Ma Thiên Ký
Chương 918
Dịch giả: nila32
Thiếu nữ Yêu tộc sau khi xua đi những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, mới từ từ nhìn lại về phía sau. Tình hình không chút lạc quan trước mắt khiến cho đôi mày thanh tú của nàng không khỏi nhăn lại. Liễu Minh tuy đã toàn lực huy động Thú Giáp quyết nhưng dưới tình huống không thể sử dụng ngự kiếm phi hành kèm theo, tốc độ liền tỏ ra vô cùng thua sút so với Ma Nhân Thiên Tượng cảnh đang đuổi sát phía sau.
Sau thời gian không đến tám chín nhịp hô hấp, độn quang của gã Ma Nhân kia chỉ còn cách bọn họ không đến ba mươi trượng.
Chỉ thấy chớp bạc lóe lên một cái, thân hình Liễu Minh đã xuất hiện bên cạnh pháp trận Lôi Điện nơi bọn họ tiến vào thông đạo lúc trước. Sau khi đảo mắt quan sát xung quanh, hắn liền khẽ giật mình. Giờ phút này, bên trong pháp trận hình sáu cạnh đang không ngừng truyền ra tiếng sấm đì đùng. Những Lôi xà vàng kim tiêu tán lúc trước không ngờ đã hoàn toàn tái sinh, hơn nữa còn tao ra một bức tường Lôi Điện ngăn cản phía trước, cũng may là Cửu Thiên Thần Lôi ẩn chứa bên trong sớm đã bị Liễu Minh hấp thụ hoàn toàn.
“Lát nữa, khi Liễu mỗ xông vào bên trong cấm chế, hy vọng đạo hữu có thể ra tay giúp ta tranh thủ một ít thời gian, chỉ cần vài nhịp thở là được!” Liễu Minh nhanh chóng truyền âm đến thiếu nữ Yêu tộc đang cuộn tròn trước ngực. Cô gái kia mặc dù không biết Liễu Minh muốn làm cái gì nhưng vẫn không chút do dự gật đầu.
Sau một khắc, lại thấy hào quang màu bạc lóe lên chói mắt, Liễu Minh đã nhanh chóng mang theo cung trang thiếu nữ đâm thẳng vào trung tâm pháp Lôi Điện vàng kim trước mặt. Đúng lúc này, một rặng mây đỏ liền từ trong ngực hắn cuốn ra nhanh như chớp, sau đó lăng không quay tít một vòng, hóa thành một màn chắn màu đỏ lớn hơn mười trượng, chắn giữa pháp trận Lôi Điện và thông đạo sau lưng bọn họ.
“Chút tài mọn!”
Ma Nhân kia vừa đuổi tới đã gặp phải tấm màn đỏ chói chắn ngang trước mặt. Thấy vậy, y chỉ cười cười khinh miệt rồi nhanh chóng nhấc một tay phóng ra khí đen cuồn cuộn ngưng tụ thành ảo ảnh ma chưởng nện thẳng lên chướng ngại trước mặt.
Liễu Minh thấy vậy, một tay sớm đã thủ thế trước ngực lúc này mới nhanh chóng kết thành ấn quyết, đồng thời trong miệng hắn cũng nhanh chóng vang lên một tràng chú ngữ kỳ bí. Một tiếng vang khe khẽ truyền đến, chỉ thấy một tia ngũ sắc thần lôi mảnh như sợi tóc vừa bị hắn hấp thu đã hiện ra từ ‘Giả Đan’ trong cơ thể rồi từ từ xuyên thấy qua đầu ngón tay của hắn. Nghe “Xì..” một tiếng, tia thần lôi này đã vô thanh vô tức tiến sát đến cạnh màn chắn màu đỏ dưới sự yểm trợ của những Linh xà vàng kim vừa sinh ra từ trong pháp trận.
Oanh!
Màn chắn đỏ rực vừa chạm phải công kích hung mãnh của Ma Nhân Thiên Tương cảnh liền giống như một miếng vải rách dễ dàng bị xuyên thủng. Ngay sau đó, một thân hình màu xanh nâu đã hùng hổ xuyên qua màn chắn, nhảy bổ vào bên trong cấm chế Lôi Điện.
Tiếng sấm vang “Đì đùng” truyền đến!
Bóng người kia vừa bước vào pháp trận đã thấy một đạo ngũ sắc quang mang xộc thẳng về phía mi tâm của mình. Ma Nhân đang được hỏa diễm bao bọc thấy vậy liền giật mình hoảng hốt, muốn tránh né nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể đưa cánh tay lên che chắn trước người.
Chỉ nghe một tiếng “Oanh”!
Thân thể khổng lồ vừa thành hình của Ma Nhân lập tức bị chấn ngược về phía sau, giống như chiếc bao tải nặng nề đánh mạnh lên tường đá gần đó. Ma diễm nâu xanh hừng hực trên người y cũng đánh “Phốc” một tiếng rồi đột ngột tán loạn vỡ tung, để lộ thân thể Ma Nhân bị cháy đen như than. Trong đó nghiêm trọng nhất là một tay của y đã bị Cửu Thiên Thần Lôi đốt cháy thành tro bụi. Gương mặt có chút vặn vẹo của Ma Nhân kia theo đó càng thêm phần dữ tợn, hai bên cơ mặt không ngừng run rẩy lộ ra bộ dáng hết sức thống khổ.
“Cửu Thiên Thần Lôi! Không có khả năng, cấm chế ở đây rõ ràng đã bị phá hủy, làm sao còn có thể sinh ra thần lôi khủng khiếp như vậy!” Gã Ma Nhân vừa nắm lấy vết cụt nơi đầu vai vừa gầm lên kinh sợ.
Liễu Minh nhìn thấy Ma Nhân kia nhận lấy một kích nặng nề mà vẫn không chết, lại còn không ngừng gào thét liền không khỏi có chút hoảng sợ. Hắn là người hiểu rõ hơn ai hết uy năng mạnh mẽ của Cửu Thiên Thần Lôi. Ma Nhân kia vốn bị lôi điện khắc chế lại có thể chịu được một kích ẩn chứa thần lôi. Tuy giữa hai bên vẫn bị ngăn cách bởi tòa pháp trận Lôi Điện nhưng Liễu Minh hiểu rõ, không còn Cửu Thiên Thần Lôi gia trì, Ma Nhân Thiên Tượng cảnh rất nhanh liền có thể bắt kịp bọn họ. Sau khi suy nghĩ thật nhanh, hắn liền trở lại pháp trận, mặt đối mặt với Ma Nhân kia rồi mới nhàn nhạt nói ra:
“Quên nói cho ngươi biết pháp trận này vẫn không ngừng sinh ra những tia Cửu Thiên Thần Lôi. Các hạ nếu không sợ chết, hoặc tự nhận tu vi bản thân cao cường liền có thể thử xông qua đây.” Vừa dứt lời, Liễu Minh liền xoay người mang theo cung trang thiếu nữ mạnh mẽ xuyên qua sự ngăn trở của bức tường sấm sét để rời khỏi pháp trận.
“Tốt rồi, ngươi có thể đặt ta xuống. Bản cung đã không có gì đáng ngại rồi. Trải qua một câu vừa rồi của ngươi, tên Ma Nhân kia hẳn là không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.” Cung trang thiếu nữ bỗng nhiên truyền âm nói ra.
Có lẽ Bích Huyết đan phục dụng trước kia đã bắt đầu nảy sinh hiệu quả nên vết đen trên khuôn mặt cô gái này đã trở nên phai nhạt không ít.
Sau một phút chần chờ, Liễu Minh liền nhẹ nhàng buông lỏng thiếu nữ đang cuộn tròn nơi ngực. Nàng ta vừa đặt chân xuống đất liền nhìn thật sâu vào mắt Liễu Minh nhưng lại im lặng không nói gì.
Lúc này, ở phía bên kia pháp trận, tên Ma Nhân kia đang không ngừng điều động ma khí xanh nâu quấn quanh vết cụt nơi đầu vai. Chỉ thấy vô số thịt lồi màu xám điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt đã tạo thành một cánh tay hoàn hảo không chút sứt mẻ như lúc ban đầu.
Chỉ là sắc mặt của y lại càng trở nên trắng nhợt thêm vài phần. Hiển nhiên để ngăn cản một kích ẩn chứa Cửu Thiên Thần Lôi vừa rồi, mặc cho y có là cường giả Thiên Tượng cảnh cũng không tránh khỏi đại thương nguyên khí. Sau đó, y mới lạnh lùng quan sát pháp trận lục giác đang không ngừng tỏa ra lôi quang vàng kim tán loạn, lại liếc qua cánh tay vừa mới thành hình của mình, vẻ kiêng kị trong mắt càng đậm thêm vài phần. Cuối cùng, đúng như thiếu nữ Yêu tộc kia đã dự đoán, y quả nhiên không dám lỗ mãng vượt qua pháp trận mà đành tức tối khoanh chân ngồi xuống, quanh thân lập tức cuồn cuộn xuất ra ma khí xanh nâu bao bọc cả người vào một khối cầu, tựa hồ bắt đầu khôi phục thương thế.
“Ngươi đi theo ta.” Cung trang thiếu nữ thấy vậy, thần sắc liền hơi buông lỏng. Lúc này, nàng mới truyền âm với Liễu Minh một câu sau đó không nhanh không chậm xoay người đi ra ngoài.
Liễu Minh nghe vậy, sau khi suy tính một chút liền đi theo cô ta.
Cung trang thiếu nữ tựa hồ vô cùng quen thuộc đối với khu vực này. Chỉ thấy sau khi ra khỏi sơn cốc, nàng ta liền nhanh chóng băng qua mấy tòa đại điện rồi mới rẽ ngoặt tiến vào một thông đạo uốn lượn đặt ở một nơi vô cùng vắng vẻ.
“Vị đạo hữu này, tại hạ đã đúng hẹn giúp ngươi cầm chân kẻ thù, cô nương có thể giải trừ cấm chế Yêu Linh trên người của ta được không?” Liễu Minh có chút kinh ngạc, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
“Ngươi vừa rồi đã ra tay giúp ta, bổn cung tự nhiên sẽ không nuốt lời!” Thiếu nữ nghe vậy, lập tức dừng bước, xoay người nhàn nhạt đáp lời. Vừa nói xong, nàng ta liền bấm niệm pháp quyết, một tay nhanh như chớp đẩy tới trước bụng của Liễu Minh.
Liễu Minh chỉ cảm thấy yêu phù màu bạc trong Linh Hải như được ai đó triệu hóa liền phát ra ánh sáng màu bạc rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ. Nghe một tiếng “Phốc”, phù văn kia đã lóe lên từ phần bụng của hắn sau đó liền bay về tay của cung trang thiếu nữ, biến mất không còn chút bóng dáng. Ngay lập tức, một cảm giác thoải mái từ Linh Hải của hắn nhanh chóng truyền ra, cảm giác không khỏe lập tức tan thành mây khói, pháp lực toàn thân đã có thể điều khiển một cách tự nhiên. Liễu Minh mới vui vẻ chắp tay nói với cô gái bên cạnh:
“Đa tạ đạo hữu đã tuân thủ ước hẹn, Liễu mỗ xin được cáo từ tại đây!”
“Chậm đã! Các hạ đã tiến vào nơi đây, chẳng lẽ cam lòng quay về tay không. Trước mắt, Bổn cung muốn đến một bí địa khác đặt trong cung điện này, ngươi có bằng lòng đồng hành hộ pháp cho ta? Nơi đó nói không chừng sẽ mang lại cho ngươi một hồi đại cơ duyên không thể ngờ tới.” Ngay lúc Liễu Minh định xoay người rời đi, cung trang thiếu nữ lại lần nữa mở miệng nói ra.
“Đạo hữu định đi đến chỗ nào, có thể nói rõ hơn về cơ duyên gì đó không?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi có chút động tâm, bèn mở miệng hỏi lại.
“Ta cũng không chắc về tên gọi của địa phương đó, nhưng ở đại lục Man Hoang, người ta gọi nó là Vạn Yêu điện’.” Cung trang thiếu nữ trả lời một cách nghiêm túc.
“Vạn Yêu điện?” Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt tức thì lóe lên. Từ tên gọi có thể đoán được địa phương kia không tránh khỏi có quan hệ sâu xa với Yêu tộc, hẳn là trong đó ẩn chứa một loại truyền thừa nào đó của bọn họ.
“Chủ nhân của bí địa đó là một tu sĩ kinh tài tuyệt diễm ở thời kỳ Thượng cổ. Chỉ là không biết vì lý do gì, y lại trở thành địch nhân của Yêu tộc bọn ta. Trăm vạn năm trước, người này cùng thủ hạ trong lúc đại chiến với Yêu tộc đã bắt giết hơn ngàn tu sĩ của tộc ta cùng lượng lớn yêu thú không thể kể xiết. Sau khi rút cạn hồn phách của họ, y liền giam cầm những tinh hồn đó vào một cung điện đặt tại không gian thần bí nào đó. Trong một thời gian dài sau đó, vô số tộc nhân Yêu tộc đã ngã xuống trong tay y, cho nên hậu nhân chúng ta mới gọi nơi giam giữ thần bí kia là ‘Vạn Yêu điện’. Căn cứ vào ghi chép tại bổn tộc, trước khi kẻ này tọa hóa, không biết đã dùng loại đại thần thông nào đó, mang theo cả tòa Vạn Yêu điện, tiến vào bên trong phế tích. Đến nay vẫn chưa ai có thể tìm thấy nhưng ta có căn cứ để khẳng định đây là cửa vào của bí địa đó.” Thiếu nữ Yêu tộc lúc này mới từ từ giải thích.
Liễu Minh nghe xong, không khỏi giật mình nhưng hắn biết cô gái này đã giải thích tường tận như thế, phía sau hẳn còn thông tin có thể khiến hắn hài lòng.
“Mục đích chuyến đi lần này của bổn cung là để tìm kiếm một cái yêu hồn truyền thừa của Thượng cổ Cửu vĩ yêu hồ. Bí thuật Đồ Đằng mà ngươi triệu hoán từ cơ thể có tác dụng khắc chế đối với yêu, hẳn là thông qua hấp thụ yêu hồn để trở nên lớn mạnh. Trong quá trình bổn cung tiếp nhận truyền thừa, chỉ sợ phải chịu sự tấn công của vô số yêu hồn, đến lúc đó nếu ngươi giúp ta hoàn thành nghi thức truyền thừa liền có thể nâng cao bí thuật của mình bằng cách hấp thụ những yêu hồn kia.” Những lời nói tiếp theo của cô gái bên cạnh quả nhiên khiến cho Liễu Minh cảm thấy vô cùng rung động.
Vô số Thượng cổ yêu hồn, trong đó chỉ sợ không thiếu những yêu thú đạt tới cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí là Chân Đan cảnh, hiển nhiên là một hồi cơ duyên khó gặp đối với việc tu luyện bí thuật Đồ Đằng. Ngẫm lại, Liễu Minh lúc trước ở vùng đất Nam Hoang đã tiêu tốn không ít thời gian mới có thể hấp thu mười cái tinh hồn của yêu thú Chân Đan cùng Hóa Tinh cảnh, vì vậy lời đề nghị của đối phương quả thật có sức hấp dẫn không thể chối từ.
“Đề nghị của đạo hữu mặc dù rất hấp dẫn nhưng từ khẩu khí của cô, ta nghĩ đạo hữu vẫn không biết chính xác của tòa Vạn Yêu điện kia? Lại nói về tên Ma Nhân đã đuổi giết chúng ta, mục đích của y chẳng lẽ cùng là vì bí địa kia?” Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút liền mở miệng hỏi.
“Dựa theo những gì tổ tiên ta ghi chép lại, Vạn Yêu điện xác thực nằm bên trong di tích này, nhưng cung điện này vốn bị cô lập trong một không gian đặc biệt. Hơn nữa, theo thời gian, cửa vào còn bị chuyển đổi dưới tác động của một trật tự nào đó vì thế ngoại nhân muốn tìm kiếm lối vào quả thật gặp phải muôn vàn khó khăn. Chỉ là trong tay ta hiện có một tấm phù lục đặc thù có khả năng cảm ứng vị trí cửa vào trong phạm vi nhất định, Về phần mục đích của tên Ma Nhân, hẳn cũng là vì cung điện kia có cất giấu một bảo vật của Ma tộc bọn hắn.” Cung trang thiếu nữ nói xong liền lộn tay lấy ra một tấm phù lục phát ra ánh sáng bạc vô cùng chói mắt.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương