Sau khi lấy lại bình tĩnh, Giáo Đình Đại quân công kích không ngừng, Ma pháp sư phát động hỏa tường cường đại hoặc là hỏa cầu khiến cho Thực nhân đằng chịu khổ đầu, không thể nào đến gần; Cung tiến thủ sử dụng trường tiến sắc bén khiến Thực nhân đằng có đến mà không có vè, chỉ cần Huyết nang bị bắn vỡ, chúng nó liền như rắn độc rơi xuống không thể nào nhúc nhích. Đối mặt với Hồng y chủ giáo Khai Tắc Lợi ma lực kinh người, tình thế của Thực nhân đằng vô cùng bất lợi, tấn công từ khắp các mặt cũng không thể hoàn toàn phá vỡ Thần Thánh Vòng Bảo Hộ. Mặc dù lung lay muốn vỡ nhưng bất kể chúng nó trọng điểm công kích đến thế nào thì Vòng bảo hộ vẫn không ngã. "Kỵ sĩ tấn công, phá vỡ trận hình của đối phương, thu hết tất cả Huyết nang lại" Sau khi lần lượt đánh lui các đợt công kích của Thực nhân đằng, nhìn thấy thời cơ đã đến, Hồng y chủ giáo Khai Tắc Lợi thi triển Thần Thánh Hộ Thuẫn Công hội đám Kỵ sĩ. Lập tức ra lệnh cho bọn chúng lao ra, chuẩn bị hoàn toàn đánh bại đám Thực nhân đằng ghê tởm, thu hồi Huyết nang của bọn chúng. Căn cứ sách sử ghi lại, Thực nhân đằng mặc dù kinh khủng, nhưng cả người đều là bảo bối. Huyết nang của chúng có thể dùng để chế thành Mỹ tửu màu đỏ máu hiếm có trên đại lục, uống vào có thể tăng tốc độ tu luyện" gai nhọn quanh thân chúng là vũ khí roi da trời sinh, chỉ cần có đủ Đấu khí, mỗi một roi đánh xuống thì ngay cả trọng giáp cũng có thể phá. Thần Thánh Hộ Thuẫn là bản đơn giản của Thần Thánh Vòng Bảo Hộ, giống như một vòng quang mang bao phủ hoàn toàn cả người ngựa Kỵ sĩ, có thể hấp thu hầu hết thương tổn vật lý, là ỷ trượng lớn nhất của Kỵ sĩ Giáo Đình. Tuy nhiên, thời gian có hạn, chỉ đủ để cho Kỵ sĩ chạy quanh trong vòng 100 bước mà thôi. Ngoài ra, Thần Thánh Hộ Thuẫn cũng giống như Thần Thánh Vòng Bảo Hộ hao phí rất nhiều Ma lực. Cho dù Hồng y chủ giáo cũng chỉ có thể gia trì một lần Thần Thánh Hộ Thuẫn cho hơn 100 Kỵ sĩ. Cho nên, không đến thời khắc quyết định, Hồng y chủ giáo cũng sẽ không dễ dàng sử dụng chiêu này. Thời gian qua lại 100 bước không tính là nhiều, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhưng ở trên chiến trường, điểm ấy thời gian cũng là vô cùng quan trọng. Được đông đảo Ma pháp sư và Cung tiến thủ yểm hộ, đông đảo Kỵ sĩ "Hô" lên một tiếng, giục ngựa lao lên, nhằm về phía Thực nhân đằng đang tập hợp lại một chỗ, trường thương sắc bén nhằm vào Huyết nang của chúng. Có Thần Thánh Hộ Thuẫn phòng ngự kinh người, có Ma pháp sư và Cung tiến thủ trợ giúp, bọn hắn vô cùng tự tin. Quả nhiên, Thực nhân đằng không thể nào đột phá phòng ngự của bọn họ, bị trường thương sắc bén đâm phá Huyết nang. Chi. Ngay khi Kỵ sĩ hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị đánh chết tất cả Thực nhân đằng thì theo một tiếng kêu chói tai, tất cả Thực nhân đằng nhanh chóng cuộn thành một đoàn, lăn ra ngoài như một cơn gió. Trong nháy mắt đã biến mất trong đám bụi cây rậm rạp. Bánh xe? Thấy Thực nhân đằng cuộn lại thành một đoàn rồi lăn thật nhanh, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, Dương Lăng trốn ở một bên cảm thấy ngoài ý muốn. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ được lũ Thực nhân đằng cổ quái còn có bản lãnh như vậy. Dương Lăng rất ngạc nhiên, Giáo Đình Đại quân thấy lại trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn đông đảo con mồi nhanh chóng biến mất. "Nhanh thu tất cả Huyết nang lại" Đem mấy cái Huyết nang nhét vào Không gian giới chỉ, Hồng y chủ giáo Khai Tắc Lợi phản ứng đầu tiến, lớn tiếng ra lệnh. Huyết nang bị đâm thủng còn có thể nghĩ biện pháp phục chế, nhưng nếu chưa trải qua sơ chế mà bại lộ trong không khí quá lâu, thì rất có thể mất đi tác dụng vốn có, giá trị lợi dụng sẽ giảm đi đáng kể. Mặc dù tổn thất hơn 10 nhân viên, nhưng so sánh với Huyết nang hiếm có thì không đáng giá nhắc đến. Khai Tắc Lợi tin tưởng, chuyến đi này cho dù không tìm được Di tích cự long, nhưng chỉ cần đem đám Huyết nang này giao lên thì tuyệt đối cũng sẽ được Giáo hoàng khen ngợi. Có lẽ chỉ cần nghĩ biện pháp chu toàn một chút thì việc được thăng chức thành Hồng y Đại chủ giáo cũng không phải không có khả năng. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, Giáo Đình Đại quân lại hành động, xâm nhập Tô Hoắc Nạp sơn cốc cổ quái. Chuẩn bị hoàn toàn tăm dò cấm địa kinh khủng này" "Ai Văn Tư Khắc, ngươi vẫn ổn chứ?" Mở mặt nạ ra thở một hơi, thấy tên mắt tam giác bên cạnh sắc mặt tái nhợt, mày nhíu lại, Kiều Đăng vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Đợt công kích đầu tiên của Thực nhân đằng thì tên Ai Văn Tư KHắc bị một vài nhánh cây Thực nhân đằng to như ngón tay cái quấn lấy. Mặc dù mặc trọng giáp, Thực nhân đằng ngay lập tức cũng không thể cui vào, nhưng hắn cũng bị kẹp đến độ trắng mắt, thiếu chút nữa không thể nào hô hấp được. Nếu không được Kiều Đằng cứu viện, thì sớm đã bị cuộn chết. "Hắc hắc, không sao, sau khi trở lại căn cứ vẫn còn có thể tìm A Cổ Lệ ngủ chung" Vuốt vuốt ngực đang đau nhứ, Ai Văn Tư Khắc cười miễn cưỡng, mở mặt lạ ra dùng sức hít vài hơi. Khái. Cảm giác chỗ bị Thực nhân đằng thít chắt rất khó chịu, hắn vô ý thức khái lên vài tiếng, không nghĩ ra rằng lại khạc ra một mảnh máu bầm lớn. Xem ra, dù may mắn thoát chết, nhưng cũng bị trọng thương. "Ồ, đó là cái gì?" Mắt tam giác vốn còn chuẩn bị ngẩng đầu tìm một gã Mục sư hỗ trợ chữa thương, không ngờ trong lúc vô ý nhìn thẩy trong đám loạn thạch có một cây thực vật màu xanh biếc như cái đuôi rắn vươn lên, không đợi hắn báo động, một cây Thực nhân đằng đã như tia chớp đánh tới nhằm vào khuôn mặt lõa lồ của hắn. Ai Văn Tư Khắc, nhanh, tránh mau. Đúng vào thời khắc mấu chốt, gnay khi mắt tam giác hiểu được không thể nào tránh kịp, nhắm hai mắt lại chờ chết, thì Kiều Đằng ở bên cạnh nhanh chóng phản ứng. Kéo hắn xuống rồi lập tức giơ thanh trường thương sắc bén lên đánh về phía Huyết nang của Thực nhân đằng. Không ngờ Thực nhân đằng chuyển nửa vòng trong không trung rồi đánh về mắt phải lõa lồ của hắn như tia chớp. A. Không kịp ứng phó, Kiều Đăng tốc độ có nhanh đến đâu cũng không kịp phản ứng, mặc dù một thương đâm thủng Huyết nang của Thực nhân đằng, nhưng cũng bị Thực nhân đằng đánh lén thành công. Gai nhọn sắc bén của Thực nhân đằng từ mắt phải của hắn đâm thẳng vào trong óc. Trong nháy mắt, hắn cảm giác đau đớn đến không thể nào hô hấp được, cả người bủn rủn vô lực. "Lỵ lạp, Lỵ Lạp…" Trong nháy mắt khi ngã xuống đất, Kiều Đăng không nghe được tiếng kêu bi phẫn của Ai Văn Tư Khắc, không nghe được tiếng rống giận của Kỵ sĩ xung quanh, không nghe được tiếng gió thét bên tai. Hoảng hốt, hắn cảm giác mình đã về đến trấn nhỏ cạnh bờ song Mật Tây Tây Bi, nhìn thấy Lỵ Lạp người yêu đã cùng mình lớn lên, thấy được nụ cười ngọt ngào của nàng. "Kiều Đăng, Kiều Đăng" Nhìn thấy người bạn tốt duy nhất vì cứu mình mà ngã xuống, Ai Văn Tư Khắc điên cuồng cắn xé Huyết nang của Thực nhân đằng bên cạnh, ngấu nghiến máu bên trong, hận không được phải cắn xé Huyết nang thành mảnh nhỏ. Song ngay khi hắn nuốt một ngụm máu lớn, thì một cây Thực nhân đằng khác lao thẳng đến, từ giữa trán hắn đâm thẳng vào trong óc. Ngay khi Giáo Đình Đại quân thở dài một hơi dễ dàng, tưởng rằng Thực nhân đằng không dám hiện ra nữa, thì Thực nhân đằng lại như ma quỷ quay lại, bất ngờ phán động tấn công mãnh liệt. Lúc này đây, Thực nhân đằng xuất hiện càng nhiều hơn, công kích càng thêm sắc bén, đều nhằm về các vị trí yếu hại trên người mọi người. Chỉ trong nháy mắt, có hơn 50 người bị thương nặng, thậm chí chết ngay tại chỗ. "Nhanh, lập trận, nhanh" "Hỏa tường, nhanh, sử dụng Hỏa tường ngăn cản bọn chúng lại" Kinh hãi, mọi người khẩn trương hành động. Song ngay khi Hồng y chủ giáo cắn chặt răng, không tiếc hao phí ma lực thi triển Thần Thánh Vòng Bảo Hộ, Thực nhân đằng lại tụ thành một đoàn nhanh chóng rời đi, nháy mắt biến mất trong bụi rậm. Chiến tranh du kích? Hắc hắc, thú vị, càng ngày càng thú vị. Dưới sự hộ vệ của một đột Giác phong thú, Dương Lăng theo đuôi Giáo Đình Đại quân đi tới. Thấy đông đảo Thực nhân đằng đột nhiên xuất hiện, thành công đánh chết hơn 50 người rồi nhanh chóng rời đi, không thể không bội phục chiến lược cao minh của chúng. Xem ra, Thực nhân đằng có nhất định linh tính, hoặc là có một vương giả chỉ huy như Tà nhãn bạo quân, quả nhiên không phải là thực vật đơn giản. Kinh hoàng trôi qua, không ít người vô cùng lo lắng vì đám Thực nhân đằng xuất quỷ nhập thần, hy vọng nhanh chóng lui ra ngoài. Trong đó có cả Kỵ sĩ đội trưởng kinh nghiệm phong phú. Bản năng cho hắn một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, mấy lần đề nghị Hồng y chủ giáo lui lại, nhưng đều bị cự tuyệt. Mặc dù bị Thực nhân đằng đánh lén tổn thất nghiêm trọng, nhưng Khai Tắc Lợi quyết không muốn nửa đường rút lui. Nếu thành công tìm được Di tích cự long, thì đừng nói là vài người mà chính là toàn quân chết hết cũng đáng giá. Ngoài ra, mặc dù Thực nhân đằng nhanh chóng rời đi, nhưng cũng lưu lại hơn 100 Huyết nang. Ở các Đại thành thị loài người như Mông Đặc Sâm hay Ba Phạt Lợi á thì Huyết nang hiếm có tuyệt đối có giá trị rất cao. Thêm một cái Huyết nang cũng tương đương hắn thêm một khoản tài sản, hắn tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mặc dù Thực nhân đằng đánh lén khó lòng phòng bị, nhưng hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình. Thời khắc quyết định, cho dù không thể chiến thắng, hắn nắm chắc có thể trông qua Truyền tống quyển trục để thoát ra. Dưới sự kiên trì và chỉ huy của Khai Tắc Lợi, mọi người tiếp tục đi đến, vì đảm bảo an toàn, bọn họ lập trận mà đi. Kỵ sĩ mặc trọng giáp ở bên ngoài, Cung tiến thủ hàng thứ hai, Ma pháp sư ở trong cùng, từng bước một cẩn thận đi về phía trước. Cứ như vậy, mặc dù tốc độ chậm một ít, nhưng năng lực phòng ngự tăng lên mấy lần, bình yên vượt qua vài lần đánh lén của Thực nhân đằng. Đi được hơn một canh giờ, kinh nghiệm hơn mười lần đánh lén, trả giá bằng hơn 100 thi thể, Giáo Đình Đại quân rốt cuộc thuận lợi đi vào chỗ tận cùng của Sơn cốc, rất nhanh phát hiện một huyệt động lớn bí ẩn. Chi. Ngay khi Khai Tắc Lợi chuẩn bị dẫn người vào trong sơn động, đột nhiên trong huyệt động truyền ra một tiếng rít chói tai. Theo sát là một Thực nhân đằng thân hình rất lớn quỷ dị xuất hiện trước mặt mọi người, cả người màu đỏ, có hai cái Huyết nang, to như quả bóng rổ, khắp người là các nhánh cây. Thiên thủ huyết đằng? Nhìn Thực nhân đằng như thiên thủ Quan âm, lại nhìn màu sắc đỏ bừng của nó, đừng nói là nhóm Giáo Đình mà ngay cả Dương Lăng cũng chấn động, da đầu tê dại. Ma Thú Lĩnh Chủ.