Ma Thiên Ký

Chương 952

Dịch giả: nila32 “Không giấu gì đạo hữu, tiểu nữ trời sinh tinh thông kỹ thuật ẩn nấp, có thể hòa mình vào cây cỏ xung quanh. Khi Liễu đạo hữu cùng đồng bạn thoát ra từ bụng cự thú kia, ta đã sớm nấp gần đó vì vậy tự nhiên biết được danh tính của ngươi.” Cô gái áo lam nghe vậy cười duyên đáp lời. Liễu Minh nghe được câu trả lời của đối phương, tuy khuôn mặt không hề lộ ra dị sắc nhưng trong lòng quả thật cả kinh không nhỏ. Phải biết rằng, trước khi thống nhất kế hoạch đoạt bảo, đám người Kim Thiên Tứ cùng Diệp Quýnh đã sử dụng không ít thủ đoạn để dò xét tình huống xung quanh cự thú kia. Bản thân hắn cũng vụng trộm thi triển một phen U Minh Tầm Hồn Thuật nhưng vẫn không phát hiện chút dị trạng nào. Chẳng lẽ cô gái này thật sự sớm đã tiềm phục gần bên, hơn nữa còn có thể tránh thoát tai mắt của tất cả bọn họ? Nghĩ đến đó hắn không khỏi nhìn thêm một lượt từ trên xuống dưới cô gái kia, ánh mắt cũng dần dần phát ra cái nhìn lạnh lẽo. “Nói như vậy, những tu sĩ Yêu tộc đánh lén chúng ta, đều là do cô dẫn tới?” Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, trên người cũng theo đó bỗng nhiên hiện lên một tầng khí đen nồng đậm. “Cái này lại không phải, Cực Ảnh cùng Ngân Hổ tộc sớm đã theo dõi đám người Thiên Công Tông, tiểu nữ ẩn nấp một bên chẳng qua làm theo sự phân phó của Cực Ảnh mà thôi. Huống hồ ba vị đồng môn của đạo hữu cũng không bởi thế mà gặp chuyện không may. Vì vậy có thể xem như giữa ta và ngươi cũng không có thù hận gì đáng kể.” Thiếu nữ yêu tộc kia vẫn tiếp tục cười nói giống như không hề để tâm đến thái độ thù địch của Liễu Minh. Những lời mà cô ta vừa nói cũng không phải là giả! Liễu Minh nghe vậy, sau khi suy nghĩ một lát, sắc mặt rốt cục trở nên hòa hoãn vài phần. “Nói trở lại, tiểu nữ mặc dù cũng là người của Yêu tộc nhưng tuyệt không phải là cùng một phường với đám người Ảnh Lang cùng Ngân Hổ tộc, không biết Liễu đạo hữu có thể dành chút thời gian để nghe thiếp thân trình bày đôi lời hay không?” Thiếu nữ áo lam dường như nhận ra biến chuyển trong thái độ của Liễu Minh nên thần sắc cũng có chút buông lỏng sau đó nàng ta liền không nhanh không chậm nói ra. Liễu Minh vẫn bảo trì thái độ trầm mặc. Thật ra, tại thời điểm hỗn chiến lúc trước, hắn đã nhạy cảm nhận ra khí tức của cô gái này truyền ra cảm giác khác hẳn vẻ hung ác lăng lệ của đám người kia. Nếu như nói yêu khí trên người Cực Ảnh có thể so sánh với ác điểu hổ đói thì khí tức cô gái này lại có phần ôn hòa uyển chuyển, hoàn toàn khác với những yêu tu mà hắn từng gặp qua. Thế nhưng hắn cũng không vì vài câu hư ngôn của đối phương mà có thể tin tưởng buông lỏng hoàn toàn sự cảnh giác. “Chẳng lẽ gã Cực Ảnh kia hiên tại chưa thể đuổi theo ta là do cô nàng Lam Tư này động tay động chân, tranh thủ một ít thời gian?” Liễu Minh trong lúc suy tính thật nhanh đã lẳng lặng lầm rầm chú ngữ, âm thầm thi triển U Minh Tầm Hồn Thuật. Sau một khắc, kết quả trước mắt không khỏi khiến hắn giật mình. Theo như hắn cảm ứng được, Cực Ảnh giờ phút này chẳng biết tại sao đột nhiên quay đầu đuổi theo hư ảnh của hắn tại một phương vị khác. “Các hạ không cần để tâm đến Cực Ảnh. Mấy ngày nay, sở dĩ y có thể đuổi theo đạo hữu một đường ngựa không dừng vó là do tiểu nữ đã luôn sử dụng bí thuật của bổn tộc để phát hiện ra tung tích của ngươi sau đó nhanh chóng báo lại cho y. Thế nhưng kẻ này mặc dù có sở trường về tốc độ nhưng lại không thông thạo các loại bí thuật truy tung. Mới vừa rồi, ta đã cung cấp cho hắn thông tin có chút sai lệch, bảo đảm hắn sẽ không phát hiện được trong nhất thời nửa khắc.” Ánh mắt của Lam Tư có chút chớp lên, giống như nhìn thấu tâm tư của Liễu Minh. Chỉ thấy nàng rất tự nhiên vươn tay khẽ vén lọn tóc mai rủ xuống sau đó tươi cười lên tiếng giải thích nghi hoặc cho đối phương. Liễu Minh nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Sau khi nhìn thật sâu vào đôi mắt của đối phương, hắn mới không chút do dự vung một tay chậm rãi thu hồi khí đen vào trong cơ thể. “Khanh khách, đạo hữu quả nhiên là người thấu tình đạt ý, xem ra ánh mắt của tiểu nữ cũng còn tương đối chính xác!” Cô gái áo lam nhìn thấy hành động của Liễu Minh, trong mắt liền hiện lên ý vui vẻ, một tiếng cười trong trẻo cũng theo đó vang lên đầy duyên dáng. “Các hạ chịu hiện thân gặp ta hẳn không phải chỉ để nói chuyện phiếm đấy, có việc gì xin cứ nói thẳng.” Liễu Minh thấy vậy chỉ nhàn nhạt xen ngang. “Tốt, Liễu đạo hữu đã sảng khoái như vậy ta cũng không cần tiếp tục khách sáo làm gì! Lấy tu vi Giả Đan của ngươi hiện nay, chuyện tiến giai Chân Đan cảnh hẳn là sự tình trong tầm tay?” Cô gái đột nhiên hỏi lại một câu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Đạo hữu hỏi vậy là có ý gì?” Liễu Minh nghe vậy trong lòng khẽ động nhưng ngữ khí vẫn mang vẻ thập phần bình tĩnh. “Trong tay tiểu nữ hiện có một khối Chân Hồn quả, có thể tăng cường lượng lớn sức mạnh Thần Hồn, vô cùng có ích đối với việc ngưng kết Chân Đan. Ta muốn dùng thứ này để cùng Liễu đạo hữu thực hiện một lần giao dịch.” Vẻ tươi cười của thiếu nữ Yêu tộc càng ngày càng đậm, giống như những lời vừa nói ra chỉ là chút ít tiểu tiết không đáng nhắc đến. “Chân Hồn quả!” Liễu Minh nghe vậy liền không khỏi động lòng. Loại quả này hắn đương nhiên đã nghe nói qua. Tương truyền loại cây cho ra thứ Chân Hồn quả thần kì này muốn tăng trưởng từng tấc một đều phải dựa vào việc hấp thu tinh hồn sinh linh. Bởi vậy từ sau thời kì Thượng Cổ, Chân Hồn quả đã bị nhiều đại lục quy kết vào loại linh vật bị cấm. Ở đại lục Trung Thiên hiện nay, chỉ có tại một số khu vực chợ đen mới có thể ngẫu nhiên tìm thấy một hai quả thế nhưng giá cả của chúng đương nhiên đều bị đẩy lên một mức khó có thể tưởng tượng nổi. Chẳng qua hiệu quả của thứ này thật đúng như lời cô gái kia vừa nói, có thể giúp người sử dụng tăng trưởng lượng lớn Tinh Thần lực từ đó cơ hội ngưng kết Chân Đan cũng được gia tăng vài phần. Có thể nói thứ linh vật kia đối với hắn quả là một hồi cơ duyên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. “Đổi lại ngươi muốn gì từ ta chứ?” Sau một lát, Liễu Minh mới chậm rãi lên tiếng. “Ta muốn mời Liễu đạo hữu ra tay giúp ta đánh chết Cực Ảnh!” Giọng nói lạnh lùng của cô gái kia thình lình vang lên, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt tươi cười như hoa của nàng. “Đánh chết Cực Ảnh!” Liễu Minh vừa nghe đến đó đã bị dọa ngạc nhiên không nhỏ, đôi mắt của hắn không khỏi nhíu lại cẩn thận quan sát thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt. Không ngờ nàng ta cũng đang bình tĩnh nhìn về phía hắn, ánh mắt không hề có chút nào nhượng bộ. “Những lời cô nương vừa nói thật khiến người ta kinh hãi không ngớt. Ngươi nói như thế nào cũng là yêu tu đến từ đại lục Man Hoang giống như Cực Ảnh vì sao lại muốn tính kế sau lưng y, chẳng lẽ giữa hai người lại có thâm cừu đại hận gì sao?” Sau một lát, Liễu Minh mới chậm rãi nói ra nghi vấn của mình. “Đạo hữu là người đến từ đại lục Trung Thiên, tự nhiên không rõ nội tình hiện nay của đại lục Man Hoang. Thôi được rồi, nếu như ta đã nhờ vả đến các hạ vậy cũng không thể không nói rõ một ít ẩn tình trong đó.” Thiếu nữ kia sau một chút chần chờ mới từ từ kể rõ chân tướng phía sau. “Yêu tộc tại đại lục Man Hoang đại khái có thể chia làm hai bộ phận lớn. Một loại là do các loại yêu thú tu luyện mà thành, giống như Ngân Hổ tộc cùng Ảnh Lang tộc mà ngươi đã gặp. Một loại khác là do các loại hoa cỏ cây cối dị chủng, khai mở linh trí tu luyện thành yêu tu.” Liễu Minh nghe đến đó cũng không tỏ vẻ quá mức ngạc nhiên. Những điều Lam Tư vừa nói hắn cũng đã gặp qua ở đại lục Trung Thiên chẳng qua số lượng cỏ cây tu luyện thành yêu tu quả thật vô cùng ít ỏi, khiến cho mọi người khi nhắc đến yêu tu phần lớn chỉ nghĩ đến yêu thú tu sĩ. “Những yêu thú tu luyện thành yêu tộc đều có sở trường về thể thuật. Trời sinh vô cùng hiếu chiến, lại thêm dã tâm xâm lược vô cùng mạnh mẽ. Ngược lại, đa số Yêu tộc do thực vật tu tập thành hình đều không thích tranh đấu qua lại, công pháp mà bọn họ tu tập cũng đa số thiên về phòng ngự cùng một ít tác dụng phụ trợ.” Thiếu nữ áo lam nói đến đây vẻ mặt dần dần xuất hiện một chút thay đổi. “Lập trường cơ bản khác nhau dẫn đến hai bên thường xuyên phát sinh xung đột. Khi đó, dĩ nhiên những Yêu tu hệ thực vật thường rơi vào thế yếu vì thế không ít người đã rơi vào ách nô dịch của bè lũ Yêu tu bên kia chiến tuyến. Đương nhiên, đây chỉ tương quan sơ lược giữa hai bên mà thôi, Yêu tộc hệ thực vật dù sao cũng xuất hiện những cường giả vô cùng mạnh mẽ có khả năng áp chế ý đồ xâm lấn của Yêu tộc hệ động vật. Nói tóm lại, tại đại lục Man Hoang, những chủng tộc cường hãn đều thu nạp dưới trướng không ít bộ tộc nhỏ hơn phụ thuộc.” Nói đến đây, đôi mắt tuyệt đẹp của Lam Tư thình lình lóe lên tinh quang. “Đạo hữu hẳn là người của Yêu tộc hệ cỏ cây?” Liễu Minh bỗng nhiên hỏi vào một câu. “Đúng vậy, tiểu nữ tên gọi Lam Tư, là tu sĩ đến từ tộc Lam Mộc. Bổn tộc cũng chính là một chủng tộc phụ thuộc vào Ảnh Lang tộc của Cực Ảnh, đã chịu sự nô dịch của bọn hắn hơn mấy vạn năm. Không biết bao nhiêu tộc nhân đã chết thảm dưới sự đè ép của Ảnh Lang tộc, chỉ đáng tiếc tộc nhân của ta trời sinh nhu nhược, không hề nảy sinh ý định cùng thực lực phản kháng...” Nói đến Ảnh Lang tộc, đôi mắt của Lam Tư đã hiện lên vẻ thống hận không thể che giấu. Liễu Minh nghe vậy chỉ trầm mặc quan sát cô gái đối diện. Lam Tư cũng rất nhanh nhận ra sự thất thố của bản thân bèn hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng khôi phục lại như thường. “Chẳng qua, mấy ngàn năm gần đây, Lam Mộc tộc chúng ta cũng dần trở nên thịnh vượng. Không ít cường giả thiên tài cũng theo đó sinh ra khiến cho Ảnh Lang tộc dần cảm nhận được sư uy hiếp. Để duy trì ách thống trị đối với bổn tộc, Ảnh Lang tộc đã lấy cớ tham gia hành trình phế tích Thượng giới lần này để lấy đi Thánh khí của bổn tộc là Lam Mộc Ấn, hơn nữa để có người thúc giục kiện Thánh khí này, bọn chúng còn bắt vài vị yêu tu thiên tài trong tộc ta phải tháp tùng theo.” “Lam Mộc Ấn kia quả thật vô cùng trọng yếu đối với bổn tộc vì vậy đám người chúng ta liền không có cách nào từ chối, đành phải cùng nhau đi đến mảnh phế này. Đáng tiếc là, trong mấy lần xung đột trước đó, đại bộ phận đồng tộc của ta đã bị bọn chúng hy sinh làm bia đỡ đạn, chỉ có tiểu nữ luôn cẩn thận từng li từng tí cộng thêm công pháp tu tập vẫn còn hữu dụng đối với Cực Ảnh vì vậy mơi có thể sống sót đến lúc này. Chẳng qua ta cũng hiểu rõ, Cực Ảnh tuyệt đối không để cho ta sống sót trở về. Nếu phải chờ hắn lấy đi mạng nhỏ, chi bằng thừa cơ đánh cược một lần còn hơn.” Lam Tư trong mắt hiện lên một chút tự giễu sau đó thình lình dứt khoát đề nghị. “Ngươi cảm thấy ta thật sự có năng lực giúp ngươi giết chết Cực Ảnh?” Liễu Minh rốt cuộc lên tiếng thắc mắc. “Liễu đạo hữu mặc dù là tu sĩ Nhân tộc nhưng thân thể mạnh mẽ dị thường lại thêm tốc độ có thể sánh ngang với Cực Ảnh. Chỉ cần như vậy, hai ta liên thủ đã có nhiều hơn một nửa nắm chắc diệt sát tên khốn kiếp kia rồi.” Lam Tư mang vẻ mặt hy vọng nhìn về phía Liễu Minh. “Ngươi nếu thật có ý định phản lại Cực Ảnh, chuyện liên thủ không hẳn là không thể xem xét. Chẳng qua, không biết đạo hữu có biện pháp nào khiến Liễu mỗ tin tưởng những lời ngươi vừa nói không phải là khổ nhục kế!” Liễu Minh sau một phen suy tính liền quả quyết nói ra. Đúng như lời Lam Tư vừa nói, Cực Ảnh khẳng định sẽ không buông tha cho hắn. Dù cho không có sự xuất hiện của nàng ta, bản thân vẫn không tránh được một trận tử chiến với tên yêu tu lợi hại kia. Giờ đây nếu có thể đạt thành hiệp nghị với cô nàng này, tự nhiên là chuyện cầu còn không được. Hơn nữa, Chân Hồn quả có khả năng nâng cao tỷ lệ Kết Đan, cũng là vật đáng giá để hắn đánh cược một lần. “Liễu đạo hữu an tâm, để tỏ lòng thành ý, ta và ngươi đồng thời bố trí lên người đối phương một đạo cấm chế, không biết vậy đã được chưa?” Lam Tư nghe vậy cực kì vui mừng, có chút không thể chờ đợi đáp lời. “Cũng là một ý không tệ, quyết định vậy đi nhưng cô nương phải để tại hạ thiết lập cấm chế trước!” Liễu Minh sau khi suy tính một hồi mới từ từ trả lời. “Cái này không có vấn đề.” Lam Tư không chút do dự nói ra. “Vậy Liễu mỗ cũng không khách khí nữa.” Liễu Minh sau khi gật đầu một cái liền giương một tay lên trời, bắn ra mấy đạo ánh sáng đen. Sau vài câu niệm chú, hắc quang ở giữa không trung đã biến ảo phóng ra vô số phù văn màu đen thật nhỏ vây quanh thân thể Lam Tư. Chỉ thấy những phù văn này lóe lên một cái liền biến mất không còn chút tăm tích. Hắc mang bên ngoài cơ thể Lam Tư chỉ lóe lên một cái liền khôi phục lại như cũ. Từ đầu đến cuối, cô gái này không hề làm ra bất cứ hành động ngăn trở nào, chỉ thản nhiên nhận lấy bố trí của đối phương. Liễu Minh sau khi cẩn thận kiểm tra đến khi không phát hiện bất cứ vấn đề gì mơi tươi cười nói ra: “Rất tốt, đến phiên Lam đạo hữu.”