Ma Thần Thiên Quân
Chương 707 : Ác chiến
Ngao Thần tinh không một phương kể từ khi tranh đấu với Vực ngoại tu giả cơ hồ đều là ở thế hạ phong, luôn luôn là ở thế phòng bị, thất bại tan tác, về sau càng là chấp nhận cái kia hòa giải nghị định, đây không thể nghi ngờ chính là chấp nhận Vực ngoại Tu giả chiếm lấy Táng thiên chi địa cùng chín Đại tinh vực bị bọn hắn chiếm đóng, đây cơ bản chính là một sự sỉ nhục to lớn không thể chấp nhận được, thế nhưng biết làm sao khi mà những kẻ đứng đầu Liên minh cao tầng lại quyết định thỏa hiệp? Bất quá những này đều không còn quan trọng nữa, hôm nay tình thế đó đã khác, bắt đầu chính là Hạo Thiên Thần địa Thần chủ độc thân đánh vào Vực ngoại tu giả lãnh địa, sau đó hại vị siêu cường Hỗn độn cảnh khác của Hạo Thiên Thần địa đuổi đến, sau đó lại có bảy vị siêu cường Hỗn độn cảnh khác theo bước đi vào, còn có rất nhiều Tu giả vốn thuộc vào Liên minh cũng đã rời bỏ Liên minh, mộ danh mà đến đi theo đám người kia.
Lại nói khi đó Thanh Long thủy tổ xem như là dẫn đầu sáu vị siêu cường Hỗn độn cảnh còn lại đuổi theo Hạo Thiên Thần địa ba người, trên đường đi nhìn thấy khắp nơi là tàn thi như là nhân gian địa ngục, thi thể có là Tu giả, càng nhiều hơn đó là Quái thú, kẻ xuất thủ kia cơ bản là đánh giết tất cả những sinh vật sống cản lại đường đi của hắn, chính là bản thổ Tu giả của Lân Vũ đại tinh vực cũng để lại vô số thi thể ở lại chỗ này, huyết tinh chi khí như muốn đem một vùng thiên không địa vực này nhuốm đỏ.
Đám tu giả đi phía sau bọn hắn rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy được những này, tất cả ban đầu chính là sợ hãi, sau đó nhưng càng là hưng phấn, trên đường đi có vô số Quái thú thi thể, bọn nó Dị thú hạch nhưng còn nguyên ở đó, Hạo Thiên Thần địa ba người đi qua cũng không có để ý những này, dĩ nhiên là chỉ một lòng đánh vào sâu trong lãnh địa của Vực ngoại tu giả, đánh tiến Táng thiên chi địa. Mà lúc này những Tu giả đi theo này mới hiểu được những gì mà trước đó Viên Đế Nhất cùng Các chủ Thiên Cơ các Tạ Thiên Cơ nói, nói là bọn hắn đi phản công Vực ngoại tu giả thì không bằng là nói bọn hắn chỉ đang đi theo hôi của, chém giết một chút tôm tép còn sót lại.
Trong khi những tu giả này đang kinh hãi cùng hưng phấn thu lấy Dị thú hạch cùng các loại tài phú từ thi thể của đám Tu giả bị chém giết thì Lân Vũ đại tinh vực nơi trung tâm đại chiến cũng đã nổ ra, kinh thiên ba động lực lượng quét ngang thiên địa mà ra, Lăng Càn Thiên vận dụng thần thông khắc họa ra hư không đại trận, uy năng cơ bản là không thể đong đếm công kích xuống đại trận phòng hộ của tứ đại Học viện, trận pháp này chỉ e về bản chất thậm chí còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều những trận pháp từng xuất hiện trong Ngao Thần tinh không, uy năng còn là một ẩn số.
“Oanh...”. “Uỳnh...”. Lăng Càn Thiên vận dụng thần thông tạo ra đại trận đánh xuống kinh người kiếm quang, đại trận thủ hộ cũng được tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu kia điều khiển đánh ra hủy diệt công kích, nó thậm chí còn là đánh trước khi Lăng Càn Thiên chủ động công kích. Hai đạo khủng bố công kích chớp mắt va chạm, dư uy chấn động để cho tất cả vùng không gian xung quanh chấn động vỡ vụn, ngoài chỗ tứ đại Học viện được đại trận ba phủ ra thì xung quanh đó đã bị đánh thành hư không, bên ngoài đó chỉ còn lại Lăng Càn Thiên một người.
“Hừ! Đúng là ngoài ý muốn!”. Lăng Càn Thiên một kích không thành cũng hừ lạnh một tiếng lạnh lẽo nói. Những sinh linh ở đây sống chết như thế nào hắn không muốn để ý, tuy rằng thời gian vừa qua hắn đều tại bế quan nhưng ngoại giới tình huống đều được chuyển đến hắn rõ ràng, cửu Đại tinh vực Tu giả đều là thuần phục dưới trướng của Vực ngoại tu giả, học theo Vực ngoại Tu giả, tuy rằng con người có tính cầu tiến là chuyện hiển nhiên nhưng lại đi bám vào kẻ địch mà sinh tồn, đứng chung chiến tuyến với Vực ngoại Tu giả như thế thì khác gì những kẻ thấy lợi quên nghĩa, hắn đã cho thời gian nhưng những kẻ này một chút cũng không có phản ứng, thậm chí còn là trào phúng, bám vào Vực ngoại tu giả không buông, theo như hắn thấy thì những kẻ này không cần sống làm gì nữa.
“Hừ!”. Bên trong đại trận tám cái Thiên kiêu Hỗn độn cảnh đều lạnh rên một tiếng đầy kinh hãi nhìn ra đại trận bên ngoài bóng người, cùng là Hỗn độn cảnh nhưng đối với lực lượng lĩnh ngộ càng sâu, càng nhiều sẽ càng là cường đại, tại Tổ Vũ trụ bọn hắn đều biết đến những điều này, hôm nay lại đối mặt với một cái Hỗn độn cảnh hư hư thực thực là Ngũ cực cảnh thì bọn hắn càng hiểu rõ ràng, lĩnh ngộ càng nhiều loại lực lượng tuy rằng thời gian bỏ ra sẽ càng nhiều nhưng thu được thực lực sẽ càng cường đại, con đường phía trước sẽ càng đi xa hơn nữa, một cái Ngũ cực Hỗn độn cảnh nếu đột phá Hỗn độn cảnh thì thực lực so với một cái Tứ cực Hỗn độn cảnh sẽ mạnh mẽ hơn nhiều, chí ít cũng là gấp bốn, năm lần, không những thế, tu vi càng cao thì cái này chênh lệch sẽ càng thêm đáng sợ. Hôm nay bọn hắn tuy rằng đã đột phá Hỗn độn cảnh nhưng còn chưa đến Cực cảnh, đối mặt với một cái Ngũ cực đại năng thì đúng là có khổ mà không thể nói hết.
Lại nói hứng chịu một kích của Lăng Càn Thiên thì bên dưới đại trận cũng chịu đến thương tổn nhất định, bên trong đó đám cấp thấp tu giả càng là có cái tại chỗ bị ép thành thịt vụn, nhẹ hơn một chút thì trọng thương hộc máu, trong đó kiến trúc cũng mấy chỗ vị phá hư, tám cái Hỗn độn cảnh linh thức luôn là kết nối với nhau, lúc này đều như làm ra quyết định nào đó há miệng phun ra một ngụm máu hóa thành huyết sương, huyết sương sau đó cũng không có tán đi mà đột nhiên bay ngược trở lại sáp nhập vào trong chính áo bào của bọn hắn.
“Ầm...”. “Bồng...”. Áo bào của bọn hắn lập tức bộc phát ra kinh người quang mang, bọn hắn cả tám cái đều như nhận lấy kích thích, khuôn mặt chớp mắt biến hóa vặn vẹo, tiếp đó trên thân khí tức đều không ngừng tăng lên, sau đó càng không có ai nói cái gì, cả tám lao ra đại trận đánh về phía Lăng Càn Thiên.
“Ah! Áo bào kia...”. Nhìn thấy những này Lăng Càn Thiên đồng tử lập tức co lại, đám người này tỏa ra khí thế mạnh hơn trước rất nhiều, tuy rằng còn không được hắn để vào mắt nhưng cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí so với Y Thần còn muốn nhỉnh hơn một chút.
“Hừ! Nghĩ như thế đã muốn liều mạng với Bản tọa?”. Bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, hai tay chợt vươn ra bắt vào hư không, không gian lấy mắt thường có thể thấy được bị hai tay của hắn kéo tan nát, vỡ vụn, thiên địa tại một chỗ này liền không có phân định rõ ràng.
“Không tốt! Cẩn thận công kích của hắn...”. Cái kia Diệp huynh khuôn mặt biến đổi hô lên. Tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu riêng phần mình lao lên bao vây lấy Lăng Càn Thiên đương nhiên là muốn đánh hội đồng, lấy nhiều khi ít nhưng trước một chiêu này thì tất cả liền hóa thành hư ảo, không gian tan nát phía sau khiến cho chỗ này toàn bộ đều là hư không đen kịt, không gian khái niệm đã không còn tồn tại, tám người vốn định vây công thì chỗ này liền trở thành một chỗ hỗn độn chiến trường, đối với Lăng Càn Thiên có lợi, đối với tám vị Hỗn độn cảnh kia nhưng là đại tai nạn.
“Toái cho ta!”. Lăng Càn Thiên hai tay nắm lại kéo theo hư không sụp đổ về sau liền chính là một quyền hướng đến một cái thanh niên hắc y, quyền kình mạnh mẽ còn không có đến đích thì đã đem không gian quanh đó ép toái.
“Hỗn nguyên ma quyền!”. Hắc y thanh niên kia ánh mắt biến đổi, hiện tại hắn cho dù muốn tránh đi cũng không kịp, Lăng Càn Thiên một quyền này hắn nếu không cản được thì kết cục chắc chắn rất thảm, khẽ cắn răng hắn hai tay giao nhau nắm lại, lực lượng một thân cùng với áo bào uy năng nháy mắt kết hợp với nhau đem đến lực lượng khó có thể hình dung đối kháng với một quyền của Lăng Càn Thiên.
“Oành...”. “Rắc...”. “Ah...”. Một kích xuống xuống lập tức vang lên một tiếng va chạm to lớn như là kinh lôi, khắp nơi một mảnh hỗn loạn lực lượng, tại trong đó chợt vang lên một tiếng vỡ nhỏ, đồng thời với đó là một tiếng hét thảm, hắc y thanh niên kia hai tay biến hóa vặn vẹo, khuôn mặt càng thêm trắng, nhất chiêu bại trận. Nếu không phải đang được áo bào gia trì lực lượng thì hắn chắc chắn bị thương nặng hơn rất nhiều.
“Hừ!”. Lăng Càn Thiên một quyền đắc thủ đương nhiên cũng không có khả năng buông tha, tay trái hóa trảo vồ đến phía Hắc y thanh niên, mắt thấy chuẩn bị đắc thủ thì một thanh nhuyễn kiếm từ hư không xuất hiện đâm về phía mi tâm của hắn, ngoài đó ra càng là có một bàn tay khác đã vươn ra chụp về phía hắc y thanh niên, nhìn thấy những này thì mày hắn bất giác nhíu lại hừ lạnh một tiếng, trảo thế đột nhiên biến đổi, phô thiên cái địa lực lượng theo một trảo này quét về phía nhuyễn kiếm, tay phải hóa chưởng vỗ về phía hắc y thanh niên.
“Uỳnh...”. “Rầm...”. “Hự...”. Một trảo đem không gian chém thành mấy phần kéo về phía nhuyễn kiếm, chủ nhân của nó đương nhiên không có gan cũng Lăng Càn Thiên đối cứng liền đã lập tức biến chiêu đem kiếm cản lại phía trước hư không, bên kia hắc y thanh niên được một kẻ khác cứu thì cũng không được dễ chịu, kẻ đó nhưng lại phải trực diện một chưởng này của Lăng Càn Thiên. Theo hai tiếng trầm đục va chạm vang lên thì liền có tiếng lạnh rên truyền đến, dư uy lực lượng quét ra bốn phương tám hướng, những kẻ kia cũng liền vận dụng dư uy lực lượng mà lùi ra xa Lăng Càn Thiên.
“Chạy chỗ nào!”. Lăng Càn Thiên thấy vậy thì hai mắt híp híp lại quát lạnh, hai tay lại thu lại rồi hít một hơi thật sâu quát lớn. “Băng bạo cực hạn sát quyền!”. Nói đoạn thì hai tay cũng nắm lại thành quyền, vô số quyền ảnh cũng theo đó xuất hiện đánh vào hư không. Hắn thực lực mạnh hơn đám người này nhưng bọn kia lại mạnh hơn về số lượng, chỉ có nhanh giải quyết đi một số thì hắn mới có thể rảnh tay thoải mái một chút, lấy hắn bao nhiêu năm lịch luyện đương nhiên không có khả năng để bọn hắn vây công bản thân dễ dàng.
“Oanh...”. “Rầm...”. Lăng Càn Thiên đến chỗ tứ đại Học viện này còn không đến trăm hơi thở liền đã cùng tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu của Vực ngoại tiến hành đối chiến, ngoài chỗ được đại trận thủ hộ bảo vệ lấy ra thì xung quanh tất cả đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chỗ đại chiến kia cơ bản chính là thiên băng địa liệt, không gian hoàn toàn bị vặn nát không còn, một mảnh tràn ngập hư không loạn lưu hỗn loạn, trong đó lại không ngừng vang lên tiếng va chạm mạnh.
“Rầm...”. “Uỳnh...”. Lại như một lần cực hạn va chạm, lực lượng khủng bố quét ra bốn phía, bên dưới đám Tu giả cấp thấp đứng trong đại trận kinh hãi nhìn lên thiên không, tuy rằng không biết được hoàn cảnh cụ thể nhưng từ những loại quang hoa va chạm kia thì có thể đại khái đoán được chiến cuộc, vị kia Ngao Thần tinh không đại năng lấy sức một người nhưng đang hoàn toàn áp chế tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu đến từ Vực ngoại, tám người kia thực chất chính là đang đau khổ chèo chống mà thôi.
Theo liên miên tiếng va chạm vang lên thì chiến trường dư uy cũng càng lúc càng được mở rộng ra, Lăng Càn Thiên lấy tốc độ khủng bố càn quét Lân Vũ đại tinh vực thì tin tức cũng không kịp lan truyền, lúc này đại chiến nhưng xem như đang thông báo cho toàn thể cường giả đại năng của Lân Vũ đại tinh vực biết, mà thời gian cũng không phải rất lâu, đại khái gần một khắc trôi qua, khắp một vùng thiên địa bị đánh nát không còn phân biệt được cái gì, hư không tan vỡ thậm chí còn gần như không có khả năng dừng lại, sáu bóng người chật vật bật ngược ra bên ngoài chỗ đại chiến, cả sáu ánh mắt đều là kinh hãi nhìn đến trong chỗ chiến trường kia mà hồn nhiên không chút nào để ý đến bản thân thương tổn.
Nhìn bọn hắn sáu người lúc này đúng là không thể nào hình dung được trước đó chính là cao cao tại thượng Vực ngoại tu giả, bọn hắn lúc này y phục đều chịu đến tổn hại, áo bào gia trì lực lượng bị đánh bạo, khóe miệng đều đang không ngừng chảy ra máu tươi, khí tức mỗi cái càng là khi mạnh khi yếu, mà lại chỉ có sáu người bị đánh bật ngược trở lại thì có thể đoán được kết cục của hai kẻ còn lại.
“Ha ha, sảng khoái! Các ngươi quả thực mạnh mẽ vượt xa dự đoán của Bản tọa!”. Chiến trường hỗn loạn bên trong vang lên một tiếng cười đầy bá đạo, Lăng Càn Thiên hai tay một cái nắm cổ một cái Tu giả một nam một nữ đạp không đi ra khỏi chỗ hỗn loạn lực lượng, hắn ngoại trừ có một chút lộn xộn trên y phục ra thì khí tức trên thân một chút cũng không có suy yếu, trái lại là càng thêm sung mãn no đủ.
“Vù...”. “Vù...”. Hắn đạp không mà đi mang theo tử ý tràn ngập, hai tay khẽ biến, lực lượng mạnh mẽ lập tức tràn vào thể nội của hai người kia đem bọn hắn một thân lực lượng hoàn toàn phong bế lại, tay phải lại khẽ hấp thì hai người đã lập tức biến mất, hành động này xảy ra ngay trước mắt sáu người kia nhưng cả sáu cái đều không hề có chút nào phản ứng, nếu có chỉ có là tức giận cay đắng.
“Thần công đại thành, lấy các ngươi Vực ngoại tu giả thử đao đúng là lựa chọn hoàn hảo! Ha ha, đến lượt các ngươi rồi!”. Lăng Càn Thiên sau khi thu lại hai người kia thì lại liếc nhìn sáu người còn lại có chút tà mị nói, nói đoạn thì càng là tiếp tục khởi xướng đợt công kích thứ hai.
Tác giả: Đế Thanh
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
236 chương
32 chương
70 chương
123 chương
89 chương
31 chương