, Dương Lăng từ từ tỉnh lại. Vu lực cùng với sinh mệnh năng lượng trong cơ thể một đỏ một lục, hình thành hai con sông hoàn toàn khác nhau, theo phương hướng trái ngược vận chuyển theo một quỹ tích như nhau. Càng kỳ diệu hơn nữa là cho dù nhắm lại hai mắt, cũng rõ ràng cảm giác được gió thổi cỏ động trong phạm vị hơn trăm bước, phảng phất như cây cối chung quanh đều hóa thành tai mắt của mình. Năm mươi bước ngoài có một đàn kiến đi kiếm ăn gặp một con sâu bướm từ trên cây rơi xuống, liền xông cả lên, cắn xé con mồi đang liều mạng giãy dụa, bên ngoài sơn cốc có một đám Song giác lộc đang chạy nhanh ở chân núi, lưu lại một chuỗi dấu chân trên mặt tuyết; xa xa, một ít bụi rậm dao động trong gió lạnh, những lá héo úa một mảnh một mảnh nhẹ nhàng rơi xuống. Vừa mở to mắt nhìn bốn phía, Dương Lăng cắn chặt răng, nhắm mắt lại hướng cây đại thụ gần đó lao tới, dựa vào cảm giác vòng quanh gốc cây. Mặc dù nhắm lại hai mắt, nhưng mỗi lần đều thuận theo tự nhiên tìm được điểm đặt chân tốt nhất, chỉ cần là chỗ có cây cối sẽ có một cảm giác thân thiết tự nhiên, dường như từ nhỏ đã sống ở đây. Cây cối hóa thành con mắt? Chẳng lẽ đây là điều huyền bí cường đại của mục thụ nhân ở sâu trong sâm lâm. Kinh hãi phát hiện khả năng mới này, Dương Lăng trong lòng vừa động, ngồi xếp bằng trên mặt đất, để ý thức chìm vào trong không gian vu tháp. Quản nhiên không gian vu tháp thần bí so với lần trước lại lớn hơn không ít, thậm chí ngay cả vu tháp cũng lớn theo, trên tháp các bức hình hổ báo, ngũ trảo kim long rõ ràng hơn rất nhiều. Có một khoảng khắc, hắn tựa hồ còn nghe được tiếng rồng ngâm loáng thoáng, dường như ngũ trảo kim long trông rất sống động sẽ bay tới . Ma Thú Lĩnh Chủ.