Ma Thần Thiên Quân

Chương 468 : Cảm ngộ Hư vô chi lực

Thiên Quân ngồi một mình trong xe lặng người trầm tư, hắn tu vi cũng xem như đạt đến bình cảnh, cách nhanh nhất là tìm cách mở rộng thể nội thế giới, đạt đến phạm vi nhất định hắn tu vi cũng sẽ có đột phá, bất quá hắn lúc này cũng không để việc này, tu vi cho dù hắn không đi tập trung tu hành thì cũng sẽ chầm chậm mà đột phá đến Thánh tổ bước thứ chín, cũng chính là Đại thánh cảnh. Sớm biết sẽ đạt đến cấp độ này nên hắn cũng không để tâm nhiều, hắn muốn là đột phá Hư vô cảnhm điều này cũng có nghĩa là hắn cần phải lĩnh ngộ Hư vô chi lực, tại trong thể nội thế giới diễn sinh ra Hư vô chi lực! “Ta chân chính còn chưa bao giờ tự mình đản sinh ra Thế giới lực, một mực là Thế giới thụ tỏa ra Thế giới lực truyền khắp thể nội thế giới, nó cũng chính là Thế giới lực của ta, so với thế giới lực của bình thường tu giả mạnh hơn vô số lần!”. “Muốn diễn sinh ra Hư vô chi lực thì trước tiên ta nên tự mình diễn sinh ra Thế giới lực đã!”. Hắn ánh mắt thâm thúy thầm nghĩ. Đã có phương hướng hắn lập tức nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào thể nội thế hế giới. “Thế giới chi lực theo Thần chủ cảnh sẽ bắt đầu xuất hiện, chỉ là khi đó thể nội thế giới yêu kém vô cùng, thông thường Thần chủ sẽ không dám vận dụng Thế giới lực, điều này sẽ làm cho thể nội thế giới có khả năng tan vỡ, như vậy Thế giới chi lực cũng chính là một loại ý chí của Thể nội thế giới, cũng chính là thiên địa vĩ lực của thể nội thế giới... Như vậy thì xuất hiện cho ta!”. Hắn như nắm lấy cả thể nội thế giới khắp nơi vận chuyển, theo hắn ý thức khu động, thể nội thế giới rung động kịch liệt, Thế giới thụ phía trên bản nguyên chi hải cũng rung động kịch liệt, mà bản nguyên chi hải cũng là sôi trào mãnh liệt. “Vù...”. “Ông...”. “Ông...”. Theo ý chí của Thiên Quân hàng lâm, từng đạo huyền hoàng khí sắc từ Bản nguyên chi hải bay lên, đây cũng chính là Thế giới chi lực mà thể nội thế giới của hắn diễn sinh đi ra! “Cũng quá đơn giản đi?”. Thiên Quân ngẩn ra kinh ngạc. Nếu thế giới lực có thể dễ dàng như thế hình thành thì đúng là quá đơn giản đi? Hắn nhưng là không biết, kỳ thực hắn thể nội thế giới sinh ra một khắc đã có Thế giới chi lực xuất hiện, chỉ là khi đó hắn cũng không được hắn vận hành, bị Thế giới thụ phun ra Thế giới lực che lại, lúc này lại lấy hắn Thánh tổ cảnh bước thứ tám tu vi, đối với Thể nội thế giới cũng như bản chất của Thế giới lực hiểu được rõ ràng, diễn sinh ra Thế giới chi lực vô cùng dễ dàng. “Ông...”. “Vù...”. Sau đó Bản nguyên hải chấn động, cuộn trào càng thêm mãnh liệt, Huyền hoàng khí sắc Thế giới lực nhưng là không đáng tiền điên cuồng tuôn ra đi về khắp nơi trong thể nội thế giới, thậm chí còn đang lan tràn đến những nơi mà Thế giới thụ sinh ra Thế giới lực cũng không thể truyền đến, đây chính là bản chất của sự khác biệt, thể nội thế giới của hắn nên là tràn ngập Thế giới lực do chính hắn diễn sinh đi ra. Đợi sau khi Thế giới lực truyền khắp thể nội thế giới thì hắn mới chân chính chưởng khống thể nội thế giới, hắn chính là chúa tể một cách đúng nghĩa. “Những năm này ta đúng là quá phụ thuộc vào ngươi rồi!”. Thiên Quân ý niệm truyền đến chỗ Thế giới thụ, cái sau liền run rẩy đứng lên, Thiên Quân vậy mà cảm thấy nó đang hưng phấn, nó linh tính cực cao nhưng hắn lại không có cảm giác được nó có linh trí, vô cùng kỳ lạ. Sau đó ánh mắt của hắn chuyển hướng lên Thế giới thụ chi đỉnh, trên đó một đoàn Hư vô chi lực đang tỏa ra nồng đậm hư không hỗn loạn khí tức, quanh đó chỉ có hư vô một mảnh, cái gì cũng không thể tồn tại, chỉ là tối tăm không có gì. Đây chính là tại Thiên giới Thiên Quân chém giết một cai dị linh tương đương Hư vô cảnh mà thu được Hư vô chi lực căn nguyên, một cái Hư vô cảnh Thánh hiền có cường đại hai không, khả năng vận dụng hư không cùng với tại hư không qua lại đều được quyết định bởi Hư vô chi lực căn nguyên này. “...”. Thiên Quân con ngươi dần thâm thúy tối nghĩa nhìn về phía đạo Hư vô chi lực kia, tâm thần chập trùng hướng đến chỗ đó tìm tòi. Hắn tại Hư thiên bí cảnh thậm chí đã đạt đến Hỗn độn cảnh độ cao nhưng đó chủ yếu nhất chỉ là phương diện lực lượng mà thôi, đối với chân chính tu vi cảm ngộ cũng không được rất nhiều, hắn lĩnh ngộ được Hư vô chi lực so với những Thí luyện giả khác có lẽ hơn rất nhiều nhưng còn chưa đủ để hắn có thể diễn sinh ra Hư vô chi lực trong thể nội thế giới, đù sao hắn là đi theo Thái sơ sinh linh con đường, tu hành sẽ càng thêm gian nan khúc chiết. Có Thái sơ sinh linh tại trong hư không loạn lưu ngốc mười mấy vạn năm mới có thể diễn sinh ra một tia Hư vô chi lực cũng không phải không có. “...”. Tâm thần chìm vào trong đó Thiên Quân chợt có cảm giác hoảng hốt, hắn cái gì cũng không đụng đến, phảng phất bản thân bị đánh vào một khu vực hư không, xung quanh cái gì cũng không tồn tại, hắn giống như đang đứng giữa thiên không nhưng một chút gió cũng không có, thậm chí là dưỡng khí hô hấp cũng không tồn tại... “Đây chính là cảm giác khi lạc vào hư không loạn lưu...”. Hắn khẽ lẩm bẩm. “Hư vô... Hư huyễn không tồn tại...”. Sau đó lại hai canh giờ qua đi Thiên Quân vẫn đắm chìm trong cảm giác này, hắn cứ như vậy cho đến khi đoàn Hư vô chi lực kia lực lượng hao hết, biến mất. “Hư vô chi lực, lực lượng không có ở đâu là không tồn tại nhưng lại được không gian ẩn dấu đi. Chỉ có khi đánh nát không gian mới có thể thấy được hư vô chi lực, Hư vô cảnh có thể đi xuyên không gian chính là vì bọn hắn sở hữu Hư vô chi lực, như vậy ta làm sao có thể diễn sinh ra Hư vô chi lực đây?”. Hắn tự mình đặt ra nghi vấn mà không có giải đáp. Bất quá nếu Thái sơ sinh linh có thể làm được thì hắn tuyệt không có lý do gì mà không làm được, hắn tự tin bản thân cũng có thể diễn sinh thành công, mấu chốt nhất đó là hắn cần phải hiểu được Hư vô chi lực bản chất. “Thông thường tu giả muốn đản sinh ra Hư vô chi lực đều là tại Đại thánh đỉnh phong tu vi, chín cái thể nội thế giới đều đạt đại viên mãn thì đem chín tiểu thế giới dung hợp với nhau, lợi dụng lực trùng kích kia tạo ra Hư vô chi lực mà nắm lấy thành tựu Hư vô cảnh, ta đi theo Thái sơ sinh linh đương nhiên không có khả năng làm như thế, cũng không có chín cái tiểu thế giới để đem dụng hợp sinh ra Hư vô chi lực...”. “Thái sơ sinh linh đều là ngâm mình trong Không gian loạn lưu mà cảm ngộ diễn sinh ra Hư vô chi lực, ta không lẽ cũng cần như bọn hắn đi vào Không gian loạn lưu, chầm chậm cảm ngộ?”. Thiên Quân lại nghĩ đến Thái sơ sinh linh cách tu hành thì lẩm bẩm, bất quá hắn khác nhiều Thái sơ sinh linh kia, hắn có Thiên Quân hoa, nếu không được thì hắn đi kiếm Thánh hiền là địch nhân của Hạo Thiên Thần địa đem chém giết, thu lấy đối phương Hư vô chi lực căn nguyên, hắn có thể nhanh chóng cảm ngộ cùng diễn sinh ra Hư vô chi lực... “...”. Hắn đầu óc loạn chuyển, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn từ Dung biết được con dường tu hành, thế nhưng cũng chỉ là biết đường mà thôi, đường vẫn là hắn phải tự đi, không có ai có thể bước giúp hắn. Cứ như vậy hắn không chút nào để ý hoàn cảnh xung quanh, tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong đó... Bên ngoài xe, Ám Vũ ngồi xếp bằng nhắm mắt không biết đang làm gì, nàng tu vi đã đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba cực hạn Thánh hiền, theo như bình thường thì nàng nên đã đột phá đến giai đoạn thứ tư nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, không biết đang có dự định như thế nào. Một bên Ân Vũ cũng là như thế tu hành, hắn tu vi vốn đã là Thánh tổ bước thứ bảy, lúc này có thể nói là đang trong quá trình trùng tu mà thôi, tu vi bắt đầu lại từ Khai mạch cảnh. Về phần Bạch Ngân thì vẫn như thế trung thực làm một cái kéo xe, đương nhiên lấy hắn tu vi có thể dễ dàng làm được nhất tâm nhị dụng, một bên kéo xe, một bên đang không ngừng vận dụng Lôi kiếp dịch công năng đem lớn mạnh linh hồn, chỉ cần linh hồn của hắn đủ cường đại thì việc hắn đột phá Hư vô cảnh sẽ càng thêm dễ dàng cũng nắm chắc. Đoàn người cứ như vậy đi không có chút nào mục đích cho đến nửa tháng sau, Ám Vũ mày hơi nhíu lại, hai con ngươi thanh tịnh mở ra liếc nhìn xung quanh, tiếp đó là Sư Ngân cũng nhận ra dị thường, ánh mắt đảo loạn nhìn xung quanh nhưng không có chút nào phát hiện ra dị thường. Về phần Ân Vũ vẫn im lặng tu hành, hắn vẫn đang ở Khai mạch cảnh, được Thiên Quân trợ giúp trùng tu hắn đương nhiên muốn đi được càng xa so với trước. “Ngươi cũng cảm nhận được?”. Ám Vũ nhàn nhạt nói, linh thức như thủy triều tràn ra xung quanh nhưng vẫn không có chút nào phát giác, nàng chỉ biết là có kẻ đang âm thầm nhìn đoàn người nhưng lại thủy chung không phát hiện được đối phương, càng lúc nàng càng ngưng trọng nghiêm nghị. “Tiểu nhân cũng cảm nhận được, đối phương xem ra là muốn thăm dò chúng ta, cũng không biết có hay không ác ý...”. Sư Ngân cũng dừng lại thân hình thận trọng nói. Hắn không phát hiện, Ám Vũ cũng không phát hiện nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét kia, đây chỉ có hai khả năng, một là đối phương tu vi viễn siêu bọn hắn, lúc này chỉ đang tiêu khiển bọn hắn mà thôi, còn một khả năng khác chính là đối phương có thuật ẩn mình vô cùng cao siêu, đang muốn làm bọn hắn lâm vào hỗn loạn tâm tình, mất đi bình tĩnh nhằm thực hiện mưu đồ nào đó. “Hừ! Kẻ này tu vi chắc chắn không cao, chỉ là quỷ dị đa đoan, hắn cũng không làm sao được chúng ta, tiếp tục đi đi!”. Ám Vũ sau đó hừ lạnh. Mặc dù không xác định được đối phương vị trí cùng với hắn cụ thể là chủng tộc nào nhưng nàng có thể địa khái suy đoán được đối phương tu vi, chắc chắn còn xa xa không kịp nàng, chính diện đánh lên nàng cũng không sợ, nếu đối phương đã không có ý định hiện thân thì nàng cũng lười quản, liền để Sư Ngân tiếp tục kéo xe đi khỏi nơi này. “...”. Sư Ngân đương nhiên cũng không có ý kiến gì, Sư nhãn nhìn xung quanh một lượt nhưng vẫn không có xác định được cái gì, sau đó lại tiếp tục đi trong sơn lâm hoang dã, lấy hắn tu vi cũng không cần quá mức sợ hãi, huống chi còn có Ám Vũ đang ở đây. Bất qua sau một canh giờ di chuyển, Ám Vũ vẫn cảm nhận được tên kia vẫn đang âm thầm đi theo đoàn người thì rút cục không nhịn được nữa tức giận gầm lên. “Các hạ âm thầm đi theo chúng ta mà không có ý định hiện thân rút cục là có mục đích gì? Đường đường một cái đại năng giả lại lén lén lút lút như thế cũng không sợ mất mặt?”. Nàng thân là một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba Thánh hiền lại bị đối phương đem ra làm tiêu khiển như thế đương nhiên rất không dễ chịu. “...”. Ám Vũ âm thanh lập tức đánh thức Ân Vũ đang tập trung tu hành, không những thế, Thiên Quân cũng bị thức tỉnh khỏi việc cảm ngộ Hư vô chi lực. “Hì hì, ta muốn đi đâu là việc của ta, ai nói ta đi theo các ngươi?”. Một giọng nói dee6v có chút non nớt chợt gần chợt xa vang lên, sau đó cả hoang lâm này như dung động, cổ thụ run rẩy như có linh tính, đại địa cũng như sống lại vặn vẹo. “Các ngươi đi qua địa bàn của ta ta còn chưa tính sổ đâu!”. Sau đó một cái cổ thụ chợt co lại rồi nở ra, trên đó đột nhiên nhiều ra một cái nam hài mười tuổi khoảng chừng, hắn làn da như ngọc, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt thâm thúy như tinh không vũ trụ, càng làm cho Ám Vũ kinh dị đó là nàng thấy nam hài này lại không có chút nào tu vi! ****** Hôm nay chủ nhật mà... Kkk Tác giả: Đế Thanh