Ma Thần Tướng Quân
Chương 167 : Ma long chi uy
Cổ Phí Tư từ trong đáy nước thò đầu lên quan sát, cổ hắn sau khi dịch hóa đã có thể quay được góc 360 độ.
Hắn rốt cục đã nhìn thấy quái thú giết chết Hưu Bỉ Đặc.
Ánh mắt hắn liền trở nên sợ hãi vô cùng, Địa ngục khuyển vương hoành hoành vô kỵ hiện giờ đang bị một con phi thiên quái thú truy đuổi, quái thú này toàn thân màu xanh đen, da cứng như giáp sắt, đang bay lượn trên bầu trời Thập Vạn Chiểu Trạch, đôi cánh khổng lồ vũ động liên hồi, trên đầu còn có một cái sừng nhọn thập phần nổi bật.
Nó cất tiếng rít lên sắc nhọn, mặt nước cũng bị dậy sóng, Cổ Phí Tư cảm thấy cuồng phong táp vào mặt, gương mặt đã dịch hóa bị chấn tan.
Địa ngục khuyển vương bị bức ép chạy tán loạn, đột nhiên dừng lại ngẩng đầu lên trời rống giận.
Cái đầu còn lại của nó há to mõm, hỏa cầu màu lam phóng lên trên trời.
Phi hành cự thú dương cánh, cất cao thân hình, đôi cánh vẫy mạnh, nó há miệng gầm lên, một luồng hỏa diễm màu lam lớn hơn phóng xuống.
Bùng, hỏa diễm nở xòe ra như cây dù ép xuống.
Hỏa cầu màu lam của Địa ngục khuyển vương lúc chạm vào cây dù này thì giống như giọt mưa rơi vào dòng nước, cây dù càng hạ xuống nhanh hơn, chớp mắt đã vây lấy Địa ngục khuyển vương.
Gào...
Khuyển vương rống lên bi thảm, thân hình khổng lồ dãy dụa không ngừng trong đám lửa màu lam, nó không ngừng lăn lộn trên mặt đất hầu dùng lớp dịch cùng mặt đất dập tắt lửa, nhưng mà đám lửa như hấp thụ vào cơ thể nó, bất kể nó lăn lộn thế nào cũng vẫn cháy bừng bừng.
"Ma long!"
Hắc pháp sư là những người có kiến thức rộng rãi nhất trên đời, tất nhiên đối với sinh vật khủng bố nhất thời thượng cổ này phải có ấn tượng sâu đậm.
Nhưng mà ma long biến mất hơn vạn năm lại xuất hiện khiến cho đầu óc bọn họ cơ hồ ngưng trệ, không thể suy nghĩ được gì.
Đến lúc ma long xoay người phun ra một luồng hỏa diễm tới, mấy chục hắc ám pháp sư chỉ giậm chân cũng đủ làm chấn động đại lục chớp mắt liền bị khí hóa.
Còn mấy hắc pháp sư khác cuối cùng cũng phản ứng trở lại, vội vàng tản ra.
Bọn họ không dám bảo lưu một chút thực lực nào vì đối phương quá mạnh.
Trọng tài trưởng gầm lên giận dữ, gương mặt càng thêm trắng nhợt, triệu hoán Địa ngục khuyển vương đã hao phí hết nửa tinh lực của lão, không ngờ khuyển vương lại bị tiêu diệt, đối phương còn có thượng cổ ma long trợ giúp, xem ra thân phận người tới đã rõ ràng.
Ma thần tướng quân!
Người năm xưa từng diệt sạch bọn ngư nhân thí nghiệm.
Tròng mắt màu trắng của lão nhìn chăm chú vào Dương Chính, phảng phất như muốn xuyên qua thân thể hắn.
Gào...
Địa ngục khuyển vương rống lên tiếng cuối cùng, dưới sự thiêu đốt của Địa ngục hỏa, lớp da cứng rắn như cương thiết của nó bắt đầu tan chảy, ma long trên không bay xuống, dùng lợi trảo xé đứt cái đầu cuối cùng của khuyển vương.
Khuyển vương giống như một con cá bị thảy lên bờ, không ngừng dãy dụa điên cuồng.
Sinh mệnh lực của nó thật sự mạnh mẽ, ba cái đầu đã bị rụng xuống nhưng vẫn không chết ngay.
Khuyển vương toàn thân bị lam diễm che phủ, lúc sinh mệnh lực hao tận bạo phát một kích mạnh nhất.
Chớp mắt, Địa ngục hỏa cầu không ngừng tung bay khắp trời.
Tình cảnh giống như một con nhím trong cơ thể nó nổ tung ra.
Hỏa cầu phóng ra khắp nơi, đốt cháy những gì nó đụng phải.
Hỏa diễm cự lãng xô tới, cả phòng ngự của 12 pháp sư cũng bị nứt vỡ.
Mật văn ấn trên đầu của Mật Tuyết Nhi lóe sáng.
Khí tức mát mẻ từ người nó tỏa ra, cách trở nhiệt độ nóng bức bên ngoài...
Cổ Phí Tư cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu.
Khói mù bốc lên, chỗ Địa ngục khuyển vương vừa cuồng nộ hoành hoành chỉ còn lại đất cát cháy đen thui, cả bùn cũng bị cháy khô, chất dịch chảy ra đông lại che phủ trên lớp đất.
Không khí vẫn nóng bức như cũ.
Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết đột nhiên quát lớn, trường kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ đâm tới như cầu vồng ngang trời.
Kiếm khí xé gió chớp mắt đã bao phủ Mật Tuyết Nhi. Kiếm mang sáng như tuyết lướt sát bên làn da nó nhưng tuyệt không chạm vào da thịt, kiếm thuật hai người rõ ràng đã đạt tới cảnh giới siêu phàm.
Cổ Phí Tư cảm thấy thân thể chớp mắt đã biến thành băng, sau đó nhanh chóng bị thiêu cháy, từ khi hắn dịch hóa tiến giai đến nay vẫn chưa từng chịu đựng hành hạ đau khổ đến thế.
Hắn tuyệt đối không ngờ mình có vinh hạnh được hai đại kiếm thánh đồng thời xuất thủ đối phó.
Cổ Phí Tư cố gắng chịu đựng kiếm mang hành hạ, quấn lấy Mật Tuyết Nhi lui lại mấy bước.
Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết tức thì kinh hãi, toàn lực công tới.
"Dừng tay, ta giết nó!"
Cổ Phí Tư thét lớn, nhưng thanh âm đã bị kiếm mang nén lại.
Toàn thân hắn đều biến thành chất lỏng, bao phủ lấy thân hình của Mật Tuyết Nhi.
Hắn còn chưa thét xong thì mấy mũi tên từ xa đã bắn tới.
Cảm giác nóng rực đau rát truyền tới, Cổ Phí Tư phẫn nộ nhìn về phía mũi tên bắn ra.
Chợt một hắc ảnh giống như mãnh hổ xông tới trước mặt hắn, đôi mắt như ngọn lửa âm u màu tím chiếu thẳng vào hắn, Cổ Phí Tư đầu óc như bị sét đánh, hô hấp ngưng trệ trong chốc lát.
Chớp mắt, tầm nhìn của Cổ Phí Tư đã bị ánh sáng chói lòa che lấp.
Viu viu viu...
Vô số tiếng gió vang lên gấp rút, Cổ Phí Tư vừa định thần lại thì cảm thấy thân thể mình không ngừng lạnh cóng, chớp mắt đã vỡ tan thành ngàn vạn giọt nước.
Hắn tuyệt không ngờ lần này xuất thủ lại vuốt phải râu hùm. Hắn thấy Mật Tuyết Nhi là người thực lực yếu nhất, chỉ cần chế trụ được nó thì có thể uy hiếp đoàn người Dương Chính được, nhưng lại không ngờ nó chính là cái vảy nghịch (*) của đội ngũ này, tất cả mọi người đều không do dự nhắm về hắn xuất thủ. Hai đại kiếm thánh, còn có Lai Qua Lạp Tư và Dương Chính thực lực mạnh nhất bốn người liên thủ giáp công.
Cho dù hắn là không khí thì cũng bị nung thành chân không.
Mọi việc diễn ra trong thời gian điện quang hỏa thạch, cả Mật Tuyết Nhi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã được Dương Chính ôm vào lòng.
Cổ Phí Tư không ngừng nhúc nhích trên mặt đất, Dương Chính lấy châm dẫm lên.
Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết đồng thời hô lớn:"Dương đại ca, cẩn thận!"
Dương Chính lùi lại một bước, đột nhiên phát hiện chân của mình đã bị quấn lại.
Chỉ thấy thân thể tan nát của Cổ Phí Tư lại kết dính, giống như thủy xà quấn chặt lấy người Dương Chính.
Dương Chính vội vàng vung kiếm chém.
Trong màn kiếm quang, thân thể Cổ Phí Tư nhanh chóng bị chém đứt rồi lại ngưng kết liên tục không ngừng.
Nước chảy không thể nào bị chém đứt.
Cổ Phí Tư hoàn toàn dịch hóa miễn dịch với toàn bộ công kích vật lý.
Hắn nhanh chóng quấn lấy ngực của Dương Chính.
Cổ Phí Tư cất tiếng cười đắc ý:"Ta bất tử, con La sa thú hèn mọn nhà ngươi hãy nhận lấy hơi thở tử vong của Cổ Phí Tư đại nhân ta đi, ha ha ha ha..."
Dương Chính vội vàng đưa Mật Tuyết Nhi cho Mạc Băng Vân.
Cổ Phí Tư chớp mắt đã "nuốt" lấy hắn.
Tiếng cười trào phúng của Cổ Phí Tư không ngừng vang lên bên tai Dương Chính, thông qua thân thể trong suốt của hắn, Dương Chính có thể nhìn thấy gương mặt bị uốn khúc của Mật Tuyết Nhi.
Nhìn thấy gương mặt Dương Chính càng lúc càng xanh, Cổ Phí Tư cảm thụ được khoái cảm ngược đãi địch nhân.
Nhưng dần dần hắn phát hiện có điểm không đúng, Dương Chính không ngờ vẫn đang cười, Cổ Phí Tư dùng sức vẫn không siết chết được hắn. Một cỗ hấp lực hùng hậu từ trên tay Dương Chính chợt truyền ra, Cổ Phí Tư kinh hoàng nhận thấy hắn hoàn toàn không thể ngăn trở được nguồn hấp lực đó, chỉ cảm thấy thân thể mình không ngừng bị hút vào trong một không gian kỳ quái.
Lòng bàn tay Dương Chính hình thành một cái lốc xoáy màu đen kỳ quái.
Cổ Phí Tư nhanh chóng bị lốc xoáy đó hút vào hết nửa người, hắn quay đầu hoảng sợ kêu lên:"Phóng trục thuật, a a a..."
Tiếng kêu của hắn cũng theo thân thể hắn bị hút vào trong lốc xoáy.
Dương Chính sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Lốc xoáy biến mất khỏi tay hắn.
Một bì quyển xuất hiện trên tay hắn, trên bề mặt vẫn còn hoa văn ma pháp mờ nhạt, chỉ là ánh sáng không còn, hiển nhiên năng lượng ma pháp đã hao tận.
Trọng tài trưởng ngăn cản bọn hắc pháp sư tiến công, lão nhìn không thấy hy vọng thắng lợi, thực lực của đối phương hơn xa lão tưởng tượng. Hắc pháp sư tháp đã tổn thất tam đại tiến giai chấp sự, mấy chục hắc pháp sư, cả Địa ngục khuyển vương lão triệu hoán cũng bị giết chết, vậy mà đối phương thậm chí còn không có ai bị thương.
Cho dù bọn họ liều mạng giết chết một hai người bên đối phương thì hắc pháp sư tháp cũng bị xóa tên khỏi thế giới này.
Đây không phải là kết quả lão muốn thấy, cho dù lão không để tính mạng của bất kỳ sinh vật nào vào mắt nhưng sinh mệnh của chính mình thì không thể lãng phí được.
Lão cất giọng trầm đục:"Ma thần tướng quân..."
Lai Qua Lạp Tư từ không trung hạ xuống, Dương Chính lại dường như không nghe thấy gì, ma long Tiểu Hắc vẫn gầm rú điên cuồng, hỏa cầu màu lam sẫm tung bay tứ xứ, khiến cho bọn hắc pháp sư bỏ chạy tứ tán.
"Ma thần tướng quân, xin ngài cản sủng vật lại, lẽ nào ngài đến đây chỉ để hủy diệt bọn ta thôi sao?" Trọng tài trưởng cao giọng thốt.
Dương Chính phảng phất vừa mới nghe, bình thản liếc nhìn lão.
Hắn tới nói nhỏ với Mật Tuyết Nhi mấy câu, tiểu nữ hài vẫy tay nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bất cam lao thẳng xuống đất, thân hình dài 30 mét như một tòa bảo lũy khiến cho mặt đất chấn động.
(*) Câu này vốn lấy từ điển cố:"Long hữu nghịch lân, xúc chi tất nộ" có nghĩa là rồng có cái vảy nghịch, ai đụng tới thì nó sẽ nổi giận
Truyện khác cùng thể loại
460 chương
59 chương
229 chương
155 chương
32 chương