Ma thần thiên tôn
Chương 6 : Hư không giới
Nửa năm sau
Sâu trong thâm sơn, những ngọn úi cao phủ đầy mây, sương mù bao phủ, cảnh sắc từa tựa như tiên cảnh.
“Róc rách... róc rách...” Tiếng suối chảy nhẹ nhàng, thổi bọt trắng xóa. Cỏ xanh non mơm mởn, cây lá mọc xum xuê, từng tia nắng mặt trời chói chang len lỏi qua các tán lá ấy chiếu xuống mặt đất. Dưới gốc cây đào có một nam tử ngồi xếp bằng. Trên người nam tử đó xẹt qua những tia điện màu tím, mái tóc đen bồng bềnh phiêu dạt trong gió, để lộ khuôn mặt tuấn mĩ băng lãnh vô cùng. Đôi mắt nhắm lại đột nhiên mở ra, trên mắt xuất hiện tia hưng phấn.
“Ha ha cuối cùng ta cũng đạt đến cấp độ ngũ tinh Tà vương rồi, luận về thần thông Hư Không Bộ Pháp với năng lực hiện tại của ta thì việc ngạnh kháng với Phù thủy là hoàn toàn có khả năng. Không biết cấp độ ma pháp hiện tại của mình là bao nhiêu nhỉ ?” Nam tử đó chính là Vũ Thiên, hắn đưa bàn tay của mình ra, tức thì năm ngôi sao lớn hoàng sắc với hai ngôi sao nhỏ lam sắc xuất hiện.
“Không ngờ nhanh vậy đã đến nhị tinh Thánh cấp pháp sư. Với trình độ của người khác là thiên tài cũng phải tiêu tốn ít nhất hai trăm năm a”. Vũ Thiên thầm cảm thán. Tĩnh tu nửa năm trời, không ăn không ngủ, với lại nhờ sức mạnh cải tạo của Hư không nguyên tố mà cơ thể hắn trở nên nhanh nhạy gấp mấy lần. Hư không chi lực quả thật thần kì, nếu như hắn được vào Hư không giới cõ lẽ tốc độ tu luyện nhanh hơn hẳn.
Tức thì Vân Tuyết lại từ khẩu súng chui ra, bình luận một câu: “Không ngờ mới nửa năm mà ngươi đã là ngũ tinh Tà vương rồi, có vẻ nhanh đấy. Nhưng càng về sau càng khó học, đòi hỏi cảm nhận không thời gian của ngươi phải sâu sắc. Ngươi có thể sử dụng thuật đoạt hồn được rồi”.
“Thuật đoạt hồn ? Như thế nào ?” Vũ Thiên khó hiểu nói.
“Ngươi đặt tay lên đầu của mục tiêu, sử dụng Hư không tinh thần lực của ngươi thao túng linh hồn, đọc ký ức hay cướp đoạt hồn lìa khỏi xác. Nói đơn giản thì ngươi thu lấy linh hồn của người khác, bất quá cách đoạt hồn lìa khỏi xác này khá độc ác. Cướp linh hồn, không thể luân hồi, những linh hồn ngươi cướp đoạt có thể phản phệ ngươi, đoạt xá thân thể ngươi”. Vân Tuyết nói.
“Ra là thế, mà ta có một nghi vấn bấy lâu nay. Hư không vũ trụ là cái gì thế”. Vũ Thiên sực nhớ ra cái vấn đề này, hắn đã suy nghĩ từ rất lâu rồi nhưng vẫn phải hỏi nàng.
“Hư không vũ trụ là một không gian vũ trụ vô cùng kỳ lạ, tồn tại song song với vũ trụ được tạo nên bởi các đấng sáng tạo. Hư không vũ trụ chỉ là một khoảng không vô tận màu tím, giữa các thế giới. Hư không vũ trụ ẩn chứa năng lượng cường đại, lực lượng không gian, thời gian khác nhau hoàn toàn. Hư không giới tuy có sự sống, nhưng phần lớn đều hấp thu từ bên ngoài”. Vân Tuyết giải thích.
“Hấp thu từ bên ngoài ? Hấp thu kiểu gì ?” Vũ Thiên khó hiểu nói.
“Có điều ngươi không biết, không gian không ổn định có thể mở ra vết rách kết nối với thế giới Hư không. Mà phần lớn các không gian không ổn định thường có từ các lỗ đen vũ trụ, hay chấn động không gian do các nhân loại tu chân đấu với nhau. Tuy nhiên thường thì các chấn động không gian chủ yếu toàn gây ra lực lượng thôn phệ, trực tiếp triệt tiêu sự sống, chỉ có số ít kết nối được với thế giới hư không. Những sinh vật sống một khi đã bị hút vào Hư không giới phát triển với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ một con kiến nhỏ cũng trở thành một quái vật kinh khủng khát máu. Con người đặt chân vào thế giới hư không, nếu như không có sức mạnh hư không trong người thì chỉ có con đường chết và trở thành sinh vật hư không. Tâm trí những kẻ ấy sẽ bị thao túng, lúc ấy sẽ thành quái vật thực sự. Tuy nhiên những kẻ tu chân tâm thần cường đại thì khác, chúng có thể giữ được tâm trí ổn định, an toàn tu luyện trong thế giới hư không. Bất quá tốc độ tu luyện rất chậm, không bằng người có năng lực hư không thực sự”.
“Ra thế”. Vũ Thiên giờ cũng đã hiểu biết qua thế giới hư không. Tuy nhiên nghe nói thì không thú vị bằng thực sự trải nghiệm, hắn định tu luyện thật nhanh lên Ám vương, mở ra vết rách đến hư không phiêu lưu.
“Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ sẽ đi lịch lãm chút, nửa năm nữa quay lại đón Tuyết nhi”. Vũ Thiên tự nhủ, nhưng hắn chợt nhận ra một điều: “Quên mất, phải lấp đầy cái bụng đã, nửa năm chưa ăn gì rồi”.
Chính xác là nửa năm nay hắn toàn tu luyện, không ăn không uống, hấp thu hư không nguyên tố, tôi luyện thân thể. Đối với mấy dạng ma pháp sư tuổi thọ rất lớn. Đạt đến ma pháp sư thọ mệnh kéo dài ba trăm năm, đại pháp sư thọ mệnh lên tới gần ngàn năm, lên kỵ sĩ có thể dùng ma lực điều khiển kết cấu cơ thể, thọ mệnh vô hạn. Võ giả cũng tương tự như thế, đạt võ Hoàng có thể trường sinh. Đột phá giới hạn, truy cầu thực lực là điều ma pháp sư, võ giả nhắm đến.
Hắn nhanh chóng bắt một con nai làm thịt. Ăn uống xong xuôi, hắn thử sử dụng Hư Không Thần Pháp, xem rốt cục tăng tiến tới đâu.
Tâm ý khẽ động, Vũ Thiên biến mất khỏi chỗ vừa đứng. Hắn hiện tại đứng dưới ngoài bìa rừng, khuôn mặt có chút kinh hỉ: “Có thể dịch chuyển tối đa ba ngàn mét, không tồi, mất một phần tám năng lượng hư không. Hiện giờ vấn đề cấp bách nhất là tiền, không có tiền thì cạp đất mà ăn nhé.
“Với khả năng cải trang, kinh nghiệm làm sát thủ lâu năm ẩn núp, cộng phép dịch chuyển tức thời và vô số thủ đoạn. Thì ta đổi nghề sát thủ thành trộm cắp là hoàn toàn có khả năng. Kiếm nhà tên bất lương nào hỏi thăm thôi”. Vũ Thiên nhìn xuống tòa thành phía dưới cười gian, xem ra ngày hôm nay náo động lớn rồi.
“Nhưng mà lấy cái gì đựng tiền đây ?” Vũ Thiên cười khổ, lấy nhiều mà không đựng được thì chỉ có bỏ lại thôi. Tại cái đại lục này có một thứ được gọi là túi càn không, không gian khác biệt hẳn với bên ngoài. Nguyên liệu luyện chế với người chế ra không phải hiếm, nhưng cần trình độ cao. Cái thứ nghèo rớt mồng tơi như hắn làm gì có nổi một cái cơ chứ.
“Chẳng phải ngươi có một cái sao ?” Thanh âm của Vân Tuyết ở trong khẩu súng vang lên.
“Đào đâu ra vậy mẹ”. Vũ Thiên không tin.
“Ngu thế ! Những người tu luyện nguyên tố hư không đều có một hư không giới trong tinh thần. Hư không giới lớn nhỏ phụ thuộc vào cấp bậc của ngươi. Ta từng chui vào tinh thần ngươi còn gì, chỉ cần tâm ý khẽ động ngươi có thể cất đồ vào trong đó, muốn lấy ra cũng chỉ cần nhắm mắt vào nghĩ là được”. Vân Tuyết mắng Vũ Thiên, giọng nói có chút khinh thường.
Vũ Thiên nhớ lại khi hắn nhìn thấy Vân Tuyết trong không gian tinh thần. Hắn tưởng đó chỉ là tinh thần bình thường như người khác thôi, ai ngờ đó lại là Hư không giới.
“Ngoài ra, hư không giới ấy hoàn toàn có thể phát triển thành một vũ trụ hư không riêng biệt. Cái đó ta sẽ giải thích sau khi ngươi tới thần giớ”. Vân Tuyết nói tiếp.
“Hiểu rồi, không gian mới cấp bậc Tà vương mà đã là một mặt phẳng to lớn không thấy điểm cuối, vậy sau này phát triển thành vũ trụ riêng biệt thì thế nào nhỉ”. Hắn cảm thấy vô cùng phấn khích.
Không chậm trễ, Vũ Thiên lập tức đi ra khỏi bìa rừng, hướng phía tòa thành đi tới. Thành này có tên Nam Dương, một tòa thành lớn thứ ba của Nguyệt Lạc đế quốc – đất nước hắn đang sống. Tòa thành này ở gần cảng biển, nơi tập trung giao thoa với các đế quốc lân cận, cũng là nơi buôn bán làm ăn lớn nhất nhì của lục địa Đại Lâm. Muốn vào thành phải được sự cho phép của chủ thành, đơn giản là bỏ một ngân tệ là được vào. Đơn vị tiền tệ được chia làm thiết tệ, ngân tệ, kim tệ. Một kim tệ bằng một ngàn ngân tệ, một ngân tệ thì bằng một trăm thiết tệ.
“Phải nộp 1 ngân tệ mới được vào à, mình hiện tại một thiết tệ cũng chẳng có”. Vũ Thiên lắc đầu cười tự giễu bản thân nghèo quá mức, hắn đành bất đắc dĩ sử dụng Hư Không Thần Pháp để vào thành.
Truyện khác cùng thể loại
3767 chương
466 chương
19 chương
250 chương
71 chương
63 chương
103 chương
10 chương