Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 70
Dương Lăng nhấp một ngụm trà, đoạn ung dung đi tới đại sảnh đường, lúc này bên trong đã đầy chật một đám võ sỹ võ khí sáng bóng, có kẻ mặc trọng giáp võ sỹ, có kẻ là ma pháp sư thân mặc trường bào, có kẻ mang đấu bồng vẻ như thần bí võ sỹ, ... người đông thế mạnh hộ vệ quanh một gã trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt.
- Sáng sớm có nghe tiếng chim hót mà nửa ngày không rõ chuyện gì, nguyên lai là lĩnh chủ đại nhân đại giá quang lâm !
Dương Lăng cười mị mị nhìn gã trẻ tuổi đang ngồi, rồi chọn một chiếc ghế chính diện đoạn ngồi xuống. Cổ Đức, Tạp Tây cùng hạ nhân đứng phía sau vây thành một hình bán nguyệt, trừng trừng xạ nhãn vào Tư Thác Phu cùng đám hộ vệ.
Tư Thác Phu không mở miệng, hắn để cho một lão nhân bộ dạng kiêu ngạo, trầm trầm lên tiếng :
- Hừ, Dương đại nhân thật là chậm chạp, để cho thiếu gia chúng ta thân là lĩnh chủ phải đợi cả nửa canh giờ.
- Ồ, thứ cho ta đã để mọi người đợi lâu !
Dương Lăng thành khẩn nhìn tam nhãn lão nhân :
- Một khoảng thời gian trước, dã man nhân có mang đến một con hoang cẩu cứ gào rú suốt ngày nghe như tiếng vo ve như ruồi muỗi, ta mới hạ lệnh rút lưỡi nó. Do vậy mới đến chậm một chút, mong ngài thứ lỗi !
Hoang cẩu ? vo ve ?
Thấy Dương Lăng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, lại nhìn chằm chặp vào lão nhân, Tạp Tây nửa muốn cười to lên, nửa phải kìm lại, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Về phần lão nhân bị Dương Lăng hạ thấp uy thế thì giận run người, vốn định quát to nhưng gặp ánh mắt trừng lạnh của Tư Thác Phu nên không còn cách nào khác đành miễn cưỡng kiềm chế lại.
Hừ một tiếng, Tư Thác Phu lạnh lùng nói :
- Sớm nghe đồn Dương đại nhân tài mạo xuất chúng, nay diện kiến quả danh bất hư truyền.
- Lĩnh chủ đại nhân dạy quá lời. Nếu so với đại nhân, ta phần nào cũng chịu kém à.
Dương Lăng khẽ lắc đầu, tiếp lời :
- Đại nhân tuổi còn trẻ đã là lĩnh chủ một phương, còn ta ngay cái ăn còn không đủ ! Thất bại, thất bại à !
Ngay cái ăn cũng không có đủ ?
Nhìn bộ dạng Dương Lăng, mắt Tư Thác Phu xạ xạ hàn quang, băng lãnh hừ một tiếng, biết rằng đã gặp địch thủ. Nhưng dù thế nào, đã thống lĩnh đại quân võ sỹ đến đây, nhất định phải lưu lại chút danh tiếng. Tư Thác Phu cẩn mật đánh giá đám võ sỹ sau lưng Dương Lăng. Còn Dương Lăng khi đó giữ một vẻ bất động thanh sắc, bên trong âm thầm suy đoán ý đồ đối phương. Theo tin tình báo truyền về, tên lĩnh chủ này là tiểu nhi tử của Ban Đồ đế quốc tài vụ đại thần, thường dựa vào gia tộc mà hoành hành bá đạo, mục hạ vô nhân. Giờ xem ra quả nhiên không sai.
Dựa dẫm gia tộc, thu thuế hà khắc, hành động ngang ngược, mục hạ vô nhân mà lại không có thực lực cường hãn thì quả là kẻ ngu, sẽ sớm bị trừng trị !
Chỉ cần là người, tự nhiên sẽ có khuyết điểm. Đại khái sau khi hiểu được tính cách đối phương, Dương Lăng đã vạch ra những bước đi kế tiếp để đối phó. Trong tự nhiên, có loài động vật khi gặp thiên địch cường mãnh liền giả chết tự cứu mạng. Lúc này, tình huống cũng gần như vậy, cường địch trước mặt không thể ngạnh đấu, phải bảo trì lực lượng, chờ cơ hội tốt nhất mới phản kích.
- Dương đại nhân còn trẻ mà bản lĩnh thực sự cao minh, thật không rõ xuất thân từ đại tộc nào ? Nếu các vị tiểu thư khuê môn tại đế đô mà biết rằng có một quí tộc trẻ tuổi tài mạo song toàn thế này, e rằng sẽ đến làm phiền ngươi không ngớt à ! Nếu còn chưa có, ta đây sẵn lòng giới thiệu !
Trầm ngâm một lát, Tư Thác Phu vẻ như tùy ý dò hỏi thân phận Dương Lăng. Hắn mặc dù nắm trong tay 3000 hắc giáp võ sỹ cùng tòa thành của Dương Lăng, nhưng không dám vọng động, không thể không đề phòng gia tộc chống lưng cho tên gia hỏa này à. Từ khi đến đây, hắn đã phí bao tâm huyết tra xét Dương Lăng, nhưng cũng chỉ biết Dương Lăng xuất thân từ một đại gia tộc, giàu có vô cùng, tự mình còn có một đội quân ma thú cùng không ít hộ vệ, không một thông tin nào thêm nữa. Dương Lăng tợ hồ như một tảng đá phẳng lỳ kín bưng, không tài nào lần ra chút dấu vết nào khả dĩ liên hệ tới thân phận của hắn. Tư Thác Phu hoàn toàn không e ngại đội hộ vệ quân hay ma thú quân của Dương Lăng. Nếu cần hắn có thể phái ra đại lục đệ nhất sát thủ đem Dương Lăng vô thanh vô tức mà giết đi. Hắn ngại nhất chính là gia tộc đằng sau Dương Lăng. Bất kể là lời đồn đại tại Duy Sâm trấn, hay lượng lớn tinh tệ Dương Lăng bỏ ra chấn hưng Hương cách lý lạp cùng ải nhân binh khí điếm, đều cho cùng một kết luận xuất thân của Dương Lăng tuyệt không đơn giản. Sở hữu hàng vạn phương cách có thể giết chết Dương Lăng như hãm hại, hạ độc hoặc ám sát, nhưng Tư Thác Phu không hề muốn lỗ mãng ra tay chút nào. Duy Sâm trấn tuy trọng yếu cũng không thể so sánh với căn cơ gia tộc hắn tại Ban Đồ đế quốc, Tư Thác Phu đương nhiên không mong muốn gây nên huyết hải thâm cừu với một gia tộc cường đại một cách vô ý. Vì chính mình và cũng vì gia tộc, nhất định phải tránh đi mối đại phiền toái à.
- A, ta nói ra chỉ sợ đại nhân chê cười. Gia hương ta quanh năm thủy tai, nhà ta chỉ có bốn bức tường trống, ta trôi dạt tới Duy Sâm trấn này là vì miếng ăn à.
Biết Tư Thác Phu dò dẫm mình, Dương Lăng cố ý cúi xuống, lắc lắc đầu. Dương Lăng không phút giây nào buông lơi cảnh giác. Đối phương dù không có thực lực bản thân kinh người, lại thêm thói kiêu căng trong mắt không ngừng nhưng tuyệt đối không phải kẻ si ngốc. Dương Lăng quyết không lộ ra một điểm nhỏ nào cho đối phương dò la. Ngược lại, chỉ có cái chết. Lúc này, gia tộc vô hình sau lưng chính là tấm bùa hộ mạng duy nhất có thể dựa vào. Tuy nhiên, Dương Lăng càng xảo ngôn, mọi ngươi lại càng tin hắn xuất thân danh giá, từ chốn thế lực khủng bố. Tư Thác Phu cũng không ngoại lệ. Hắn trong lòng đầy oán giận, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Khoảng thời gian ngắn vừa qua, Tư Thác Phu không nắm được thông tin nào hết. Nếu như chắc chắn Dương Lăng xuất thân bình dân, hoặc quí tộc nhỏ tầm thường, hắn đã hạ lệnh san bằng tòa Duy Sâm thành từ lâu rồi.
Cố gắng truy xét thân phận Dương Lăng, Tư Thác Phu tiếp tục phát thoại trò chuyện trên trời dưới biển nào là Nam Hải địa xà, rồi vị trí địa lý xác thực của Duy Sâm trấn, lại đến mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, tiếp đó là chuyện hồng xà xâm nhập Duy Sâm trấn vào đúng trận mưa tuyết đầu tiên trong năm, thậm chí cuối cùng còn xưng huynh gọi đệ cùng Dương Lăng. Mỏi miệng hơn nửa ngày cũng không nhận được điều gì đáng lưu ý, Dương Lăng tuyệt không lộ ra bất kì điểm nào có thể truy xét, Tư Thác Phu không còn cách nào, bất đắc dĩ ngừng trận trò chuyện rôm rả.
So với ngươi thì bạch thố còn dám xưng là giảo hoạt nữa không ?
Thấy Dương Lăng phòng thủ chặt chẽ, cơ hồ mưa rơi không lọt, Tư Thác Phu hậm hực thầm nghiến răng. Hắn đã gặp qua nhiều đạo tặc khét tiếng, từng ra tay trừng phạt một loạt gian thương, cùng xử tử vô khối quan lại nhỏ dám che giấu sự thực, dối trá với hắn. Bất quá hắn không có hình dung tồn tại kẻ giảo hoạt như Dương Lăng. Dù chẳng có manh mối nào, nhưng bảo hắn bỏ qua vụ này, hắn tuyệt không cam tâm.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
2480 chương
22 chương
826 chương
184 chương