Ma Thiên Ký
Chương 818
Dịch giả: nila32
Ba người kia mặt mũi cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, hiển nhiên đều bị cỗ hàn khí kia làm đông cứng cơ thể, trong đó thanh niên ngân xa có thân thể yếu nhất, thậm chí đã bị một tầng tuyết mỏng trắng xóa bao phủ bên ngoài cơ thể.
Liễu Minh thấy cự chưởng kia chuẩn bị nghiền bọn họ nát thành vụn cám, không ngừng suy nghĩ đối sách, lúc này mới định cắn răng giải khai một phần Cửu Thiên Thần Lôi trong người, chuẩn bị một phen liều mạng.
Cùng lúc đó, thân thể của La Thiên Thành và nam tử tóc tím đột nhiên biến lớn, một người ngoài thân phát ra ngân quang chói mắt, người còn lại trên da hiện ra vô số linh quang màu vàng đen, mà mái tóc tím của người thanh niên Bắc Đẩu Các sau khi phừng lên một cái đã hóa thành ngọn lửa màu tím hừng hực phát sáng.
Hai người này bị đẩy đến bước đường cùng, cũng có ý định sử dụng thủ đoạn cuối cùng.
Nhưng vào lúc này một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên!
Cự chưởng đang rơi xuống đột nhiên bị một tia chớp lóe lên, mạnh mẽ ngăn chặn.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Huyết Xoa cả kinh, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Một đạo bạch mang chói mắt từ trong tia chớp bắn ra, nhanh như chớp đánh lên cự chưởng màu máu.
Một tiếng trầm đục vang lên, huyết chưởng cực lớn mạnh mẽ là thế lại bị bạch mang dễ dàng xuyên qua, sau đó ầm ầm tan vỡ, hóa thành từng điểm ánh sáng trắng biến mất trong hư không.
Bốn người Liễu Minh liền thấy khí lạnh trong cơ thể giảm bớt, tứ chi buông lỏng, lập tức khôi phục lại khả năng hoạt động.
Bốn người còn chưa lộ ra sắc mặt vui mừng, hào quang màu trắng trên trời đã tách ra hai bên tạo thành một cánh cửa trắng, từ đó liền có ba bóng người bay ra.
Một cỗ khí tức mênh mông hùng hậu từ ba người tỏa ra lập tức mạnh mẽ đối chọi với linh áp khủng bố của huyết xoa.
Bốn người Liễu Minh vừa quan sát ba người vừa đến vừa nghĩ đến gì đó lập tức lộ vẻ vui mừng.
Hai trong số ba người vừa đến đeo mặt nạ đồng xanh, thân vận cẩm bào, chính là sứ giả Thiên Cung trước đây dẫn đệ tử các phái tiến vào Thiên Môn Hội.
Mà lão giả ở giữa hai người chính là đại năng Thông Huyền của Thiên Cung đã từng xuất hiện một lần, Thiên Hà lão nhân.
Ba người nhanh chóng nhìn qua tình hình bên dưới, một nam một nữ trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, mà Thiên Hà lão nhân hai mắt như điện, nhanh chóng nhận ra ba người Huyết Xoa cách đó không xa, sau đó nhàn nhạt lên tiếng:
“Ta còn hỏi tại sao trong Bí Cảnh lại xuất hiện việc như thế, quả nhiên là ba tên quái vật các ngươi đã giở trò. Cũng thiệt thòi cho các ngươi, bản thể bị Bổn cung trấn áp lâu như thế mà vẫn có năng lực ngưng tụ hóa thân ra ngoài quấy phá!”
“Thiên Hà lão nhân!” Huyết Xoa vừa thấy lão già tóc bạc, hét lớn một tiếng, hai mắt tóe lửa, tam xoa kích màu đen nhanh như chớp tạo một khe hở trong không trung, thì ra một khắc nhận thấy tình hình không ổn, hắn đã có ý định bỏ trốn.
Khúc Nghiêu cùng quái trùng của Minh tộc cũng bị tình hình thay đổi bất ngờ làm giật mình, cũng nhanh chóng phóng người về phía khe hở để chạy trốn.
Sắc mặt Thiên Hà lão nhân trầm xuống, cũng không thấy lão động thủ, miệng khẽ hé ra, một tia chớp màu trắng đã bắn tới, chặn trước người Huyết Xoa sau đó phá vỡ vết nứt trên không trung.
Một tiếng “Phốc”!
Từ trong khe nứt không gian đã thấy ánh sáng trắng không ngừng phát ra chói mắt, lập tức nhanh chóng bị lấp đầy, biến mất không còn dấu vết.
Sự việc vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, ba người Huyết Xoa những tưởng đã có thể trốn thoát lại chỉ có thể không ngừng quờ quạng trong không khí.
Ba người lúc này đã thấy vô cùng sợ hãi, mạnh mẽ thúc giục độn quang chia ra ba hướng khác nhau mà trốn đi.
Thiên Hà lão nhân hừ lạnh một tiếng, ống tay áo run lên phóng ra một thanh phi kiếm hình thoi màu trắng.
Kiếm này chia làm hai mặt, một mặt có khắc phù chú thời Thượng Cổ, mặt kia lại dày đặc những văn tự hình chim, mà phần đuôi của chuôi kiếm lại có gắn một đầu thú, vừa giống rồng lại có điểm tương tự với Kỳ Lân, còn tản mát linh lực không tầm thường.
Một tiếng “Ông”, phi kiếm hình thoi bộc phát ra gần trăm đạo bạch mang. Những hào quang màu trắng này nhanh chóng biến lớn, hóa thành trăm chuôi phi kiếm màu trắng dài mấy trượng, trong chớp mắt đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Sau một khắc, đám người Huyết Xoa bỗng phát hiện ra không gian bên cạnh không ngừng truyền đến từng đợt chấn động, đã thấy phi kiếm rậm rạp chằng chịt xuất hiện theo một đồ hình cổ quái, lập tức đem ba người vây vào giữa.
“Kiếm trận!”
Liễu Minh nhìn qua cảnh này liền cảm thấy ngạc nhiên.
Thiên Hà lão nhân này vậy mà cũng là một gã kiếm tu, hơn nữa thần thông mà lão vừa sử dụng là một loại Kiếm Ảnh Phân Quang, nếu không cũng không cách nào bằng vào một lưỡi phi kiếm lại có thể bố trí ra kiếm trận rộng lớn như vậy.
“Thiên Hà lão nhân, chớ có khinh người quá đáng!”
Huyết Xoa trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, hét lớn một tiếng, trên người liền có sương mù màu máu nồng đậm tỏa ra, bộc phát thành từng tia máu đan xen tạo nên một màn chắn huyết sắc đem ba người bảo vệ bên trong.
Thiên Hà lão nhân hừ lạnh một tiếng, tất cả phi kiếm đồng thời run lên, hơn trăm đạo kiếm khí dài hơn một trượng do kiếm trận phun ra hóa thành một cự kiếm khổng lồ phóng về phía đối diện.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến!
Dưới sự oanh kích của kiếm khí ngập trời, màn sáng màu máu chỉ có thể chống cự trong hai ba nhịp thở, sau đó liền nhanh chóng vỡ vụn, ba quái nhân kia kêu thảm một tiếng sau đó đã bị kiếm khí chém thành bụi phấn.
“Thiên Hà trưởng lão pháp lực cao thâm, lão nhân gia ngài vừa ra tay liền dễ dàng tiêu diệt ba tên dị tộc kia.” Người đàn ông mang mặt nạ đồng xanh thấy vậy, lúc này tiến lên một bước, cung kính nói.
Thiên Hà lão nhân thần sắc đờ đẫn, giống như không nghe thấy lời người đàn ông mang mặt nạ xanh vừa nói, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Người đàn ông kia thấy vậy liền ngượng ngùng lui về sau, nữ sứ giả kia nhìn qua Thiên Hà lão nhân, cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Ngay lúc đó, chú ngữ trong miệng Thiên Hà lão nhân cũng đã dừng lại, hai tay nhanh chóng đặt ngang trước ngực.
Sau một khắc, trên người lão lập tức sáng lên quang mang trắng xám, hai mắt cũng bị ánh sáng trắng lóng lánh bao phủ.
Kế tiếp, trong không trung liền có tiếng nổ vang như sấm rền, lúc đầu cực kỳ nhỏ bé nhưng trong chớp mắt âm thanh kia càng lúc càng lớn, giống như một tiếng sấm nổ vang ngay bên tai mọi người, lại khiến không gian không ngừng chấn động.
Bốn người Liễu Minh cũng tràn đầy kinh nghi, không biết Thiên Hà lão nhân rốt cuộc đang thi triển bí thuật gì, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
“Trọc Nhật!”
Thiên Hà lão nhân một tay chỉ lên trời, trong hư không thoáng chốc đã hiện ra trăm ngàn khe hở li ti, ánh sáng chói mắt liền nhanh chóng từ đó tràn đến.
Ánh sáng trắng tràn đầy ôn hòa nhưng lại cực nóng.
Máu thịt trên mặt đất bị bạch quang chiếu vào lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, bốc lên khói xanh giống như bị đốt cháy vậy.
Bốn người Liễu Minh vội vàng dùng tay che kín hai mắt, không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh sáng trắng chói mắt kia, chỉ sợ vừa mở mắt ra sẽ bị bạch quang làm cho đui mù trong khoảnh khắc.
Ầm ầm!
Toàn bộ không gian màu máu kịch liệt rung chuyển, khắp nơi đều xuất hiện vô số vết nứt không gian, giống như sụp đổ đến nơi.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ qua liền đưa tay bấm niệm pháp quyết, khí đen trên người nổi lên tạo thành vòng tròn vây quanh thân thể của hắn.
Ánh sáng lóe lên, Hậu Thổ Thuẫn cũng được hắn tế ra, bảo vệ quanh người.
Ba người còn lại cũng xuất ra hết mọi thủ đoạn, bảo vệ bản thân.
Chính vào lúc này, một tấm lụa màu xanh dương bay tới nhanh như chớp, chỉ thấy lam mang lóe lên đã quấn lấy bốn người vào trong, kéo cả đám lại gần ba người Thiên Cung.
Sau đó người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh liền phất tay tán đi ánh sáng xanh dương trên tay, hiển nhiên là y đã xuất thủ kéo bọn người Liễu Minh về phía này.
“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Thanh niên ngân xa cảm kích thi lễ với người đàn ông nọ.
Ba người Liễu Minh thấy vậy, cũng lần lượt tiến lên bái tạ.
Trung niên nhân chỉ khoát tay áo chứ không lên tiếng.
“Tiền bối, bị dẫn vào không gian màu máu này ngoài bọn ta còn có bảy người khác đã bị máu thịt phía dưới nuốt chửng.” Thanh niên ngân xa nhìn thấy huyết nhục dưới đất bị ánh sáng trắng không ngừng thiêu đốt, bỗng nhiên giật mình nói một câu.
“Việc này chúng ta đã có tính toán, không cần lo lắng, bọn chúng sẽ nhanh chóng được cứu ra.” Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh thản nhiên nói ra.
Thanh niên ngân xa nghe thế liền thở dài một hơi.
Thần sắc của Liễu Minh cũng có chút thả lỏng.
Ngay tại lúc này, ánh sáng trắng trong không trung đột nhiên trở nên chói mắt hơn gấp trăm lần, Liễu Minh trước mắt một mảnh sáng chói, tuy không thể nhìn thấy gì cả nhưng có thể mơ hồ cảm nhận trên đỉnh đầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mặt trời cực lớn tỏa ra vô số ánh sáng trắng cùng hỏa diễm vô cùng vô tận.
Khí tức từ thời hồng hoang như thấm đẫm vào lòng Liễu Minh.
Thiên Hà lão nhân vung tay lên, đem mặt trời kia kéo xuống.
Một tiếng “Oanh” đã thấy không gian màu máu hóa thành vô số điểm sáng màu đỏ tán loạn trong không khí.
Cảnh sắc sau đó liền có sự thay đổi, mọi người rất nhanh liền tiến vào một không gian tối tăm mờ mịt khác.
So với mặt trời lớn như núi trên đỉnh đầu, mấy người Liễu Minh chỉ như một con kiến bé nhỏ.
Thiên Hà lão nhân đắm trong biển ánh sáng trắng, quần áo trên người không gió mà bay, khí tức khổng lồ của Thông Huyền cảnh nhanh chóng hòa lẫn vào mặt trời vĩ đại kia.
Huyền Anh, Huyền Hạ hai vị sứ giả Thiên Cung nhìn theo bóng người Thiên Hà lão nhân, trong mắt liền hiện lên ánh nhìn kính sợ cùng hâm mộ.
Nhưng đối với bốn hậu bối Hóa Tinh kỳ như Liễu Minh mà nói, chấn động kinh khủng do mặt trời kia tỏa ra chỉ khiến linh hồn cả đám không ngừng run rẩy.
Vị sứ giả trung niên ghé mắt nhìn qua bốn người sau đó vung tay bắn ra một đạo hào quang màu xanh dương bao phủ lấy bọn hắn.
Liễu Minh lập tức cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm, ngay sau đó Hóa Thức Trùng trên người đã truyền đến một đạo tinh thần lực tinh thuần, ánh mắt liền khôi phục sự linh hoạt.
“Đa ta tiền bối tương trợ.” Liễu Minh như từ trong mơ tỉnh dậy, thở phào một cái, vội vàng khom người lần nữa thi lễ với người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia.
Vị sứ giả kia thấy Liễu Minh nhanh như vậy đã khôi phục như thường, liền gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau đó nam tử tóc tím, La Thiên Thành cùng thanh niên ngân xa cũng lần lượt tỉnh táo trở lại.
Đúng lúc này, không gian dưới chân bọn họ đột ngột phát ra chấn động dữ dội, liền thấy bảy bóng người được bao trùm trong ánh sáng trắng, chính là đám người Âu Dương Thiến tưởng như đã bị không gian huyết sắc thôn phệ.
Nữ sứ giả Thiên Cung Huyền Anh vung tay lên đánh ra quang hà màu bạc, nhanh chóng kéo bảy người về phía này.
Bảy người bọn họ đều rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, khí tức trên người vô cùng yếu ớt nhưng có thể thấy được tính mạng của những kẻ này đã được cứu về.
Thiên Hà lão nhân tiến lên trước một bước, nhìn về một chỗ trong không gian màu xám, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh.
Cánh tay hắn khẽ vung lên, không chút báo trước đánh một chưởng vào một chỗ trong hư không.
Chỉ thấy một đạo tinh quang màu xám khổng lồ từ trong tay lão bắn ra, khiến không gian xung quanh ầm ầm chấn động, liền đó một thông đạo đã được mở ra.
Tại cuối thông đạo, có thể thấy ba công trình màu đen cao lớn, trên nhọn dưới tròn, giống như một cái bát màu đen cực lớn đặt úp trên mặt đất, lại có nét tương tự với ba ngôi mộ, nhìn qua có cảm giác vô cùng kỳ bí cùng quỷ dị, nặng nề.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương