Ma Thiên Ký
Chương 953
Dịch giả: nila32
Lam Tư nhẹ gật đầu. Hai tay liền đó giao nhau trước người rồi không ngừng biến hóa đủ loại ấn quyết, sau một lát nàng mới há miệng phun ra một cỗ yêu lực màu lam nhạt, hóa thành vô số sợi tơ mỏng màu xanh da trời quanh quẩn bên người Liễu Minh. Những sợi tơ này chỉ lóe lên một cái sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.
Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể có chút mát lạnh, bên trong linh hải đã thình lình hiện ra vô số lam mang mảnh như sợi tóc từ từ ngưng kết xung quanh, ngoài ra cũng không còn dị tượng nào khác.
Hắn cùng Lam Tư lúc này mới nhìn nhau cười cười. Cả hai đều hiểu cấm chế thiết lập trong lúc vội vàng có lẽ sẽ không thể ảnh hưởng đến tính mạng của người kia, nhưng kiềm chế đối phương trong giây lát tại thời điểm mấu chốt cũng là chuyện nằm trong tầm tay. Hơn nữa trải qua một phen thi triển cấm chế lẫn nhau, minh ước giữa hai người cũng theo đó trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
“Cực Ảnh sẽ rất nhanh liên hệ với tiểu nữ vì vậy chúng ta cũng nên nhanh chóng thương lượng một chút đối sách cụ thể để ứng phó thật tốt.”Cô gái này vẫn luôn ăn nói chừng mực giờ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười một cái, giống như Bách Hợp nở rộ vừa mang vẻ trong trẻo tinh khôi lại kèm theo chút băng sương lãnh khiết, khiến cho Liễu Minh nhìn đến ngây ngốc một hồi.
“Lam đạo hữu có lẽ đã sớm có tính toán, tại hạ chỉ cần rửa tai lắng nghe là được rồi.” Liễu Minh mỉm cười nói.
“Liễu đạo hữu nói đùa. Không dám nói là tính trước nhưng quả thật tiểu nữ cũng sớm chuẩn bị một vài phương pháp để đối phó với Cực Ảnh.” Lam Tư chậm rãi nói ra.
Hai người sau khi trao đổi một chút liền nhanh chóng chia ra hành động.
…
Sau thời gian chừng một nén nhang, tại một hồ nước phủ đầy hơi sương, một đạo độn quang màu máu thình lình bay vụt qua, kéo theo âm thanh rít gào chói tai. Bên trong độn quang, không ai khác ngoài Cực Ảnh với sắc mặt vô cùng khó coi.
Để cướp lại Dục Linh Đỉnh trong tay Liễu Minh đồng thời tiện tay diệt trừ vài mối uy hiếp tiềm ẩn, gã đã mang theo tộc nhân Lam Mộc tộc là Lam Tư để truy đuổi kẻ thù hai ba ngày nay. Chỉ là gã chưa bao giờ xem trọng những kẻ yếu ớt đến từ Nhân tộc, vì vậy dựa vào tốc độ của mình, gã đã xem chuyện thành công vốn chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nào ngờ Nhân tộc cũng có rất nhiều bí thuật giúp gia tăng độn tốc không khỏi khiến gã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Cực Ảnh lúc này cảm thấy vô cùng căm tức, bởi vì trì hoãn thời gian nhiều ngày như vậy còn có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch lớn hơn của hai nhà Ảnh Lang cùng Ngân Hổ. Bất quá kiện Dục Linh Đỉnh trên người Liễu Minh quả thật cũng có tác dụng vô cùng trọng yếu đối với hắn vì vậy tên này chỉ có tiếp tục kiên trì đuổi theo mà thôi.
Đúng lúc này, một tràng ông ông ngân vang thình lình truyền đến bên người khiến cho Cực Ảnh kinh ngạc, phất tay lấy ra một cái trận bàn thanh sắc. Chỉ thấy thanh quang thoáng hiện một lúc, bên trong đã truyền ra giọng nói hối hả của Lam Tư:
“Cực Ảnh đại nhân, ta đã tạm thời trói buộc tiểu tử Nhân tộc kia lại, xin ngài nhanh chóng chạy đến trợ giúp nếu không ta sợ rằng bản thân không thể tiếp tục duy trì quá lâu…” Giọng nói của Lam Tư không ngờ lại tràn ngập vẻ gấp rút, sau khi nói rõ phương vị cụ thể liền rất nhanh trở nên gián đoạn.
“Tốt!”
Cực Ảnh nghe đến đó lập tức đại hỉ sau đó nhanh chóng thu hồi trận bàn. Chỉ thấy tên này lẩm bẩm một hồi, cả người lập tức hóa thành một đoàn huyết quang, độn tốc theo đó cũng thình lình bạo tăng, không ngừng hướng về vị trí mà Lam Tư đã để lại.
Sau khi bay được một lúc, trước mắt Cực Ảnh đã hiện ra một mảnh rừng rậm cao lớn dị thường, đúng là địa phương mà Lam Tư đã nói đến.
“Hừ, thiên đường dẫn lối ngươi không đến, địa ngục vô môn lại bước vào, tiểu tử ngươi chạy trốn đến nơi đây thật sự là tự tìm cái chết!” Đôi mắt Cực Ảnh sáng ngời, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười nham nhở. Hơn ai hết, gã biết rõ tộc nhân của Lam Mộc tộc có thể phát huy lực lượng cường đại tại địa phương rừng rậm thế này.
Cùng lúc đó, tại một vị trí cách đó mấy trăm trượng, vô số dây leo thình lình rời khỏi đất sau đó lập tức sinh trưởng với tốc độ kinh người, tạo thành một mảnh xanh tươi um tùm. Chỉ nghe ầm ầm nổ vang, những đầu thực vật này lại giống như vật sống bình thường, không ngừng lắc lư bất định khiến cho cảnh vật bên trong thung lũng nhìn như lộn xộn lại ẩn tàng sự huyền bí khó tả.
Một bóng người được hắc khí bao bọc đang không ngừng di chuyển như bay, đúng là Liễu Minh. Chỉ thấy xung quanh vị trí của hắn là những dây leo cứng rắn như thép không ngừng quấn tới, dựa vào sự sắc bén của phi kiếm cũng không cách nào chặt đứt những chướng ngại khó nhằn này. Sắc mặt của hắn hiện tại có chút tái nhợt, thân hình không ngừng di động như muốn thoát khỏi cánh rừng bạt ngàn nhưng mặc kệ thân pháp biến hóa cỡ nào, cũng đều bị vô số cành lá tung hoành đan kết bức ngược trở lại.
Cực Ảnh sau khi tiến đến cạnh bên, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt.
“Đại trận Mộc Linh! Lam Tư quả thật không uổng sự mong đợi của bổn toạ. Trận pháp này đã được thi triển, xem ra không cần ta ra tay, tiểu tử kia cũng không thể trốn thoát.” Cực Ảnh ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt lại hiện lên ánh nhìn âm lệ không dễ nhận ra.
Mộc Linh đại trận là trận pháp trứ danh của Lam Mộc nhất tộc, trong công có thủ, hơn nữa lại thêm hiệu quả tăng phúc của thực vật kỳ diệu, cũng là một đại trận nổi danh tại đại lục Man Hoang. Thế nhưng cũng chỉ có hạch tâm tộc nhân của Lam Mộc tộc kia mới có thể thi triển. Nhìn vào uy năng của trận pháp trước mắt, có thể thấy được Lam Tư cũng không hổ là thiên tài hiếm có trong hàng ngũ đệ tử cầm đầu của Lam Mộc tộc, từ đó càng khiến cho ý niệm tru sát nàng ta trong đầu Cực Ảnh càng tăng cao thêm vài phần.
“Cực Ảnh đại nhân, để dẫn dụ kẻ này vào bên trong đại trận Mộc Linh, thuộc hạ đã tiêu hao không ít pháp lực vì thế chỉ sợ không thể duy trì được bao lâu. Vẫn cần đại nhân đích thân ra tay mới có thể bắt giữ tiểu tử nhân tộc kia lại.” Chỉ thấy ánh sáng xanh dương trên không trung có chút nhộn nhạo, thân ảnh thiếu nữ áo lam cũng xuất hiện gần bên Cực Ảnh chỉ là sắc mặt của nàng lúc này có chút tái nhợt, toàn thân mồ hôi nhễ nhại giống như đã tiêu hao thật nhiều pháp lực.
Tuy đang nói chuyện cùng Cực Ảnh, hai mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào đại trận trước mặt, đôi tay theo đó không ngừng kết thành pháp quyết, toàn lực tập trung điều khiển trận pháp. Cực ảnh thấy vậy, một tia nghi kị còn xót lại cũng theo đó tiêu tán.
“Tốt lắm, ngươi trước tiên tiếp tục đại trận chế trụ hành động của người này để ta tiến vào phế đi pháp lực của hắn. Đừng hại đến tính mạng kẻ này, ta vẫn còn tra hỏi hắn một số việc nữa.” Cực Ảnh nghe vậy cười lên dữ tợn sau đó thét dài một tiếng rồi phóng người mang theo tàn ảnh xộc thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh giờ phút này đang dốc toàn lực luồn lách bên trong đại trận Mộc Linh, tựa hồ không phát hiện ra kẻ địch đánh lén phía sau. Cực Ảnh thấy vậy lạnh lùng cười cười rồi nhanh chóng thả người ẩn nấp vào trong đại trận Mộc Linh. Dây leo xung quanh liền theo đó chừa ra một thông đạo giúp gã từ đó dễ dàng xuyên qua.
Sau một khắc, chỉ thấy huyết quang lóe lên, Cực Ảnh đã bất ngờ xuất hiện trước người Liễu Minh. Họ Liễu thấy vậy sắc mặt lập tức đại biến, hai chân khẽ điểm một cái, cả người đã nhanh chóng bắn ngược về phía sau. Đúng vào lúc này, một đạo dây leo vừa thô vừa to đã như thiểm điện quật mạnh lên lưng của hắn khiến hắn không khỏi lảo đảo một phen, tuy chưa đến mức bị thương nhưng thân hình cũng vì thế mà trở nên trì trệ không ít.
“Đi chết đi!” Cực Ảnh thấy vậy dữ tợn cười vang một tiếng.
Trên cánh tay của gã lúc này hiện ra một tầng hồng quang rậm rạp, sau khi lóe lên liền biến thành một đạo thú trảo vô cùng dự tợn, bốn móng vuốt sắc trên đầu ngón tay cũng theo đó dài ra giống như móc câu mạnh mẽ chộp đến bụng dưới của Liễu Minh.
“Hừ!” Vẻ kinh hoàng trên mặt Liễu Minh thình lình biến mất. Đôi mắt cũng theo đó hiện lên một tia cổ quái. Chỉ thấy thân hình của hắn khẽ nhoáng một cái, giống như sớm có chuẩn bị liền khiến cho một trảo lăng lệ của đối phương chụp vào khoảng không. Sau đó chỉ thấy hắc ảnh lóe, Liễu Minh đã xuất hiện trên một cành cây cách đó vài chục trượng.
Ầm ầm!
Vô số dây leo vốn nhằm về phía Liễu Minh lúc này bỗng nhiên đồng loạt quay đầu, phô thiên cái địa quấn tới Cực Ảnh.
“Lam Tư, ngươi vậy mà có can đảm phản bội bổn tôn!” Cực Ảnh sau một thoáng giật mình đã nhanh chóng minh bạch chuyện gì đang xảy ra bèn quay đầu lại, phẫn nộ quát to một tiếng.
Bên ngoài đại trận, Lam Tư căn bản không thèm để ý, hơn nữa vẻ mệt mỏi trên khuôn đã nhanh chóng biến mất, hai tay cũng phối hợp bấm niệm pháp quyết.
“Rống!”
Sắc mặt của Cực Ảnh lúc này đã trở nên tái mét, trong mắt đằng đằng toát ra lửa giận ngùn ngụt. Trên người của gã cũng đột nhiên bộc phát một cỗ yêu khí cực kỳ cường đại, trong nháy mắt dễ dàng chấn nát những cây cối quấn quanh.
Đúng lúc này, Liễu Minh trên người dồn dập hắc khí, hai tay không chút chậm trễ tung ra một chiêu hướng đến Cực Ảnh đối diện.
“Minh Ngục!”
Có đại trận Mộc Linh cản trở, Cực Ảnh căn bản không thể phát huy hoàn toàn tốc độ của bản thân, trong lúc vội vàng đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người đã bị giam cầm trong một không gian vô cùng hắc ám.
“Lại là thuật này!”
Cực Ảnh thoạt tiên khẽ giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh. Khi trước giao thủ cùng Liễu Minh, gã sớm đã nhìn thấy thứ này gọi là không gian Minh Ngục, lúc này hai tay khẽ động, trảo ảnh huyết sắc lập tức hiện ra đầy trời, mạnh mẽ cắt xé không gian bốn phía.
Vài tiếng “Phốc” “Phốc” nhẹ nhàng vang lên.
Toàn bộ không gian Minh Ngục sau khi run rẩy một hồi, khí đen bên trên lập tức trở nên càng thêm nồng đậm thế nhưng cũng không lập tức bị nghiền nát như dự liệu mà đã khôi phục lại sự bình tĩnh chỉ sau vài nhịp thở.
“Làm sao lại có thể…” Cực Ảnh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, bởi trước đó không lâu hắn đã có thể dễ dàng xé rách không gian Minh Ngục.
“Lam Tư chết tiệt, không ngờ lại sử dụng đại trận Mộc Linh để tăng phúc cho pháp thuật không gian hắc ám này!” Cực Ảnh sau khi suy nghĩ cẩn thận liền trở nên nổi giận lôi đình. Kỳ biến trước mắt quả thật đã vượt ra sự không chế của vị cường giả Ảnh Lang tộc.
Bên ngoài không gian Minh Ngục, Lam Tư đang chăm chú chắp tay trước ngực, đôi môi xinh xắn cũng theo đó không ngừng tụng niệm từng tràng chú ngữ kỳ bí. Đại trận Mộc Linh lúc này thình lình nổi lên vô số quang điểm lam sắc từ từ dung nhập vào hắc quang theo sự điều động của chú ngữ vang lên.
Ngay lập tức, không gian Minh Ngục liền phồng to lên gấp bội thoạt nhìn càng thêm ngưng thực, vững chắc so với trước đó, hơn nữa còn mơ hồ tản ra một loại tinh quang giống như chất lỏng đen tối.
Cực Ảnh bị giam trong Minh Ngục, đôi mắt lúc này đã hằn lên từng sợi tơ máu li ti, hai tay cũng đã lộ ra hình dạng thú trảo. Chỉ thấy cánh tay của y khẽ hạ xuống, huyết vụ xung quanh lập tức tuôn ra cuồn cuộn khiến cho trảo ảnh theo đó tràn ngập toàn bộ không gian.
Ông ông!
Trảo ảnh màu máu sau khi ngưng tụ liền hóa thành một cự trảo huyết sắc kích xạ mà ra.
“Ầm ầm” hai tiếng nổ mạnh, không gian Minh Ngục lập tức rung lắc dữ dội đồng thời truyền ra một hồi âm thanh xuy xuy bén nhọn, bất quá cũng không xuất hiện dị tượng gì khác.
“Đáng chết!”
Cực Ảnh thấy vậy tức giận quát to một tiếng, yêu lực trên người càng thêm đại thịnh. Khi gã đang muốn tiếp tục công kích không gian Minh Ngục, một thanh tiểu kiếm tử sắc đột nhiên hiện ra từ trong bóng tối. Thân kiếm còn có điện xà tử sắc không ngừng vây quanh, hóa thành một đạo tử quang nhằm phẳng về phía phần gáy của Cực Ảnh mà đâm nhanh tới. Cực Ảnh thấy vậy cả kinh, huyết quang trên người theo đó nhanh chóng chớp động khiến cho vị trí hiểm yếu hiện ra một tầng lông tơ huyết sắc.
“Keng”
Tiểu kiếm kia sau khi đâm vào phần gáy của Cực Ảnh, thình lình truyền ra âm thanh ma sát cực kì chói tai, lại kéo theo vô số tia lửa giống như bị một bức tường cứng rắn chấn ngược về sau. Liễu Minh được hắc quanh cạnh bên bao phủ chứng kiến cảnh này không khỏi giật mình hoảng hốt. Một kích này không những chỉ thất bại mà còn khiến cho hành tung của hắn bị bại lộ.
Quả nhiên chỉ sau một khắc, Cực Ảnh bỗng nhiên dữ tợn quay người, trên người huyết quang lóe lên, nhoáng một cái đã đánh về phía Liễu Minh, trong tay còn có vô số tia máu quấn quanh trảo ảnh hung ác đang ập xuống.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương