Ma Thần Thiên Quân

Chương 444 : Giới trung giới!

“Huh...”. Thiên Quân hôn mê không biết bao lâu, một lần nữa tỉnh lại hắn cảm giác đầu tiên đó là lạnh! Vô cùng lạnh! Lấy hắn thân thể lại có thể cảm thấy lạnh thì hắn có thể thấy chỗ hắn đang nằm lạnh như thế nào. “Vù...”. “Xoạt...”. Tỉnh lại một khắc Thiên Quân lập tức hiểu rõ bản thân chỗ ở, hắn đang nằm trên một vùng nước lạnh giá nhưng lại không bị đóng băng, ngay sau đó hắn liền vùng vẫy muốn bay lên không trung. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh hắn liền nhìn thấy hoàn cảnh biến đổi, chỗ hẵn hôn mê là một cái hàn đàm rộng lớn không thấy phần cuối tỏa ra hàn khí bức người, chỉ là những hàn khí này cũng bị giới hạn mấy trượng trên hàn đàm mà thôi, Thiên Quân đứng ngay trên đó lại không chút nào cảm thấy lạnh lẽo. Trước đó Nham tương nóng bức cùng lúc này hàn khí hoàn toàn trái ngược, cái trước cũng không có chút nào hiển lộ, phảng phất biến mất vô tung vô ảnh. “Ta hôn mê bao lâu? Hấp lực kia là có chuyện gì?”. Thiên Quân một khuôn mặt trầm xuống, hắn không hiểu bị đưa đến đây, chỗ này hoàn cảnh so với nham tương thế giới cũng ác liệt không kém, cơ bản là không cho sinh vật sống sinh tồn. Chỗ này may mắn là không có loại kia tà ác lực lượng lan tràn, nếu không Thiên Quân hôn mê không biết bao lâu kia sẽ để lại hậu quả như thế nào? Cảm nhận một chút thể nội thế giới, thân thể hắn nhẹ thở ra một hơi, kinh mạch bên trong trầm tích lực lượng đã hoàn toàn biến mất, hắn toàn thân thư thái dễ chịu, kinh mạch lực lượng chảy xuôi thông suốt, một cổ lực lượng khủng bố tại trong thân thể hắn lưu chuyển, tu vi nhưng cũng không có tăng lên, vẫn dừng lại ở Thánh tổ cảnh bước thứ tám đỉnh phong, toàn bộ thân thể cũng không có chỗ nào không khỏe, có thể nói hắn đang ở trạng thái đỉnh phong, đương nhiên, ngoại trừ hắn không biết mình đang ở một thế giới như thế nào ra thì tất cả đều tốt. “Các ngươi làm sao còn không tỉnh?”. Thiên Quân thử câu thông Tiểu Ma giới cùng Tiểu Thần giới, hắn có thể cảm nhận được Thần Quân cùng Ma Quân khí tức từ trong đó tỏa ra nhưng hai cái sau giống như lâm vào ngủ say, tự đem thể nội thế giới phong bế, Thiên Quân hắn cũng không thể dễ dàng đi vào. Bọn hắn liên hệ nhưng là không thành. Bất đắc dĩ hắn lại nhìn hoàn cảnh xung quanh. “Không lẽ đây chỉ là một mảnh hải dương?”. Thiên Quân ánh mắt nhìn xa xa cũng không thấy phấn cuối khẽ lẩm bẩm, sau cùng hắn đành xác định một phương hướng sau đó phi hành đi qua. Nếu hắn không có đoán sai thì nơi này vẫn là Thiên giới, chỉ là hoàn cảnh có chút cải biến. Hắn chỉ cần vận dụng lực lượng không mang theo bất hủ vật chất vẫn sẽ như cũ chịu đến bài xích, tùy thời có thể rời đi một giới này. “Không lẽ là một phương bí cảnh trong Thiên giới này? Bất quá cái này đi vào cũng quá dễ dàng đi?”. Hắn âm thầm có suy đoán. Hắn chìm xuống nham tương lại gặp đến cổ quái hấp lực, bị đem đến một thế giới xa lạ, bí ẩn trận trận, hắn cũng bó tay không hiểu, Một chút tri thức, tin tức cũng không có thì làm sao tính toán? “Ta tu vi đã đạt đến Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong, vậy mà cũng không nhận thấy chút nào Thiên phạt khí tức, thật sự là cổ quái... Không biết là do ta đang ở Thiên giới hay có tình huống đặc thù nào đó?”. Vừa phi hành Thiên Quân vừa suy nghĩ mấy chuyện, có nghĩ đến tình hình của tinh không vô tận, có một chút là Hoàng Tiểu Vũ, Nhị Thánh Hậu, thân nhân của hắn hạ lạc, còn có Cường tên kia có hay không còn tồn tại, sau đó là tu vi của hắn... Sau cùng hắn cũng có biện pháp, lắc đầu thở dài tiếp tục phi hành về phương xa. Đại khái khoảng năm canh giờ, Thiên Quân phi hành trên hàn hải rộng lớn này cũng không nhận ra sự tồn tại của sinh mệnh nào, cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi, hắn nhìn thấy đất liền, nói đúng hơn thì đó có thể là một cái cự đảo giữa hàn hải rộng lớn. “Vù...”. Thiên Quân rất nhanh liền đi đến trên hòn đảo này. Trên đảo hoàn cảnh cùng với hàn hải hay nham tương thế giới có thể nói là một trời một vực, chân chính một cái động thiên phúc địa! Trên đảo cây cối tươi tốt vô cùng, khắp nơi cổ thụ xanh, ngay sau bãi biển kéo dài chính là cổ sâm lâm, càng làm Thiên Quân kinh ngạc đó là từ bờ biển đi ra khoảng ba mươi dặm nước biển như thường, không hề có chút nào lạnh giá, nó như là một thế giới cách biệt với hàn hải. “Thật sự là hoàn cảnh như thế nào cũng có thể sinh ra, thật sự là khó nói nên lời!”. Thiên Quân một hồi cảm thán, hắn không nhìn thấy chút nào có dấu hiệu di nhân tạo đi ra, hòn đỏa khổng lồ này giống như tồn tại ở đây không biết bao nhiêu tuế nguyệt, nó tự thành một giới tách biệt với hàn hải, cả hai đều là nước sông không phạm nước giếng. “Chậc! Trước đi vào tìm hiểu một chút hoàn cảnh nơi này, nếu có thể quay lại Thiên giới chỗ kia ta có thể chém giết thêm một chút dị linh thu lấy Bất hủ vật chất, bằng không thì quay trở lại tinh không cũng được!”. Nhìn một chút Thiên Quân quyết định đi và trong đảo tìm hiểu một chút, dù sao hắn vẫn có thể như trước tùy thời có thể quay về, không đến nỗi cố kị quá nhiều. Trong tầm mắt của Thiên Quân dần hiện lên quang cảnh trong đảo, cổ thụ che trời, tiểu thú bôn tẩu không chút sợ hãi Thiên Quân cái này dị loại, những tiểu thú này cũng không có chút nào năng lượng ba động, chân chính là dã thú! Dã thú có nhiều loại, hổ, báo, trăn, rắn, hươu, nai, thỏ, voi... Bọn ZvHvYrO chúng nhưng lại là chung sống hòa bình với nhau, không hề có lấy một cái xung đột, Thiên Quân thậm chí còn nhìn thấy một con sử tử đang cùng một con nai tranh ăn cỏ, hàm răng sắc bén kia tỏa ra hàn mang khiếp người thế như lại đi ăn cỏ thì có chút không hợp. “...”. Lại một chỗ kia, một con báo đang cùng một con hươu đùa bỡn như hai cái tri kỷ. Quan sát một hồi, Thiên Quân cảm thấy một hồi mê muội, thế giới quan như đang đảo lộn, những sinh vật kia đều như “ngây thơ”, “chất phác” nhiều lằm so với những gì mà hắn biết. Mà lại tại nơi thế ngoại đào tiên này, những dã thú này sinh mệnh lực cường đại làm người giận run nhưng lại không có một cái sinh ra linh trí, đơn thuần mà sống qua ngày, vô ưu vô lo. Một loại tường hòa khí tức như từ thế giới này lan tỏa quấn lên Thiên Quân khiến hắn tâm cảnh buông lỏng rất nhiều, phảng phất như thủa nhỏ khi hắn vừa ra đời được nằm yên trong vòng tay mẫu thân im lặng mà ngủ yên giấc, cảm giác ôm ấp mà từ khi hắn một tuổi đã không có, nói đúng hơn là khi đó hắn đã không thích cảm giác này, hắn khi đó đã có ý thức nhất định, đã không muốn bị xem như hài tử, thế nhưng lúc này lại có cảm giác này, hắn ý thức lại như vô điều kiện tiếp nhận, hắn như muốn đắm chìm trong đó. “Không có dục vọng, không có dã tâm...”. Thiên Quân nhìn quang cảnh cũng hơn một canh giờ, hắn tâm trí như chìm đắm trong đó, ánh mắt giống như mê ly hưởng thụ, phảng phất như muốn hòa nhập trong đó, trở thành thế giới này một phần tử, sống trong vô ưu vô lo, không phải suy nghĩ, không cần vươn lên, cũng không có đi xuống, đơn giản là thả lòng ra tiếp nhận thế giới này quy tắc, vô cùng đơn giản. “Ông...”. Thiên Quân đứng im lặng bất động như quên đi thời gian, hắn toàn thân nhuệ khí tan biến, toàn thân một loại tường hòa khí tức tràn ngập, thế nhưng ngay tại lúc này thể nội thế giới chấn động, Bản nguyên chi hải sóng lực lượng ngập trời, Thế giới thụ một hồi rung động kích liệt như là tức giận lại như bất an. “Aiiii...”. Sau đó nhưng hắn khẽ thở dài, hai con mắt khôi phục thanh minh, nhìn đến phía trước đã không có như trước đó hưởng thụ tường hòa khí tức, thay vào đó là đầy đề phòng cùng cảnh giác, thế giới này không đơn giản, hòn đảo này chỉ sợ cất chứa kinh thiên bí mật! Nếu không phải hắn cùng Bản nguyên hải có liên hệ mật thiết thì hắn thật đã có khả năng vĩnh viễn tại trong thế giới này ở lại, cái sau bất kỳ lúc nào cùng ở lưu chuyển, chủ hồn chỉ cần có chút dấu hiệu khác lạ thì Bản nguyên hải cũng chịu đến ảnh hưởng dẫn đền xao động truyền khắp thân thể, các loại lực lượng, Thế giới thụ... Chủ hồn liền sẽ bị kinh động! “Thật đáng sợ! Lại có thể trong thời gian ngắn như thế khiến ta linh hồn cộng hưởng, muốn ta tại trong thế giới tường hòa này trầm luân!”. Thiên Quân đầy nghiêm nghị nhìn hoàn cảnh xung quanh lẩm bẩm. Hắn con ngươi bắn ra quang mang lành lạnh sau đó nhưng là thở dài quay đi, hắn không muốn phá hủy đi quang cảnh nguyên thủy này, hắn tuy là không muốn tại thế giới này trầm luân nhưng biết đâu có nhiều kẻ sẽ là nguyện ý đâu? Thế giới này như là một cái đại thiên sơ nguyên thủy thế giới, vạn vật bình đẳng, không có lẫn nhau chém giết, sẽ không vì lợi ích mà tranh đoạt máu tanh... Là một phương tịnh thổ vô cùng quý giá. “Như vậy nội đảo càng thêm nhiều thú vị rồi!”. Thiên Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó lại tiếp tục hướng đến đến hòn đảo trung tâm chậm rãi đi đến. Chậm rãi đi đến hắn nhìn thấy càng nhiều điều thú vị cùng kỳ quái, có những cái cây nhưng là dựng dục đi ra không phải là hoa quả, nó sinh ra bọc trứng, trứng lại nở ra mấy loại kỳ cầm cổ quái, lại có cây nhưng trực tiếp sinh ra một con tiểu thú nhìn như chuột như thỏ, lại có một chỗ phun trào ra vô cùng nóng bức băng diễm đóng băng cả một vùng xung quanh, hắn có thể chắc chắn đó là băng thế nhưng nó tỏa ra lại là nhiêt khí mãnh liệt, lại thấy có một con cự sư đang bị một con sóc nhỏ cưỡi trên lưng đùa nghịch, cái trước giống như vô cùng hưởng thụ dáng vẻ... “Đây là thế nào hình thành một thế giới? Bản nguyên thế giới? Nguyên thủy thế giới?”. Thiên Quân càng xem càng thấy thế giới quan đảo lộn, tường hòa, yên bình khí tức bên trong nhưng lại ẩn chứa vô tận quỷ quái, hắn cảm thấy thế giới này tồn tại là không hợp với tự nhiên, chỉ là từ đầu đến cuối hắn lại không thấy chút nào không được tự nhiên, phảng phất thế giới này vốn là như thế, nó sinh ra đã là như thế, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi... Đi khoảng hai ngày, Thiên Quân cuối cùng xem như cũng đến được nơi hắn muốn đến, có lẽ đây chính là trung tâm của hòn đảo nào, một tòa hỏa diệm sơn vô cùng to lớn. Đương nhiên, lúc này nó còn chưa hoạt động, vẫn đang trong trạng thái im lìm ngủ say, bất quá Thiên Quân cũng thấy được, núi lửa này sớm muộn cũng sẽ phun trào, sẽ có vô số nham tương cùng hỏa khí bay ra khắp hòn đảo này, lúc đó chỉ e lại có vô số sinh linh ngã xuống. “Xem ra núi lửa này có thể nối với Thiên giới bên kia!”. Thiên Quân lạnh nhạt nói sau đó đi về phía đỉnh núi lửa, hắn muốn quay lại chỗ kia giết thêm chút ít dị linh, đương nhiên còn muốn quay lại Nham tương thế giới. Núi lửa cũng có nham tương, hắn nghĩ có lẽ sẽ có liên hệ nào đó. “Ngươi vì sao không ở lại nơi này? Bên ngoài bao điều đáng sợ, tâm tính sinh vật luôn luôn muốn chém giết lẫn nhau, ngươi tại sao không ở lại nơi yên bình vạn thế này?”. Thiên Quân đang đi lên núi lửa thì đột nhiên một giọng nói già nua, cổ lão tang thương theo ngôn ngữ của Thiên giới ầm ầm vang lên giữa thiên địa. Thiên Quân nghe thấy thanh âm như là bốn phương tám hướng truyền lại, hắn như có cảm giác có một đầu quái vật tỉnh lại nhưng không nhìn thấy quái vật đó ở chỗ nào. Hắn lập tức kéo cao tinh thần đề phòng nhìn xung quanh một lượt, linh thức cũng như biển truyền ra nhìn xem một chút manh mối, chỉ là một chút cũng không thu được. “Các hạ là ai?”. Thiên Quân tìm một hồi không thấy chút nào manh mối thì thu lại tâm thần âm thầm đề phòng xung quanh sau đó cũng dùng Thiên giới ngôn ngữ nói. “Ta là ai? Ta cũng không nhớ được ta rút cục là ai, ta chỉ biết thế giới bên ngoài tàn ác vô cùng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác ám toán, đánh lén, bất kỳ lúc nào cũng đứng trên giết chóc, ta nhớ được chính ta là kẻ đã sáng tạo ra thế giới hoàn mỹ vô khuyết này!”. Giọng nói cổ lão kia lại ầm ầm vang lên từ bốn phương tám hướng rơi vào trong tay Thiên Quân. Tác giả: Đế Thanh