Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 118
Thực nhân ma hai đầu Bố Lạp Tư Gia vô cùng chờ mong vào tương lai, thì Dương Lăng cũng không ngoại lệ.
Cản trở Thực nhân ma tiến hóa không phải phương pháp tu luyện mà là nhược điểm trí mạng kia. Chỉ cần tìm được phương pháp cam đoan có thể thuận lợi tiến hóa, vậy cũng tương đương với việc tất cả Thực nhân ma đều có thể tu luyện đấu khí đặc trưng của bọn họ, khiến cho tốc độ tiến hóa nhanh hơn.
Thực nhân ma vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cường hãn. Nếu có một đoàn Thực nhân ma tiến hóa ra hai đầu, lực lượng siêu phàm, tốc độ cao, hơn nữa cả một đám đều thị huyết cuồng hóa, vậy chính là một cỗ máy giết người trong khoảng cách gần.
Nếu đã thuần hóa được Thực nhân ma hai đầu vậy không cần phải trói đám Thực nhân ma bình thường nữa, Sau khi cởi dây thừng, dưới sự chỉ huy của Bố Lạp Tư Gia, tất cả Thực nhân ma đều quỳ trước mặt Dương Lăng.
Thực nhân ma là một chủng tộc có trí tuệ, có thể lấy máu thuần hòa Thực nhân ma, vậy có nghĩa là có thể lấy máu thuần hóa loài người?
Nhìn đám Thực nhân ma quỳ mọp trước mặt, Dương Lăng mặt ngoài cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng suy nghĩ miên man. Không biết vì sao, lại đột nhiên nhớ tới người đàn bà gặp ở trên xe bus, nhớ tới đôi lông mày thanh tú của nàng, cái eo nhỏ mảnh mai và bờ mông tròn trịa….
Có lẽ thuần hóa một nữ nô là một chủ ý rất hay?
Dương Lăng đột nhiên nghĩ đến một cái chủ ý tà ác, nhớ đến khuôn mặt của nữ thích khách. Thậm chí còn nhớ đến Hải Nhi Bối Lý, nhớ tới da thịt trắng trẻo nhẵn nhui của nàng và đôi mắt to tròn trong veo như nước.
Dương Lăng thất thần đến khi Cổ Đức mang theo một nhóm võ sĩ cấp tốc chạy đến, mới hồi phục lại tinh thần.
"Đại nhân, người không có việc gì chứ?" Nhìn Dương Lăng không có biểu hiện gì lạ, lại nhìn đám Thực nhân ma quỳ mọp trước mặt hắn, Cổ Đức nghi hoặc nhìn nhìn A Cổ Tô.
"Cổ Đức, ta không có việc gì, ngươi đến vừa kịp lúc" Nhìn Cổ Đức vất vả chạy đến, lại nhìn A Cổ Tô đang thở hồng hộc, Dương Lăng không cần suy nghĩ cũng hiểu được chuyện gì xảy ra: "Trang bị cho đám Thực nhân ma này trọng giáp và Lang nha bổng nhanh nhất phải mất bao lâu?"
Trang bị cho đám Thực nhân ma này trọng giáp và Lang nha bổng?
Sau một lát ngoài ý muốn, nhìn đám Thực nhân ma cao hơn 3 mét, Cổ Đức nuốt nước miếng khó khăn. Cho dù chỉ bằng tay không, Thực nhân ma đã nổi tiếng khắp dãy núi Lạp Đạt Khắc, không thể nào tưởng tượng được nếu bọn họ mặc thêm trọng giáp và tay cầm những cây gậy to thì lực chiến đấu sẽ đến mức độ kinh khủng như thế nào.
"Đại nhân, quáng sắt trong trấn đã tiêu hao hết, không có công nhân sung túc, không có đủ quáng sắt loại tốt, sợ rằng trong thời gian ngắn khó có thể chế tạo ra lượng lớn trọng giáp và gậy to." Nhớ tới tình cảnh tiêu hao càng lúc càng lớn, Cổ Đức cảm thấy khó khăn.
"Ngươi phụ trách tìm kiếm tài nguyên xung quanh Duy Sâm Trấn. Phải tìm một cách nhanh nhất các loại quặng sắt chất lượng cao, còn về phần lao động, cứ để đó ta lo" Dừng lại một chút, Dương Lăng nói tiếp: "Mùa xuân tới chúng ta phải trồng trọt một mảnh ruộng lớn. Gieo trồng đủ lương thực, ngoại trừ lượng lớn áo giáp, vũ khí còn cần phải chế tạo rất nhiều công cụ khai hoang, nhớ lấy"
Đặc Lạp Tư sâm lâm tài nguyên phong phú, Duy Sâm Trấn ở ngay cạnh đó cũng không ngoại lệ. Sông Đa Não Hà lượng nước vô cùng lớn, uốn lượn khắp Duy Sâm Trấn, rồi theo một đường chảy về phía nam ra biển.
Dương Lăng tin tưởng, có lượng lớn lao công để dẫn nước từ sông Đa Não là có thể khai khẩn rất nhiều ruộng tốt xung quanh Duy Sâm Trấn, gieo trồng được rất nhiều lương thực. Có đủ lương thực, vậy sự phát triển của Duy Sâm Trấn sẽ rất bền vững, có đủ lương thực là có thể hấp dẫn và chiêu nap đông đảo lưu dân và các bộ lạc nhỏ đến định cư.
Duy Sâm Trấn muốn phát triển, tinh tệ không phải điều lớn nhất, mà là phải có đủ người dân. Cho dù tính cả đám dong binh, mạo hiểm giả và thương nhân lưu lại trong trấn, thì trên trấn mới có 3 vạn dân, còn thiếu rất nhiều.
Đặc Lạp Tư sâm lâm, dãy núi Lạp Đạt Khắc, và sa mạc bên ngoài quan khẩu A Lạp Sơn có rất nhiều các bộ lạc nhỏ và các chủng tộc khác nhau. Nếu có thể hấp dẫn bọn họ tới định cư ở Duy Sâm Trấn vậy trong thời gian ngắn có thể thu được rất nhiều nhân lực.
Lấy danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ để quét sạch các bộ lạc bản xứ ở dãy núi Lạp Đạt Khắc, đoạt được rất nhiều lao động giá rẻ, đây là lựa chọn tốt nhất trong thời gian này. Giờ lại tăng thêm một đội quân Thực nhân ma vô cùng cường đại.
Tiếp theo, nghỉ ngơi ở bộ lạc Thực nhân ma vài ngày, đợi đám Thực nhân ma khôi phục hoàn toàn thương thế, hắn chỉ huy đại quân hành động. Lúc này đây, ngoại trừ địa tinh làm nhiệm vụ mồi nhử, còn có thêm đội quân gồm 300 tên Thực nhân ma.
Căn cứ theo trí nhớ của Bố Lạp Tư Gia thì quanh đó còn có vài bộ lạc Thực nhân ma. Nhờ hắn dẫn đường, Dương Lăng dẫn theo đại quân nhằm hường một cái sơn cốc tuyết bay tán loạn, chuẩn bị thu phục bộ lạc Thực nhân ma gần nhất.
Thực nhân ma da thịt rất dày, vô cùng mạnh mẽ, tiến có thể công, lui có thể thủ. Không chỉ là công nhân thích hợp nhất, mà còn là bộ binh có uy lực lớn nhất bây giờ, mặc dù còn kém khô mộc chiến sĩ nhưng hơn ở số lượng đông đảo.
Nếu có thể thu phục được rất đông Thực nhân ma, thành lập một quân đoàn bộ binh vậy đại quân trong tay hắn bước đầu có đủ mọi năng lực.
Tà nhãn phụ trách tấn công, mặc dù tốc độ chậm chạp, nhưng mạnh ở hỏa lực, là bộ đội pháo binh của đại quân, Giác phong thú phụ trách đánh lén, đối mặt với quân địch mạnh mẽ thì không thể đảm đương được nhiệm vụ tấn công trực diện, nhưng thắng ở tốc độ rất nhanh, châm độc kẻ khác khó lòng phòng bị, là đội quân đánh lén và hộ vệ của đại quân.
Khô mộc chiến sĩ công kích sắc bén, phòng ngự xuất sắc, mặc dù tốc độ di chuyển tương đối chậm chạp, nhưng vẫn là sát thủ trên mặt đất. Tượng đá quỷ công kích sắc bén, nhanh như tia chớp, mặc dù phòng thủ yếu kém, số lượng ít nhưng vẫn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ đột kích.
Khả năng chui xuống mặt đất phục kích, nọc độc trí mạng và số lượng khổng lồ, thì đại quân con nhện không chỉ có thể công kích hiệu quả mục tiêu trên mặt đất, còn có thể công kích quân địch ở trên không, là một quân bài chiến lược trong tay Dương Lăng. Là một trung đoàn phòng không hiệu quả nhất, và cũng là quân đoàn lục quân duy nhất hiện nay.
Địa tinh bản tính nhát gan, nhưng thắng nhờ sự khéo léo, chỉ cần trải qua huấn luyện tin tưởng có thể đảm nhiệm nhiệm vụ mồi nhử và công binh. Toàn bộ quân đội, cái thiếu duy nhất chính là quân đoàn bộ binh, đại quân con nhện rất cường đại, nhưng vẫn không thể đảm đương được nhiệm vụ mạnh mẽ lao về phía trước.
Thực nhân ma vô cùng mạnh mẽ, không hề sợ chết, sau khi trang bị trọng giáp và vũ khí thì tin tưởng sẽ là một đội quân át chủ bài trên mặt đất. Có quân đoàn bộ binh này gia nhập, thực lực đại quân được tăng lên mấy lần.
Chỉ huy ma thú đại quân bày ra rất nhiều cạm bẫy bên ngoài sơn cốc, Dương Lăng ra lệnh địa tinh nhanh chóng hành động. Dưới sự cầm đầu của trưởng lão địa tinh, đám địa tinh bước đi nhanh nhẹn và chính xác. Giờ đây, tuy bọn họ vẫn còn khẩn trương, nhưng không còn lo lắng như lần trước. Thấy được sự lợi hại của Dương Lăng, hiểu được uy lực của đại quân, bọn họ an tâm hơn rất nhiều.
Cũng giống như lần trước, bị sợ khiêu khích của địa tinh, đám Thực nhân ma vừa hét lên giận dữ vừa hung dữ đuổi theo. Không nghĩ tới là lại lọt vào vòng mai phục của Dương Lăng.
Dưới sự liên hợp tấn công của ma thú đại quân, kết quả không có gì phải lo lắng.
Chỉ sau nửa canh giờ, Dương Lăng dễ dàng đánh bại chủ lực của Thực nhân ma. Đối mặt với rất nhiều cạm bẫy, đối mặt với ma thú đại quân khổng lồ, không có nơi nào để chạy trốn nên Thực nhân ma không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống đầu hàng.
Thống kê sau trận chiến, bên trong sơn cốc có hơn 800 Thực nhân ma, trừ đi người già yếu thì còn có khoảng 500 tên Thực nhân ma cường tráng. Không nhiều không ít, vừa vặn có thể thành lập một đạo quân với 800 người do Thực nhân ma hai đầu Bố Lạp Tư Gia đảm nhiệm chỉ huy.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, Dương Lăng đem hai bộ lạc Thực nhân ma tập trung lại một chỗ, đưa trở về Duy Sâm Trấn. Đầu tiên, có thể để cho đại quân Thực nhân ma không còn lo lắng, an tâm chiến đấu. Tiếp theo cũng có thể lợi dụng giá trị của các Thực nhân ma còn lại. Không thể lên chiến trường, nhưng vẫn có thể đào quáng, đốn củi, tệ nhất cũng có thể để cho bọn họ đi sửa sang lại đường xá.
"Đại nhân, theo tộc nhân truyền lại, thì một xe lương thực lúc trước đưa tới đã dùng hết, người xem có thể hay không…"
Mât thấy từng nhóm Thực nhân ma già yếu đều được đưa tới Duy Sâm Trấn, không lo chuyện áo cơm, trưởng lão địa tinh hâm mộ đến đỏ bừng hai mắt. Tuy nhiên, hắn cũng tự biết chính mình, ngoại trừ có thể vẽ được ma pháp trận và đảm đương nhiệm vụ chim mồi thì tộc nhân không thể bằng được Thực nhân ma cường hãn. Hắn không mong cả bộ tộc đều được chuyển về Duy Sâm Trấn, chỉ cầu Dương Lăng có thể cung cấp thêm vài xe lương thực, để tộc nhân có thể sống qua mùa đông giá rét này.
Ăn một miếng thịt sói nướng vàng, nhìn tuyết bay đầy trời, lại nhìn trưởng lão địa tinh râu tóc trắng nhợt, Dương Lăng trầm ngâm suy nghĩ. Với lương thực dự trữ của Duy Sâm tòa thánh, nuôi thêm 2000 địa tinh qua mùa đông này không có vấn đề gì, nếu tất cả đều thuận lợi thì sang năm Duy Sâm Trấn có thể thu hoạch được lượng lớn lương thực. Hơn 2000 địa tinh cũng sẽ không ăn bám vào mình.
"Trưởng lão, ngươi đã đi tới Duy Sâm Trấn lần nào chưa?" Trầm ngâm một lát, Dương Lăng không trả lời câu hỏi của trưởng lão địa tinh, mà cắt lấy một miếng thịt sói đã nướng vàng ra.
"Cách đây vài chục năm đã đi qua. Ta đi theo vị trưởng lão trước đây đi tới Duy Sâm Trấn"
Trưởng lão địa tinh không hiểu lắm ý tứ của Dương Lăng, vẻ mặt xấu hổ và bối rối. Năm đó quả thật hắn có đi qua Duy Sâm Trấn, nhưng là đi theo một đám bộ lạc bản xử đi cướp lương thực, bị thế lực khổng lồ của An Tạp gia tộc đánh lui.
An Tạp gia tộc mặc dù tàn bạo, nhưng đối với đám bộ lạc bản xứ nhân cơ hội đánh cướp cũng không hề nương tay. Ngũ mã phân thây, lột da, chôn sống… không việc gì không làm để chấn nhiếp các bộ lạc. Cũng bởi vì vậy, nên người dân trong trấn mới không rời đi hết, nếu như bình thường chịu hết các loại áp bức, thuế má mà mùa đông lại bị các bộ lạc đến cướp bóc thì bọn họ đã sớm rời đi hết.
"Vậy, ngươi biết Duy Sâm Trấn thiếu nhất là cái gì không?" Dương Lăng uống một ngụm rượu nóng, và không quá để ý đến vẻ xấu hổ của trưởng lão địa tinh.
Duy Sâm Trấn thiếu nhất cái gì?
Tinh tệ lương thực, hay mỹ nhân? Trưởng lão địa tinh chần chờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời câu hỏi này của Dương Lăng sao cho tốt.
"Trưởng lão, lãnh địa của ta, cái thiếu nhất chính là người có năng lực" Nhìn trưởng lão địa tinh chần chờ, Dương Lăng nói tiếp: "Chỉ cần có một kỹ năng, vô luận hắn là chủng tộc gì, Ma thú lĩnh đều hoan nghênh hắn gia nhập, bảo vệ hắn và người nhà của hắn. Tiếp theo, ta sẽ cho ngươi thêm năm xe lương thực, cũng cho phép ngươi chuyển 100 người vào sống ở Duy Sâm Trấn. Nếu các ngươi có thể thể hiện được năng lực trên lãnh địa của ta, vậy ta tin tưởng tất cả mọi người đều hoan nghênh bộ tộc địa tinh gia nhập Ma thú lĩnh"
Đưa người trong tộc chuyển vào Duy Sâm Trấn?
Dương Lăng vừa nói hết câu, trưởng lão địa tinh đã quỳ mọp xuống trước mặt hắn. Hắn rất rõ ràng, kỹ năng lớn nhất của bộ tộc địa tinh là vẽ ra các loại ma pháp trận, nếu có thể sử dụng ma thú máu huyết để vẽ ra rất nhiều ma pháp trận, vậy thì tin tưởng Dương Lăng sẽ không nuốt lời. Tương lai của bộ tộc cũng đã có hy vọng.
Địa tinh khéo léo, Thực nhân ma cường hãn, uống một ngụm rượu nóng, Dương Lăng âm thầm tình toán. Lựi dụng chinh phục các bộ lạc bản xứ thành lập một đại quân nô lệ cường đại, tin tưởng có thể tăng mạnh hiệu quả tiễu phỉ, nhanh chóng thu được rất nhiều lao động giá rẻ. Cứ như vậy thì việc củng cố và phát triển của lãnh địa chỉ còn phải đợi thời gian đến mà thôi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
2480 chương
22 chương
826 chương
184 chương