Ma Thần Tướng Quân
Chương 166 : Địa ngục hỏa diễm
Địa ngục khuyển vương đứng thẳng người, ba cái đầu ngẩng về phía trước, cổ họng phát tiếng gầm trầm đục, giống như chó hoang nổi giận, nếu như trên thân nó có lông khẳng định chúng sẽ dựng ngược lên.
Gào!
Nó xông thẳng tới!
Địa ngục khuyển vương chẳng tốn chút sức lực nào mở ra 1 con đường giữa đám Thực nhân yêu hoa.
Thân hình khổng lồ và sức lực cuồng mãnh của nó căn bản Thực nhân yêu hoa không thể ngăn trở được.
Trọng tài trưởng liếc mắt về mặt đất, một con cá sấu to lớn từ đầm lầy nổi lên, lão cưỡi lên lưng nó theo sau tam đầu khuyển xông vào đám Thực nhân hoa. Tu Ba Nhĩ hóa thân thành báo, móng tay của hắn biến thành móng vuốt sắc bén, cũng phóng nhanh theo, Hưu Bỉ Đặc thể hình chợt tăng lên gấp đôi, tay cầm trường thương dài 5 mét, từng bước đi theo trọng tài trưởng, Cổ Phí Tư thân thể dung nhập vào trong đầm nước, theo dòng nước chảy xuôi tới, thỉnh thoảng giữa khe hở hai lùm cây lại ló lên cái đầu hẹp dài, lưỡi thè ra ngoài liếm môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Ngoài ra còn có khá đông hắc pháp sư theo sau.
Càng lúc càng có nhiều Thực nhân hoa như ngửi thấy mùi máu đổ xô tới.
Bọn chúng há to "miệng hoa" phún ra mũi tên nước màu đỏ, cho dù những thứ này không gây tổn thương cho Địa ngục khuyển vương, nhưng nhiều chất dịch chua cũng khiến cho nó cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Khuyển vương nổi giận, ngẩng đầu lên trời rống lớn.
Sau một lúc, nó há to miệng, một hỏa cầu màu lam bắn thẳng tới một cây đại thụ.
Ầm!
Một loạt yêu hoa căn bản không hề có vẻ như bị đốt cháy mà trực tiếp biến thành không khí.
Địa ngục khuyển vương giận dữ điên cuồng phun Địa ngục hỏa cầu khắp nơi, hắc pháp sư phía sau vội vàng lùi lại, kinh hãi không thôi.
Địa ngục hỏa diễm có thể thiêu cháy tất cả, cho dù là bọn họ chỉ dính một chút thì cũng chết ngay.
Hỏa cầu vốn chỉ to bằng quả bóng rổ, sau khi chạm vào đóa hoa chợt nổ mạnh, trên diện tích một sân bóng bất cứ cơ thể nào đều nhanh chóng hóa thành khí. Yêu hoa, nham thạch, nước đầm căn bản không thể nào ngăn trở được nhiệt độ quá cao của ngọn lửa này.
Hỏa cầu chói mắt không ngừng bắn ra, từng đợt bay lượn, biến mất, rồi lại bay ra...
Trước địa ngục hỏa diễm đáng sợ này, ngay cả mặt đất yêu hoa bám rễ cũng bị nung thành than.
Đất đai khô cháy khiến cho Thực nhân hoa bị ức chế không thể sinh trưởng.
Chợt một tiếng rít gió vang lên, một mũi tên lóe ánh sáng màu lục bắn tới Địa ngục khuyển vương.
Bụp, mũi tên bắn trúng một cái đầu của khuyển vương.
Dịch thể tanh hôi từ vành mắt nó chảy ra, khuyển vương cất tiếng gào giận dữ.
Mũi tên chợt nở bung một phiến lá xanh, chớp mắt đã bao phủ cái đầu của khuyển vương, hơn nữa còn không ngừng sinh trưởng, khuyển vương đau đớn gầm rú, hai cái đầu kia cũng quay ngoắt lại cắn xé thực vật đang tràn trên cổ xuống, tinh huyết màu đen không ngừng chảy ra, hai cái đầu kia đã cắn đứt cổ của cái đầu bị thực vật quấn lấy.
Những hắc pháp sư phía sau nhìn thấy tức thì da đầu cũng phát ngứa.
Sinh vật địa ngục này thực sự không thể dùng những từ đơn giản là hung tàn bạo ngược để hình dung, nó không hề e ngại tự tàn hủy thân thể mình để cắn nuốt thực vật đang công kích.
Khuyển vương chỉ còn lại hai đầu trở nên hoàn toàn điên cuồng, toàn thân bành trướng giống như khí cầu, cơ hồ như muốn nổ tung.
Cả trọng tài trưởng cũng không thể áp chế được, chỉ có thể ra lệnh cho bọn hắc pháp sư tùy cơ hành sự.
Gào, Địa ngục khuyển vương phát cuồng xông tới.
Bốn chân nó dậm mạnh, bụi đất xung quanh cuộn lên ào ạt.
Thập Vạn Chiểu Trạch vang lên tiếng gào rống khiến người ta phải đinh tai nhức óc.
Giữa vùng đất trống đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh.
Lai Qua Lạp Tư bay lên lưng chừng trời, lật tay bắn ra mười mũi tên liên tiếp.
Lần này Địa ngục khuyển vương đã có phòng bị, hỏa diễm từ thân thể nó bùng lên, thân hình khổng lồ như hỏa cầu thiên tan tất cả mũi tên bắn tới.
12 pháp sư tụ họp lại thành một vòng tròn, lấy 3 đại ma pháp sư làm chủ đạo cấu thành một tầng phòng ngự màu vàng, sóng đất cuồn cuộn đánh vào tầng phòng ngự này nhưng 12 pháp sư thực lực cao cường liên thủ vẫn có thể chống đỡ được đợt công kích này, xung quanh họ bụi đất mịt mù, lõm xuống chừng 1 mét, đủ thấy lực lượng của khuyển vương cường bạo tới cỡ nào.
Dương Chính quay người dặn dò mấy câu, rồi phóng người tới trước.
Hắn rút trọng kiếm vung lên, đất đá cuốn tới thảy đều bị gạt văng.
Dương Chính nhanh chóng rút ngắn cự ly với Địa ngục khuyển vương, nhiệt độ quá cao khiến cho y phục của hắn bắt đầu bốc cháy.
Nhưng Dương Chính gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không lộ bất kỳ biểu tình nào.
Khuyển vương cảm thụ được lực lượng cường đại của Dương Chính, nó cúi một cái đầu xuống phun ra Địa ngục viêm đạn về phía hắn.
Lai Qua Lạp Tư vốn đang chờ đợi cơ hội liền dương trường cung bắn một mũi tên. Mũi tên này khác với những mũi tên trước, chỉ cách đầu khuyển vương 1 xích liền nổ tung, bụi phấn màu đỏ tức thì che lấp cái đầu của khuyển vương, nó giận dữ rống lên thê lệ.
Bụi phấn màu đỏ bị địa ngục hỏa diễm đốt cháy, thuận theo cơ thể khuyển vương mà bùng lên, cả người nó tức thì bốc mùi khét lẹt.
Đầu của khuyển vương máu thịt bầy nhầy, thậm chí một con mắt đã lọt khỏi tròng, chỉ còn dính lại nhờ một sợi dây thần kinh.
Khuyển vương thống khổ vạn phần không ngừng run rẩy.
Lúc này, Dương Chính đã vung trọng kiếm phóng tới, hắn dùng toàn lực phóng kiếm ra, hô một tiếng đã xuyên qua cái đầu bên trái của khuyển vương.
Ma vật đáng sợ của địa ngục bị công kích liên tiếp đến mức choáng váng, nó không ngờ mấy con côn trùng nhỏ bé trước mặt lại có thể dùng những vũ khí khắc chế mình.
Dù nó có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra vừa từ địa ngục xuất hiện đã gặp phải những cường giả đỉnh cấp của thế giới.
Khuyển vương dù mạnh mẽ cũng sinh lòng khiếp sợ, Địa ngục ma thú lĩnh chủ cũng có trí tuệ, bọn chúng tàn bạo chủ yếu là vì có thể đánh bại đối phương, một khi gặp phải nguy hiểm sinh tử thì trốn tránh chính là lựa chọn duy nhất của chúng.
Khuyển vương bắt đầu lựa chọn chạy trốn.
Hắc pháp sư tuyệt không thể để chuyện này xảy ra.
Một đám pháp sư đông đảo nhân cơ hội này áp vào bao vây bốn mặt.
Một hắc ảnh lóe lên từ hư không, Dương Chính lật tay đánh ra một quyền.
Ầm một tiếng, hắc ảnh la thảm.
Tu Ba Nhĩ đánh lén bị Dương Chính đánh cho ộc máu tươi. Lực lượng và tốc độ của Dương Chính căn bản đã hơn xa giới hạn của nhân loại, Tu Ba Nhĩ vì thấy hắn tay không vũ khí, liền lén lút tập kích không ngờ lại là tự tìm đường chết.
Vô số hủ thực quang cầu bắn tới Dương Chính.
Lai Qua Lạp Tư quát lên một tiếng, Thập Vạn Chiểu Trạch lại chấn động mạnh mẽ, dây leo như trường xà xông thẳng về phía hắc pháp sư.
Dương Chính tránh phải né trái, dùng quỹ tích khó tin tránh hết những hủ thực quang cầu bay tới.
Hưu Bỉ Đặc tiến hóa thành nham thạch chiến sĩ xông lên, cánh tay dài cứng rắn như nham thạch vung trường thương dài 5 mét đâm tới Dương Chính.
Đột nhiên một bóng người vượt lên, cản thanh trường thương lại.
"Hưu Bỉ Đặc, còn nhớ gia gia ngươi không?"
Vũ Lôi cất tiếng cười quái dị, hắn vung cánh tay trái đã hóa thân thành ma thú bóp nát đầu thương.
"A, là tên Sa la thú đáng chết nhà ngươi, không ngờ ngươi còn dám quay lại đây." Hưu Bỉ Đặc nhìn thấy Vũ Lôi, cất tiếng gầm giận dữ.
Vũ Lôi từng là vật thí nghiệm của hắn, cũng là một trong những tác phẩm thành công nhất của hắn, không ngờ lúc đi cùng trọng tài trưởng đến Bắc đại lục thì Vũ Lôi lại đào tẩu, giờ đây gặp mặt, cả hai đều giận đến mắt vằn tia máu.
Vũ Lôi chụp lấy cán thương, thuận thế nhảy vọt tới.
Hưu Bỉ Đặc bỏ trường thương, vung nắm tay to như cái thúng đấm tới.
Vũ Lôi gầm lên một tiếng, không ngờ lại không né tránh, nắm tay siết chặt chọi thẳng với Hưu Bỉ Đặc.
Hưu Bỉ Đặc toàn thân chấn động, Vũ Lôi thối lui ba bước. Cho dù xem ra Vũ Lôi lạc vào thế hạ phong nhưng thể hình hai bên chênh lệch gấp đôi, Hưu Bỉ Đặc bất cam rống lên:"Tên La sa thú nhà ngươi sao có thể xứng với lực lượng này?"
"Con mẹ ngươi!"
Vũ Lôi lại dậm chân xông lên, sau khi thử sức, hắn đối với tiến bộ của mình mấy năm qua mãn ý phi thường.
Hắn nhờ vào thân hình nhỏ bé linh hoạt, chụp lấy cánh tay Hưu Bỉ Đặc, cả người rùn thấp xuống dưới xương sườn y, đấm mạnh vào nách y liên tiếp mười mấy quyền. Hưu Bỉ Đặc cất tiếng la thảm, khớp xương tay cũng vỡ vụn, Vũ Lôi lại phóng người nhảy lên, toàn thân xoay chuyển 360 độ đáp xuống phía sau Hưu Bỉ Đặc, mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay y.
"Aaaa..." Hưu Bỉ Đặc đau đến trào nước mắt.
Toàn thân hắn bốc lên khói đen, hiển nhiên là chuẩn bị liều mạng.
"Vũ Lôi, tránh ra!"
Dương Chính quát lớn, phóng qua đỉnh đầu Hưu Bỉ Đặc, chụp lấy Vũ Lôi né sang một bên.
Hưu Bỉ Đặc trở nên điên cuồng, hoàn toàn mất đi ý thức, khí tức cuồng bạo lan tỏa khắp nơi.
Đột nhiên trên không vang đến một tiếng gầm cực kỳ du dương.
"Hưu Bỉ Đặc, mau tránh ra." Bọn hắc pháp sư cách đó không xa la lớn.
Nhưng lúc này Hưu Bỉ Đặc đã không kịp phản ứng, một ngọn lửa màu lam chớp mắt đã nuốt chửng nửa thân trên của Hưu Bỉ Đặc.
U Lam Địa Ngục Hỏa!
Hỏa diễm chỉ kéo dài vài giây thì Hưu Bỉ Đặc đã ngã lăn ra đất.
Chính xác là nửa thân dưới của hắn ngã lăn ra, còn nửa thân trên đã hoàn toàn khí hóa.
Truyện khác cùng thể loại
460 chương
59 chương
229 chương
155 chương
32 chương