Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 14
Trên đường đi tới Tinh linh bộ lạc, thông qua nói chuyện với nhau, Dương Lăng hiểu được khổ nạn của mọi người. Hầu hết là trong khi mạo hiểm tiến vào Đặc Lạp Tư sâm lâm săn thú thì bị rơi vào vòng vây của Dã man nhân mà bị bắt, còn một bộ phận nhỏ là bị Dã man nhân ở bên ngoài sâm lâm bắt được, trong đó có cả Ngả Lỵ Ti cùng ông nội của nàng.
-Nghe nói An Tạp gia tộc là thế lực khổng lồ, cũng thích làm việc thiện, Dã man nhân càn rỡ như vậy, bọn họ sao lại mặc kệ không quan tâm đến ?
Biết được không ít người đến từ Duy Sâm Trấn, Dương Lăng hỏi lại để hiểu rõ thêm tình huống của An Tạp gia tộc .
-Hừ, An Tạp gia tộc là bọn vạn ác không gì không làm, làm hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát !
Ông nội của Ngả Lỵ Ti nghiến răng nói :
-Lão nô tên là Bố Lý Tư, trong trấn trước kia cũng mở một phòng bán củi nho nhỏ, cuộc sống không dám nói là giàu có, nhưng còn sống được. Ai ngờ An Tạp gia tộc thấy chúng ta làm ăn phát đạt đã dùng trăm kế phá hoại, làm chúng ta cửa nát nhà tan, may mắn ta cùng Ngả Lỵ Ti chạy trốn được vào trong rừng, nhưng lại gặp phải lũ Dã man nhân.
Nhớ tới người nhà gặp nạn, lão nhân Bố Lý Tư nước mắt rơi đầy, ôm chặt lấy Ngả Lỵ Ti vào lòng ngực,
-Đúng vậy, chắc đại nhân không biết, An Tạp gia tộc là lũ độc ác, táng tận lương tâm, nếu không phải bọn hắn áp thuế hà khắc, chúng ta sao phải vào sâu trong sâm lâm săn bắn để sinh sống?
Nhìn lão nhân Bố Lý Tư đáng thương, Tạp Tây cũng lên tiếng nói nỗi lòng của mình, hai mắt rực lửa. Sau đó người khác cũng lên tiếng nói về nỗi đau của mình, tất cả đều do An Tạp gia tộc không việc ác nào không làm gây lên. Đem Y Thước Á tổ tông mười tám đời chửi hết lên, nguyền rủa đời sau của An Tạp gia tộc không được chết tử tế.
Thông qua mọi người, Dương Lăng hiểu được An Tạp gia tộc nắm trong tay một phần ba tài sản của Duy Sâm Trấn, không chỉ có gần năm trăm người hầu, mà còn có hơn mười con sư thứu đáng sợ, là thế lực khổng lồ nhất của Duy Sâm Trấn. Bởi vì đàn áp quá mức, người dân trong trấn đều cực kỳ bất mãn với An Tạp gia tộc, nhưng vì đối phương thế lực khổng lồ nên chỉ dám giữ trong lòng mà không dám nói ra.
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng đã nghĩ ra kế hoạch bước đầu. Mặc dù An Tạp gia tộc thế lực khổng lồ, nhưng lắm kẻ đối địch, hắn có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa người dân và An Tạp gia tộc để đục nước béo cò. Cùng với việc chờ đợi Y Thước Á mang gia đinh tìm đến cửa để trả thù, không bằng chủ động dựa vào số lượng đông đảo Giác phong thú và Tà nhãn lại có sư thứu cưỡi tấn công trước, nếu không thành công cũng có thể toàn mạng lui ra.
Về tới Tinh linh bộ lạc, dựa vào Dương Lăng, mọi người được tinh linh tiếp đón. Tác Phỉ Á rất là bận rộn, vừa giúp đỡ mọi người chỗ ăn chỗ ngủ, vừa mang đến vài tên tế ti sử dụng chữa trị thuật giúp bọn họ chữa thương, bận đến độ mặt hoa đỏ bừng.
Ăn uống no say, Dương Lăng một mình đi dạo dưới ánh trăng, mấy ngày nay hắn càng dám chắc mình vô tình rơi xuyên qua không gian đến nơi đây. Nơi này không có máy bay, đại pháo, không có tv không có mạng, nhưng có thần bí và cường đại ma pháp sư, trải dài ngàn rặm sâm lâm nguyên thủy, còn có mỹ nữ xinh đẹp động lòng người….
Cưới mấy mỹ nữ tinh linh, sinh vài đứa nhỏ? Dương Lăng cười cười, nhớ tới Tác Phỉ Á với đôi mắt trong veo sáng ngời, cái eo nhỏ đáng yêu của nàng.
Ngay khi Dương Lăng thất thần đột nhiên -Hô một tiếng, một mũi tên nhằm thẳng ngực hắn mà bay đến. Theo sát phía sau là một bóng đen cầm một thanh chủy thủ sắc bén lao đến.
Phản ứng ngay lập tức, Dương Lăng thực hiện ngay một thế thiết bản kiều, khom lưng tránh được mũi tên lao đang lao đến như tia chớp, tiếp theo lăn tròn trên đất tránh được mũi chủy thủ sắc bén đâm tới.
-Ngươi là ai?
Dương Lăng thực hiện một thế Lý ngư đả đỉnh, xoay người đứng lên, nhìn chằm chằm tên bịt mặt ở phía đối diện. Hắn có cảm giác bị độc xà nhắm trúng, không dám nhúc nhích, nhưng khẩn cấp triệu hồi Giác phong thú cùng Tà nhãn đang ở Tinh linh bộ lạc.
-Cho dù ta không giết ngươi, thì cũng có người khác đến giết ngươi, ngươi phải biết rằng cái đầu của nguơi có giá một ngàn tử tinh tệ.
Người bịt mặt lạnh lùng nói. Dương Lăng không dám khinh thường vọng động, nhưng thích khách che mặt càng khẩn trương hơn. Theo tình báo cho biết Dương Lăng là một gã triệu hồi sư cấp cao, nhưng không nghĩ tới thân thủ hắn so với đạo tặc còn linh hoạt hơn, dễ dàng tránh được công kích mà mình đã cẩn thận bày ra.
Cắn chặt răng, thích khách che mặt huy động chủy thủ đánh tới, nơi này cách Tinh linh bộ lạc không xa, đối thủ lại là một gã triệu hồi sư cao cấp, thời gian càng lâu, đối với mình càng bất lợi.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lăng không lùi mà tiến, tay không vũ khí đánh lên. Hắn hiểu được đối mặt với thích khách đang chạy nhanh tới, nếu sợ hãi mà chạy trốn thì càng nhanh chết hơn. Huống chi từ khi tu luyện thần bí vu quyết hắn càng thêm mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, hắn tin tưởng rằng sẽ duy trì được đến khi đông đảo ma thú tới kịp.
Cẩn thận, Dương Lăng cùng người bịt mặt bắt đầu đánh nhau. Người bịt mặt cầm chủy thủ trong tay, chiêu thức tàn nhẫn, toàn nhằm đánh đến chỗ yếu hại của Dương Lăng. Dương Lăng thân thủ nhanh nhẹn, lực lượng mạnh mẽ, nắm tay huy động trong gió.
-Dương đại ca, ngươi ở đâu vậy ?
Ngay khi hai người đang giằng co, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu lo lắng. Nghe thấy tiếng kêu càng ngày càng gần, người bịt mặt chấn động cả người, càng tấn công nhanh hơn. Mà Dương Lăng thì lại âm thầm kêu khổ, Tác Phỉ Á sớm không đến, muộn không đến, nếu bây giờ gặp phải đồng bọn của thích khách che mặt đúng là phiền toái lớn.
Cắn chặt răng, Dương Lăng mạnh mẽ đá về phía đối phương, đột nhiên lao tới, một cước đá trúng vào tay phải người bịt mặt. Giải trừ được sự uy hiếp từ chủy thủ sau đó lấy tay giựt khăn che mặt của thích khách xuống.
-Cái gì, ngươi…., nữ thích khách?
Nhìn thích khách với lông mi mảnh mai, tóc dài màu hoàng kim, Dương Lăng mở rộng tầm mắt, không thể nghĩ ra là thích khách che mặt lại là một cô gái xinh đẹp. Nhưng để đề phòng đối phương có âm chiêu nên vẫn giữ chặt tay trên người nàng.
Trong khi giao thủ, Dương Lăng không chú ý nhiều lắm, nhưng khi đặt tay trên người nữ thích khách cảm giác được sự mềm mại của thân thể nàng, cùng lúc đó còn có một mùi thơm động lòng người. Khoảng cách gần nhìn thấy cái cổ trắng nõn của nàng, cảm giác được độ ấm áp và sự co dãn của da thịt, rất nhanh có phản ứng của một nam nhân bình thường.
-Ngươi, ngươi là tên lưu manh không biết xấu hổ!
Cảm giác được hạ thân của Dương Lăng khác thường, nữ thích khách càng thêm bối rối, thừa dịp Dương Lăng thất thần, há mồm cắn lên vai hắn một cái.
Kêu lên một tiếng, Dương Lăng không ý thức buông hai ray ra, không nghĩ đến vừa mới đứng lên, nữ thích khách đã đá cho một cước. Nhìn bộ dạng nghiến răng của nàng giống như hận không thể bầm thây hắn thành vạn đoạn.
-Hắc, hắc, không biết lượng sức mình .
Không có chủy thủ uy hiếp, Dương Lăng không có gì vội vàng hay hoảng hốt, nghiêng người tránh được cú đá của nữ thích khách, sau đó một tay bắt lấy hữu cước mềm mại không xương của nàng. Nữ thích khách kinh hãi ra sức giãy dụa, tuy rút được chân phải về nhưng chiếc giầy hoa vẫn ở trong tay Dương Lăng.
-Ngươi, ngươi là tên dâm tặc không biết xấu hổ! Nữ thích khách hai mắt đỏ bừng, vốn định đoạt lại chiếc giày hoa của mình, nhưng Tác Phỉ Á ngày càng tới gần, sau một lát chần chờ không còn cách gì hơn là nhanh chóng rời đi. Trước khi biến mất vào trong sâm lâm còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Dương Lăng một cái
-Dương đại ca, vừa rồi người đàn bà kia là ai vậy ?
Nữ thích khách vừa mới đi khỏi, Tác Phỉ Á lo lắng chạy tới .
-Di, giày hoa! Ở đâu ra? Chẳng lẽ….
-Đây là…
Nhìn chiếc giày hoa tinh xảo, Dương Lăng không tiện nói ra mình vừa gặp thích khách hỡn nữa chiếc giày này là của nữ thích khách lưu lại.
-Dương đại ca, là ta lỗ mãng đã quấy rầy cuộc hẹn của hai người!
Nhìn Dương Lăng cầm trong tay chiếc giày hoa tinh xảo, Tác Phỉ Á chợt có cảm giác mất mát trước đó chưa từng có, xoay người chạy ra ngoài. Đêm nay, thấy Dương Lăng một mình đi dạo, nàng vốn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ. Không nghĩ đến lại thấy Dương Lăng cùng người đàn bà đó hẹn nhau. Nhìn Tác Phỉ Á đau khổ chạy đi, Dương Lăng lắc đầu không biết nói gì.
Ma Thú lãnh chúa.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
2480 chương
22 chương
826 chương
184 chương