Ma Thần Thiên Quân

Chương 516 : Kết thúc?

Tích Thiền đem Ma Lâm chém giết mất thì hai bầy đàn tranh giết cũng chính thức dừng lại. Hung thú thế giới chính là mạnh được yếu thua, Ma Lâm đã chết, điều này có nghĩa đó là đàn của nó đã thuộc quyền quản lý của Tích Thiên, từ đó Đàn của Tích Thiền so với trước kia phải lớn mạnh hơn năm thành, mà còn sống đến lúc này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vô cùng lớn mạnh. Tuy rằng thời gian đầu sẽ có xích mích, thế nhưng đây là quy luật tự nhiên mà Hung thú không muốn thay đổi, rất nhanh sẽ hòa hợp với nhau hình thành một tập thể thống nhất. “Ông...”. “Ông...”. Theo Tích Thiền ánh mắt cùng lời nói, Hung thú Hư vô cảnh một đám đều ngẩng đầu nhìn về phía kia, chỗ đó hư không cũng tách ra, sáu tôn Hung thú mạnh mẽ làm người ta hít thở không thông chui ra, ánh mắt lăng lệ nhìn xuống phía dưới, ngoại trừ Tích Thiền ra, những Hung thú còn lại đều là giật mình kinh hãi, thân hình không tự chủ được thấp xuống một chút, đây nhưng là Lục đại Mạch chủ của sáu đại sơn mạch khác, uy vọng cực cao, bình thường Hung thú nhìn thấy đều muốn thấp xuống một cái đầu. “Ha ha, chúc mừng Tích Thiền Mạch chủ thành công tru diệt kẻ thù, thu được đại sơn mạch này tài phú!”. Mở miệng là cái kia Hồ Phỉ, nó chân thân lộ ra lại chính là cửu vĩ hồ, lúc nói nhưng cố tình nhấn mạnh hai chữ tài phú. Ý chỉ Tích Thiền chỉ có thể thu được tài phú trong đầu sơn mạch này, về phần đại sơn mạch bản thân lại có phân phối khác. “Ồ? Tài phú? Ha ha, Ma Lâm đã chết! Đầu sơn mạch này liền là vật của ta, như thế nào chỉ có tài phú?”. Tích Thiền ra vẻ kinh ngạc lạnh lùng hỏi. “Ha hả, Thánh dược viên bát đại sơn mạch luôn ở trạng thái cân bằng, Tích Thiền Mạch chủ cho dù thành công chém giết Ma Lâm nhưng cũng không thể một mình tiếp quản được hai đầu đại sơn mạch, như thế sẽ đánh vỡ cân bằng của Thánh dược viên!”. Hồ Phỉ một chút xấu hổ cũng không có cười ha hả nói. “Hồ Phỉ Mạch chủ nói không sai, Tích Thiền Mạch chủ có thể thu lấy tài phú bên trong đại sơn mạch này, về phần sơn mạch bản thân nhưng là nên đợi tân Mạch chủ xuất hiện, chỉ có như thế mới có thể để Thánh dược viên cân bằng như trước kia!”. Giọng nói thanh thúy, nói là cái kia Cự chu. “Nếu không đây?”. Tích Thiến nghe vậy ánh mắt chợt lạnh xuống liếc nhìn Cự chu, lại đảo qua Hồ Phỉ, một lượt muốn nhìn cả Lục đại Mạch chủ ý nghĩ. “Chuyện này ngươi không đồng ý cũng phải tiếp nhận, bằng không chúng ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi đầu sơn mạch này, đợi sau đó tân Mạch chủ xuất hiện!”. Hồ Phỉ lập tức xé ra mặt lạnh lẽo nói. Nó nhưng thật sự sợ Tích Thiền lớn mạnh quá nhanh sẽ uy hiếp đến tộc đàn của nó, tại vì đơn thuần nói về thực lực đàn của nó còn yếu hơn đàn của Ma Lâm cùng Tích Thiền một chút, như lúc này lại càng không thể so sánh. “Đây cũng là ý của các vị?”. Tích Thiền nhìn sang còn lại bốn cái Mạch chủ, một cái Cự viên, một cái Cự sư, một cái Thanh loan cùng một cái Cự ngưu, cái cuối cùng từ lúc hiện thân nhưng một câu cũng không nói. “Tuy rằng nói Hung thú chúng ta sẽ không can thiệp vào thù oán của nhau, sẽ không có tộc đàn nào được xen vào hai tộc đàn khác đánh giết, chỉ là Tích Thiền ngươi đem Ma Lâm cho chém giết mất lại khó nói, cái này có thể ảnh hưởng đến Thánh dược viên cân bằng, ngươi vẫn nên là thu tay lại đi!”. Trầm mặc chốc lát Cự viên mở miệng nói. “Ngài...”. Tích Thiền ánh mắt biến đổi, nó đối với Cự viên vô cùng kính trọng, không nói ngoa thì Cự viên này chính là đại ân nhân của nó, nếu năm đó không Cự viên âm thầm xuất thủ thì nó đã bị Ma Lâm giết chết, lúc này đến cả đối phương cũng phản đối nó? Cái này dư vị cũng đúng là khó nuốt. “...”. Không khí lập tức trầm mặc xuống, Tích Thiền đương nhiên là tại suy tính, lục đại Mạch chủ cũng không có nói cái gì, đổi lại một cái, nếu muốn bọn hắn bỏ ra chiến lợi phẩm đúng là không có khả năng. “Huh! Tốt! Ta không lấy đầu đại sơn mạch này!”. Tích Thiền sau đó thở ra một hơi lạnh nhạt nói. “Bất quá chỗ này hiện cũng không có chủ, tại trước khi tân Mạch chủ xuất hiện thì nơi này nên là của ta, cái này không có vấn đề chứ?”. Nó ánh mặt sắc bén nhìn lục đại Mạch chủ kia nói. Lúc này nhưng lại là Lục đại mạch chủ im lặng. Đây có thể nói đã là điểm mấu chốt rồi, bất quá có một chuyện đó là phải đợi đến khi nào tân Mạch chủ mới xuất hiện? Hung thú tu luyện vô cùng chậm, ai biết được lúc nào mới có tân Mạch chủ, Tích Thiền nhưng vẫn có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ hai đại sơn mạch thời gian rất dài đi? “Được!”. Cuối cùng Cự viên mở miệng nói. “Từ giờ đến lúc có tân Mạch chủ đi ra, đại sơn mạch này liền là của Tích Thiền ngươi!”. “Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không làm chuyện ngu ngốc!”. Hồ Phì hai mắt híp lại nhìn Tích Thiền nói. “Hừ! Bản Mạch chủ nói được làm được, sẽ không như ai đó vì sợ chết mà thi triển âm mưu thủ đoạn!”. Tích Thiền ánh mắt cũng lạnh lẽo liếc qua, giữa các mạch chủ tuy rằng không có hiểu nhiều nhưng cũng có thể đại khái một hai, Hồ Phỉ như nào thì những Mạch chủ khác cũng hiểu được một hai. “Ngươi...”. Hồ Phỉ khuôn mặt trầm xuống lãnh ý phun trào nhìn Tích Thiền nhưng cũng không có làm ra hành động gì, chỉ có thể sinh sinh nuốt xuống. “Tốt rồi! Đi thôi!”. Cự viên xem như không thấy lạnh nhạt nói, nói đoạn cũng quay đầu, dĩ nhiên là muốn quay về đại bản doanh của mình, bất quá trước khi rời đi ý vị thâm trường quay đầu nhìn Tích Thiền cùng Ma Lâm thi thể đang bị cự trảo của nó nâng lên. “Sau khi rảnh rỗi có thể đến chỗ ta một chuyến chứ?”. Hắn nhìn lại Tích Thiền nói. “Được! Ta sẽ đến!”. Tích Thiền hơi chút ngẩn ra nhưng cũng gật đầu nói. Xem ra nó cùng Cự viên kia cũng có không ít điều muốn nói. “...”. Cự viên nói cùng Tích Thiền gì đó liền rời đi, năm cái Mạch chủ còn lại cũng có nghi hoặc nhưng cũng không có đi hỏi, nhìn qua Tích Thiền cùng Ma Lâm thi thể một chút liền quay đầu chui vào hư không biến mất. Chuyện này cứ như vậy kết thúc? Tích Thiền ánh mắt khẽ biến đổi, hai khóe mắt híp lại nhìn chỗ hư không kia, lục đại Mạch chủ sau khi rời đi cũng có trao đổi ngắn ngủi gì đó, thế nhưng cũng rất nhanh liền rời đi, Tích Thiền cho dù muốn làm sao cũng không làm, đứng lù lù bất động giữa thiên không hơn một khắc đồng hồ mới lắc đầu nhìn xuống bên dưới đàn Hung thú dưới trướng nó. “Hống...”. Đầu tiên nhưng là hưng phấn hống vang khắp thiên địa, đáp nó chính là từng tiếng “Hống” vang vọng quanh quẩn quanh chỗ sơn mach này, cái này chính là đại biểu cho cuộc chiến đã kết thúc, mà đàn của nó chính là đàn dành thắng lợi. “Gào...”. Tiếp đó Tích Thiền nhìn sang chỗ khác, chỗ đó là tàn binh Hung thú đàn của Ma Lâm, chỗ này nhưng đứng đầu lại có bốn cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba Hung thú, đây chính là một cỗ mahj mẽ thế lực nhập vào đàn của Tích Thiền, thực lực chớp mắt tăng vọt, đương nhiền còn có một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba nữa, thế nhưng đã mang theo một ít Hung thú cường đại quay đầu bỏ chạy mất, cái kia nhưng chính là thành viên trung thành với Ma Lâm, ngày sau có thể sẽ giết trở lại gây phiền phức cho Tích Thiền. Tích Thiên sau đó nhưng hạ đạt một đám mệnh lệnh, Hung thú đàn rất nhanh liền tản đi, nó hạ xuống một đỉnh núi, chỗ này chỉ còn lại nó, Ma Lâm thi thể, một cái Bất tử điểu cùng một cái Cự viên, hai cái sau đến gần chỗ Tích Thiền, xác định đã không có sinh mệnh khác chỗ này liền biến hóa chốc lát, chớp mặt qua đi, một cái tử y tử phát vô cùng mỹ lệ nữ nhân cùng một cái thông cuồng lục y thanh niên đứng trước mắt Tích Thiền, ánh mắt nhưng có chút khẩn trương, xoắn xít. “Tích Thiền Mạch chủ...”. Tử Di hơi có chút không được tự nhiên nói, bên cạnh nạng Viên Vương Thiên cũng thu lại dáng vẻ thô cuồng, trước đây Thiên Quân còn tại thì bọn hắn hai người có thể không cần nghĩ nhiều, thế nhưng Thiên Quân đã bị Ma Lâm “giết chết”. Tích Thiền đã không có quan hệ hợp tác nữa, hai người đói mặt với nó đương nhiên là vô cùng e ngại. “Hử? Hai vị có chuyện gì sao?”. Tích Thiền ánh mặt nghi hoặc nhìn sang như cười không phải cười nói. Ánh mắt chỗ sâu lại lóe lên chút ít giảo hoạt rồi biến mất. “...”. Tử Di cùng Viên Vương Thiên thân hình hơi chút run lên, bọn hắn hai người cho dù lại biến thái cũng không có khả năng cùng Tích Thiên tồn tại này so sánh, cái sau nếu muốn gay bất lợi cho hai người thì chắc chắn sẽ có kết cục rất thảm! “Tích Thiền Mạch chủ nhưng không cần tiêu khiển bọn họ đi?”. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên truyền vào trong tai hai người, cả hai ánh mắt liền ngẩn ngơ nhìn xung quanh, thế nhưng thân ảnh kia không thấy đâu, cho dù một chút khí tức cũng không cảm nhân được. Thế nhưng cả hai lập tức như nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền tập trung lên thi thể của Ma Lâm. “Ha hả, Vũ Thiên Quân các hạ cũng nên đi ra đi!”. Tích Thiền mặt không đổi sắc cười sảng khoái nói, hắn nhưng là biết được Thiên Quân không có chết đi, không những thế, chính Thiên Quân là nhân tố giúp nó dễ dàng đem Ma Lâm cho chém giết, cái trước đã đem Ma lâm đánh thành trọng thương trước khi bị Tích Thiền nó đến kết liễu rồi. “Phôc...”. “Xoạt...”. “Xoạt...”. Từ Ma Lâm thi thể chợt vang lên tiếng phốc suy nhẹ, tiếp đó từng đợt âm thanh nhưng là thái thịt truyền đến, phần hông của Ma Lâm đột nhiên tách ra, kiếm quang phát xạ, Thiên Quân chính là được bao phủ trong kiếm quang đi ra, một chút máu cũng không nhiễm, bạch y phiêu dật. “Làm sao? Mới xa bản thiếu gia một chút liền đã không chịu được?”. Thiên Quân cười cười nhìn Tử Di trêu nói, đối với Viên Vương Thiên là gật đầu một cái. “Quỷ tài mới nhớ ngươi!”. Tử Di mặt chợt đỏ cúi xuống tức giận nói, thế nhưng nàng đáy lòng nhưng thoáng một chút thở dài, nếu Thiên Quân thật sự vẫn lạc, nàng nhưng rất khó đi ra Thánh dược viên, chết đã định tám thành! “Vũ huynh thủ đoạn thật sự khiến Viên mỗ bội phục!”. Viên Vương Thiên nghiêm nghị nói. Thiên Quân ZHl235A chân chính chiến lực đến đâu hắn không biết, chí ít nên là Hư vô cảnh giai đoạn ba đỉnh phong đi, thế nhưng cái này lại không pải ý của hắn, Thiên Quân tại trước măt một đám Hung thú Hư vô canh giai đoạn thứ tư giả chết, thân hình còn ẩn bên trong Ma lâm thi thể mà không có ai phát hiện, cái này mới khiến hắn bội phục. “Ha ha, còn nhờ Tích Thiền Mạch chủ diễn sâu đây!”. Thiên Quân cười cười nói, sau đó nhưng lại nhìn về phía Tử Di nghiêm mặt. “Ngươi từ mấy ngày trước đã là người của bản thiếu gia ta, nhớ cho kỹ, hừ hừ!”. Tiếp đó liền không để ý hai người, ánh mắt quay lại nhìn Tích Thiền. “Chúc mừng Tích Thiền Mạch chủ thành công báo thù rửa hận!”. Thiên Quân cười nói. Nghe chút kia Tích Thiền bi thương cũng đại khái đoán được một hai, Ma Lâm giống như là hung thủ giết chết mẹ của Tích Thiền, không trách được thù hận có chút sâu như thế, muốn đem đối phương chôn giết. “Làn này còn nhờ vào Vũ Thiên Quân các hạm nếu không nghịch tặc này còn có thể chạy thoát!”. Tích Thiền đầu lắc lắc chân thành nói. “Đây là điều lệ hợp tác mà thôi!”. Thiên Quân xua tay nói. “Chuyện này xem như đã kết thúc, ta sau khi cũng Mạch chủ hợp tác xong sẽ rời đi Thánh dược viên, không biết Mạch chủ có dự định như thế nào?”. Từ chỗ Tích Thiền cùng mấy cái Mạch chủ kia nói chuyện Thiên Quân đã hiểu được, khả năng để Tích Thiền làm một lần nữa đi chém giết cái khác Mạch chủ là không có khả năng, không bằng đi ra Thánh dược viên, hắn không sai biệt lắm sẽ có khoảng hơn bảy vạn cây Thánh dược, thu hoạch đã đủ nhiều, không cần tham lam quá, nên biết đủ là dừng mới phải. “Vũ Thiên Quân các hạ đã mốn rời đi rồi?”. Tích Thiền hơi chút kinh ngạc, Thiên Quân muốn nhanh chóng rời đi như thế khiến nó cũng cảm thấy ngoài ý muốn. “Nếu ta nói còn có một vụ làm ăn khác, Vũ Thiên Quân các hạ sẽ như thế nào?”. Nó giống như cười không phải cười nhìn Thiên Quân nói. “Hả? Làm ăn? Như thế nào làm ăn?”. Thiên Quân cũng kinh ngạc nhìn sang nghi vấn. Hắn tài cao gan lớn, cũng không sợ kẻ khác nuốt mất, làm ăn có lợi đương nhiên sẽ làm. “Trong Lục đại Mạch chủ kia theo như ta nắm chắc sẽ có hai vị Mạch chủ khác sẽ như ta, đồng ý cùng Vũ Thiên Quân các hạ hợp tác!”. Tích Thiền ánh mắt lóe lên liền biến mất nói. “Ồ? Lại còn có hai vị như thế? Tích Thiền Mạch chủ nói là thật?”. Thiên Quân kinh ngạc, ánh mắt liền có chút biến đổi, nếu thật có hai cái cũng như Tích Thiền thì hắn thu được Thánh dược chỉ e liền đạt đến một con số khủng khiếp. “Ta đương nhiên nói là thực!”. Tích Thiền đầu lớn gật xuống nói. “Các vị từ ngoài đến có lẽ cũng nghe qua Dung hồn địa chứ?”. Nó đột nhiên chuyển chủ đề nói. “Há? Có nghe qua!”. Thiên Quân kinh ngạc gật đầu nói. Hắn chưa đến chỗ kia nhưng đã nghe Viên Vương Thiên nói một chút, Tích Thiền nói đến đây khiến Thiên Quân một trận nghi hoặc không thôi, nhắc đến chỗ kia làm gì đâu? “Ta còn có hai vị Mạch chủ khác từng đi qua Dung hồn địa, từ chỗ đó đạt được cơ duyên, ta trí tuệ cùng thực lực hơn xa đồng cấp cũng chính là vì đạt được cơ duyên đó!”. Tích Thiền nhàn nhạt nói. “Vậy nên ngoài ta ra còn có hai vị khác cũng có trí tuệ cực cao, bọn hắn nếu biết hợp tác với Vũ Thiên Quân cá hạ có lợi cho đàn của mình thì chắc chắn sẽ đồng ý!”. Nó chắc chắn nói. “Hắc! Nếu được như thế Vũ Thiên Quân ta nào có đạo lý có sinh ý lại không làm?”. Thiên Quân con ngươi co lại sau đó cười một tiếng quái dị nói. “Tích Thiền Mạch chủ làm sạo lại cần làm việc này?”. Hắn sau đó hơi nhíu mày nhìn Tích Thiền nói. Bọn hắn tuy rằng có hợp tác nhưng cũng như bèo nước gặp nhau mà thôi, Tích Thiền lại vì Thiên Quân hắn đi là việc lợi người hại mình, cái này có chút không đúng. Nên biết nếu để Thiên Quân cùng hai cái Mạch chủ kia hợp tác thì đàn của hai Mạch chủ kia cũng sẽ cường đại lên một đoạn, đối với Tích Thiền nhưng có hại chút ít đi? “Đây xem như trả ân của Vũ Thiên Quân các hạ!”. Tích Thiền nghiêm nghị nói. “Được rồi, ta trước tiên xử lý một chút chuyện, sau đó sẽ cùng Vũ Thiên Quân các hạ bàn giao!”. Sau đó nó liền quay người mang theo thi thể của Ma Lâm rời đi. “Ể? Cho ta thi thể của Ma Lâm!”. Thiên Quân thấy vậy thì vội hô lên. “...”. Tích Thiền kinh ngạc quay đầu, sau đó nhưng cũng buông ra Ma Lâm thi thể ném cho Thiên Quân, cái sau tay phải vung lên lập tức đem thu vào Thể nội thế giới, đỉnh cấp huyêt nhục như này Thiên Quân làm sao có khả năng bỏ qua. Hai người Tử Di cùng Viên Vương Thiên từ lúc Thiên Quân xuất hiện liền im lặng không nói, lúc này nghe đến Thiên Quân cùng Tích Thiền ngắn ngủi trao đổi thì đáy lòng lại nổi lên kinh đào hải lãng, tên này xem ra còn muốn thu được một bút Thánh dược cực lớn đi? Tác giả: Đế Thanh