Ma Thiên Ký

Chương 817

Dịch giả: nila32 “Không!” Khúc Nghiêu hét lên thảm thiết. Chân Đan bị hủy, khí tức của hắn liền không ngừng tiêu tán, dường như đã bị đánh rớt về Hóa Tinh Kỳ. Liễu Minh vung một tay phóng ra hắc khí đen sì như mực cùng với hai đạo hào quang đỏ thẫm bắn ra nhanh như thiểm điện. Hai tiếng đùng đùng vang lên! Cương khí hộ thể của Khúc Nghiêu đã bị quang điểm đánh thủng, chỉ thấy hồng mang lóe lên sau đó hai luồng sáng nhanh như chớp đánh vào đôi mắt của hắn. “A!” Hai mắt của Khúc Nghiêu lập tức bị đánh thành hai lỗ máu sâu hoắm, đau đớn cùng cực khiến hắn không ngừng gào thét thảm thiết. Hư Không Kiếm sau một thoáng mơ hồ đã hóa thành một đạo kim quang bắn về phía đầu tằm khổng lồ đang được lưới tơ quấn quanh. Một tiếng “Phốc”, đầu tằm to lớn đã từ trên cổ rơi xuống, thân thể của yêu tằm sau khi co quắp vài cái cũng rơi nhanh xuống đất. Lúc này, Hư Không Kiếm vẫn bám sát không tha, kiếm quang lạnh giá bạo phát, đem thân thể cùng thủ cấp của Khúc Nghiêu chém nát bấy. Xong xuôi tất thảy, khí đen trên tay Liễu Minh mới chậm rãi tiêu tán, bảy tám miếng vảy rồng trên tay cũng lặng lẽ biến mất vào trong người hắn. Hai quang điểm đỏ thẫm kia chính là hắn mượn tinh huyết Thiên Yêu lần nữa tế luyện lân phiến của Giao Long, một khi bắn ra khỏi cơ thể liền có uy lực cực lớn, đổi lại lân phiến này cũng không phải là dùng mãi không hết, mà dùng một mảnh là mất một mảnh, khiến Liễu Minh không khỏi đau lòng. Sau khi Khúc Nghiêu bị tiêu diệt, Linh hải điệp đang cùng ba người kia kịch chiến cũng mau chóng hóa thành sương mù tiêu tán trong không khí. Liễu Minh sau khi triệu hồi hư ảnh Thanh Ngưu cùng Hư Không Kiếm trở về liền nhanh chóng nuốt vào một viên Kim Nguyên Đan rồi mới chậm rãi tiến về phía ba người còn lại. Trải qua chiến đấu liên tiếp, Pháp lực của hắn mặc dù tinh thuần hơn nhiều so với người thường nhưng hôm nay cũng bị tiêu hao bảy tám phần mười. Nam tử tóc tím khẽ vẫy một tay, chuông đồng khổng lồ liền khôi phục kích thước ban đầu, sau đó nhẹ nhàng rơi vào tay y, tiếp theo hắn cũng tìm một nơi để hạ xuống rồi nhanh chóng khoanh chân phục dụng đan dược. Thanh niên xe bạc cùng La Thiên Thành tình trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi thu lại thần thông cùng pháp bảo đều tranh thủ thời gian bình ổn lại khí tức. Trải qua trận chiến vừa rồi bọn hắn đều như đèn gần cạn dầu. Liễu Minh mỉm cười, định nói với ba người cái gì đó bỗng nhiên biến sắc, thân hình nhanh như chớp tránh sang một bên. Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng “Vèo”, đã thấy một thanh Tam Xoa Kích màu đen lẳng lặng đánh vào chỗ mà hắn vừa đứng. Mà không gian xung quanh bỗng nhiên phát ra huyết quang chói mắt cùng với sương mù màu đỏ cuồn cuộn tuôn ra. Từ trong biển sương đỏ sẫm, một bóng người thật lớn lờ mờ ẩn hiện, có thể nhìn ra kẻ đến là một quái nhân trên đầu có hai sừng, sau lưng là hai cánh thịt màu máu gớm ghiếc. Vẻ ngoài này đúng là Huyết Xoa vẫn một mực lẩn trốn nãy giờ, nhưng lúc này cơ thể của hắn đã cao hơn mười trượng, lớn hơn nhiều lần so với trước kia, trông như một người khổng lồ vậy. Liễu Minh sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, tay áo run lên nhanh chóng đem Hư Không Kiếm chắn ngang trước người. Đám người La Thiên Thành đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi cũng bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng thúc giục công pháp hoặc thả ra Linh Khí phòng ngự, bộ dáng đều như gặp phải đại địch. Huyết Xoa khổng lồ vẫn không thèm để mắt đến bốn người phía dưới, chỉ thấy hắn mở to miệng, mạnh mẽ hút lấy thân thể nát bấy của Khúc Nghiêu, sau đó thỏa mãn nuốt xuống toàn bộ. “He he…” Huyết Xoa sau khi ngửa mặt lên trời cười quỷ dị rốt cuộc cúi đầu nhìn về phía đám người Liễu Minh. Cặp mắt bự chảng lộ ra vài phần do dự nhưng sau một khắc ánh sáng màu đỏ trên người liền lóe lên, sương máu lại không ngừng tuôn ra che đi thân thể khổng lồ kia. Bốn người Liễu Minh không khỏi nhìn nhau khó hiểu. “Quái vật kia rốt cuộc định làm gì?” Thanh niên xe bạc không khỏi lên tiếng thắc mắc. “Không rõ ràng lắm nhưng dù là gì thì đối với chúng ta cũng không có nửa điểm tốt đẹp.” Liễu Minh chậm rãi nói ra. “Nói như thế nào thì hai trong ba tên đã bị chúng ta tiêu diệt, hiện tại chúng ta liều mạng xông lên, không chừng có thể giải quyết tên to xác kia.” La Thiên Thành hít sâu một hơi sau đó lạnh lùng đưa ra ý kiến. “La sư đệ chớ quên, ba quái nhân kia cũng chỉ là hóa thân mà thôi, ai biết bản thể của chúng có ở gần đây không.” Liễu Minh lại nhàn nhạt trả lời. “Ngươi nói bản thể của bọn hẳn đã ở bên trong Bí Cảnh, điều này sao có thể?” La Thiên Thành bày ra vẻ mặt không thể tin nổi. “Hắc hắc, cái này cũng không phải là không thể xảy ra. Ngươi nghĩ bằng vào mấy cái hóa thân Chân Đan cảnh có thể vây khốn chúng ta trong không gian quái lạ này sao?” Nam tử tóc tím không nhanh không chậm lên tiếng. La Thiên Thành nghe vậy nhất thời trở nên do dự, đang định nói gì đó bỗng thấy sâu trong lòng đất truyền ra âm thanh vù vù ngày càng rõ ràng, hơn nữa là không ngừng kéo đến gần bọn họ. Hai hàng lông mày của Liễu Minh cau lại, trong lòng bỗng có một cảm giác bất an. Đột nhiên, bốn người cảm thấy hai chân như bị túm lấy, mặt đất bên dưới bỗng sinh ra một lực cắn nuốt, giống như muốn kéo bọn họ xuống tường thịt bên dưới vậy. Tuy nhiên lực hút này cũng không gây chút khó khăn nào cho bốn người Liễu Minh. Bọn họ đồng thời thúc giục pháp quyết chống lại lực hút, sau đó nhanh chóng bay lên không trung. Sau một khắc, toàn bộ không gian giống như không ngừng động đậy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ọc ọc, một mùi máu tanh nồng không ngừng từ dưới bốc lên. “Không tốt!” Liễu Minh bỗng nhiên hô lên một tiếng. Ba người còn lại không khỏi giật mình nhìn theo ánh mắt của Liễu Minh, chỉ thấy mặt đất bên dưới, những kén thịt màu máu đang vây khốn đám người còn lại chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào lòng đất hơn một nửa, gần như sắp bị tường thịt nuốt lấy. “Làm sao bây giờ? Có nên ra tay cứu bọn hắn không?” Trên mặt thanh niên xe bạc hiện lên vẻ do dự không thôi, Bành Việt cũng đang bị vây bên trong kén thịt bên dưới. Lời của hắn vừa như hỏi thăm lại giống như đang thì thào với chính mình. “Đã không còn kịp rồi!” Nam tử tóc tím nhìn qua kén thịt nằm la liệt trên mặt đất, sau đó lạnh lùng lên tiếng. Liễu Minh cũng im lặng suy tính, Huyết Xoa bên kia đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, mà pháp lực của bốn người đã tiêu hao không ít, cũng không thể giải cứu toàn bộ những người bị nhốt dưới kia. Sau vẻn vẹn vài ba nhịp thở, tất cả kén thịt đều gần như hoàn toàn chìm vào lòng đất, chỉ chừa hơn nửa vòng tròn trên đầu không ngừng ngọ nguậy. Cùng với những tiếng nổ vang, toàn bộ không gian cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, từng đợt sóng khí xen lẫn từng điểm ánh sáng màu đỏ không biết từ đâu ào ra, khiến cho bốn người Liễu Minh không cách nào ổn định được thân hình. “Ha ha ha…” Trong không gian vang lên từng tràng cười điên cuồng, tiếng cười truyền vào tai không những ông ông không ngớt, lại khiến khí huyết trong người không ngừng nhộn nhạo, tinh thần bứt rứt không yên. Huyết quang chói mắt trong không trung cũng liên tục chớp động. Khi cảnh vật xung quanh dần dần trở lại bình thường, thân hình của Huyết Xoa lần nữa hiện ra trước mắt đám người Liễu Minh. Quái nhân kia giờ phút này đã khôi phục kích thước thường bình thường nhưng khí tức tản mát ra lại vô cùng khủng bố, trong tay gã vẫn là Tam Xoa Kích màu đen. Khi ánh mắt của hắn quét tới, bọn họ chỉ cảm thấy một cỗ lãnh khí bốc lên, da mặt liền truyền đến cảm giác đau đớn. Sắc mặt Liễu Minh đã trở nên vô cùng khó coi! Linh áp từ người Huyết Xoa tản mát ra thình lình đã vượt quá Chân Đan Cảnh, đạt đến trình độ Thiên Tượng Cảnh, càng không ngờ tới là khí tức của hắn đã có chút tương tự với Thiên hà lão nhân cùng Bắc Đẩu các chủ. “Không có khả năng, thực lực của hắn làm sao có thể tăng nhanh như vậy, không chừng chỉ cách Thông Huyền cảnh một bước.” Nam tử tóc tím sau vài lần cẩn thận dò xét Huyết Xoa mới nghẹn ngào lên tiếng. La Thiên Thành và thanh niên xe bạc cũng cảm nhận được Linh áp hủy thiên diệt địa trước mặt, sắc mặt cũng lập tức trở nên hoảng hốt. Trải qua trận chiến lúc trước, bốn người bọn họ đều đại khái hiểu rõ thực lực của nhau, đều là tinh anh trong những người cùng trang lứa, một khi liên thủ có lẽ không đối thủ nào có thể gây khó dễ. Nhưng trước mặt lại là tồn tại khủng bố gần với đại năng Thông Huyền, mọi cố gắng đều trở nên vô ích. “Đúng vậy, đã lâu không có cảm giác này rồi, tuy rằng vẫn chưa đạt tới công lực như thời đỉnh cao nhưng xử lý vài tên nhãi nhép kia có lẽ tuyệt không có vấn đề…” Huyết Xoa khẽ giơ tay nhấc chân, cảm nhận được lực lượng khủng bố trên người, lúc này mới hài lòng lẩm bẩm. “Huyết Xoa, ngươi dám tự tiện thôn phệ phân thân của ta!” Trong không gian màu máu bỗng nhiên vang lên thanh âm chát chúa của nữ tử, giống như từ rất xa truyền đến, lại có thể khiến cho không gian không ngừng rung chuyển. “Khúc Nghiêu đạo hữu không nên tức giận, bốn tiểu tử nhân tộc kia quả không đơn giản, phân thân của các ngươi đều bại dưới tay bọn chúng. Ta chỉ muốn mượn lực lượng huyết mạch từ những phân thân kia, cưỡng ép bản thể phóng ra một tia lực lượng thông huyền, quán chú vào trong phân thân này. Lại nói, những phân thân kia đã không còn sức sống, đối với các người cũng không còn tác dụng quá lớn!” “Hừ! Ngươi nói dễ nghe thật đấy, những phân thân này đều là chúng ta dùng thời gian vạn năm mới miễn cưỡng ngưng tụ ra được, bên trong có ẩn chứa lực lượng Bản Nguyên, một khi bị ngươi thôn phệ làm sao có thể thu hồi.” Theo một tiếng hừ lạnh, không gian bên cạnh Huyết Xoa bỗng trở nên vặn vẹo mơ hồ, chỉ thấy hai luồng sương mù một lục một tro nổi lên, từ đó liền hiện ra hai bóng người. Chính là Khúc Nghiêu và nam tử Minh tộc đã bị đánh chết. Giờ phút này, hai luồng khí đã lần nữa khôi phục hình dáng nử tử nửa người nửa tằm áo vàng cùng với quái nhân rết Minh tộc. Chỉ có điều khí tức trên người bọn họ đã suy yếu rất nhiều so với trước đây. Một màn này khiến cho khóe mắt Liễu Minh thoáng run rẩy, trong lòng không ngừng kêu khổ. Sắc mặt ba người kia cũng không có tốt hơn bao nhiêu. “Tốt rồi, cùng lắm đợi khi có thể thoát ra ngoài ta sẽ đền bù một ít tổn thất cho các ngươi là được chứ gì. Thời gian không nhiều lắm, ta trước tiên tiêu diệt những tiểu bối nhân tộc kia, sau đó còn rất nhiều chuyện cần ta đi làm.” Huyết Xoa hờ hững trả lời, khẽ nhấc một tay, sương mù màu máu liền cuồn cuộn ngưng tụ. Một tiếng “Phốc”, một bàn tay khổng lồ màu máu hiện ra trong không trung, nhanh chóng đánh xuống bốn người Liễu Minh bên dưới. Cự chưởng còn chưa đè xuống, bọn họ đã thấy một cỗ kình phong mạnh mẽ ập tới, đồng thời một lực lượng âm lãnh điên cuồng tiến vào trong cơ thể của bốn người, vô luận là Cương khí hay là Linh Khí hộ thể đều không có cách nào ngăn cản. Liễu Minh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, huyết nhục toàn thân giống như trở nên đông cứng, muốn cử động tay chân cũng không được, trong lòng không khỏi giật mình hoảng sợ.