Ma Thần Thiên Quân

Chương 417 : Mọi quy tắc phai diệt

Tử Duyên thành tồn tại tam đại gia tộc cường đại nhất, phân biệt là Hoa gia, Ngọc gia cùng Phong gia. Ba gia tộc này đều là đại tộc có Thánh tổ cảnh cường giả tọa trấn, chính vì điều này nên cho dù thời gian này có vô số tu giả đi đến cùng ở lại Tử Duyên cự thành cũng có rất nhiều hạn chế, rất ít khi xảy ra xung đột chém giết, bất quá hôm nay liền tốt, tranh đấu không nhũng đã nỏ ra mà một bên lại là Hoa gia đương đại thiếu chủ, Hoa Vô Khuyết, nói đúng hơn thì hắn bị người đánh như nhó ném ra Vị Ương tửu lâu. Hoa Vô Khuyết bị đánh trọng thương lập tức kinh động đến Hoa gia cường giả, chưa đến trăm hơi thở qua đi một vị trung niên nhân quanh thần như có thần quang sáng chói đạp bước hư không đến bên ngoài Vị Ương tửu lâu, kiểm tra Hoa Vô Khuyết thương thế. “Còn may giữ được mạng sống, hừ! Kẻ kia thật độc ác!”. Trung niên nhân sau khi kiểm tra thương thế của Hoa Vô Khuyết thì thở nhẹ ra một hơi, tiếp đó hừ lạnh nhìn Vị Ương tửu lâu tầng ba. Một thân tu vi Thánh tổ bước thứ nhất ầm ầm bạo phát. “Tặc nhân to gan, dám thương tổn Hoa gia thiếu chủ, mau để mạng lại!”. Hắn một trảo vồ về phía Vũ Thiên Nguyên cùng Huyết Nguyệt hai người, dĩ nhiên không chút nào để ý toàn bộ khách nhân bên trong Vị Ương tửu lâu, đơn giản là bá đạo vô cùng. “Ầm...”. “Ầm!”. Vị Ương tửu lâu tầng ba bị một trảo này sinh sinh đánh đổ, liên lụy đến tầng bốn cũng ầm ầm đổ nát, Vị Ương tửu lâu dưới một trỏa này chỉ còn lại hai tầng. Bất quá trung niên nhân cũng không có vui vẻ vì chém giết được địch nhân mà trái lại, hắn mày nhíu lại, hai con ngươi băng lãnh đảo quanh, hai người kia thế nhưng tại trước mắt hắn biến mất, những khách nhân ở tầng thứ ba cũng không thấy bóng dáng. “Lục Càn! Ngươi muốn chết!”. Nhất thời một tiếng gầm lên đầy giận dữ, một đạo kiếm quang khủng bố đến cực điểm đánh về phía trung niên Hoa gia kia, hắn giống như gọi là Lục Càn. “Hừ! Thôi Nguyên trưởng quầy, giao ra kẻ thủ ác ta liền rời đi!”. Lục Càn nhưng không chút sợ hãi lạnh lẽo nói, tay chợt hoa lên, một thanh cốt đao xuất hiện chém về phía kiếm quang. Theo như hắn thấy thì toàn bộ khách nhân ở tầng ba biến mất là do Vị Ương tửu lâu trưởng quầy xuất thủ, hắn tâm muốn giết tên kia đã có. “Cạch...”. “Ầm...”. Hư không run rẩy, kiếm quang cùng cốt đao va chạm, nhất thời khí kình khủng bố lan truyền, Vị Ương tửu lâu tầng một cùng tầng hai chợt run mạnh, dưới chân nó trận pháp chợt chuyển động bảo hộ lại hai tầng còn lại của Vị Ương lâu. “Các ngươi Hoa gia bá đạo cũng quá rồi, chuyện này ta sẽ thông báo cho tổng đàn!”. Vị Ương trưởng quầy là một vị nhìn như hòa ái lão giả, lúc này hắn một tay cầm kiếm đứng giữa thiên không băng lãnh nhìn Lục Càn. “Thôi Nguyên! Ngươi còn không mau giao ra tiện nhân kia cho ta? Ngươi nghĩ chỉ vì một chút sản nghiệp nhỏ này mà Huyền Minh thương hội sẽ làm sao Hoa gia ta?”. Lục Càn hừ lạnh nói. “Ngươi còn không giao người đừng trách ta không khách khí...”. “...”. Hai vị Thánh tổ cảnh ở giao chiến nhất thời gây nên động tĩnh vô cùng lớn, đương nhiên tu giả xung quanh cũng không có chút nào dám đến gần, rất nhanh, xung quanh Vị Ương tửu lâu mẫy chỗ kiến trúc đã không còn tu giả nào ở lại, không may bị cuốn vào tràng đánh giết này thật có khả năng chết oan chết uổng, không có tu giả nào ngu ngốc như thế. “Ồ? Ta được biết mấy cái kia lão bất tử có cái gì quy định Thánh tổ cường giả không được lẫn nhau chém giết ah, lúc này lại có thể hô đánh hô giết, thật là thú vị nha!”. Bất chợt một giọng nói chen vào giữa hai người, thiên không vốn chỉ có hai người Lục Càn cùng Thôi Nguyên lúc này đột nhiên thêm ra hai người một nam một nữ, nam bạch y, nữ y phục như máu, bọn hắn như một đôi thân tien quyến lữ đứng giữa thiên không, nói là bạch y thanh niên, dĩ nhiên là Vũ Thiên Nguyên. “Ngươi xem ra là đến đòi lại công đạo cho tên không ra gì kia rồi?”. Huyết Nguyệt khẽ che miệng cười duyên nhìn Lục Càn nói. “Làm càn!”. Lục Càn giận tím mặt gầm lên, cốt đao như điện vung lên chém vế phía Huyết Nguyệt, uy lực khủng bố vô cùng, hư không cũng rung lên kịch liệt tách ra tí ti hắc ti như mà mạng nhện như muốn rách ra. Đương nhiên đây là do tinh không đã cường hóa hơn nhiều so với mười năm trước, bằng không lấy không gian như trước thì hai cái Thánh tổ đánh giết từ lâu đã phá toái rồi. “Tiểu nữ giết hắn không có vấn đề chứ?”. Huyết Nguyệt nhưng là không thèm nhìn công kích đó quay sang Vũ Thiên Nguyên. “Giết liền giết! Một cái vô dụng chi nhân, có thể dạy ra hai cái vô dụng gia hỏa, xem ra cái gia tộc kia cũng là rác rưởi, giết là được!”. Vũ Thiên Nguyên không có chút nào cảm tình nói. Mười năm đánh giết khiến hắn sát phát khí chất càng thêm rõ, những kẻ khác không đụng đến hắn thì thôi, đổ lên đầu hắn như vậy liền giết, giết đến khi nào không còn kẻ nào dám đụng đến hắn cũng như người thân của hắn mới thôi. “Như vậy ngươi chết đi!”. Tuyết Nguyệt nghe vậy cũng không có chút nào kinh ngạc, chỉ thấy nàng tay trái vươn ra một chỉ khẽ điểm vào hư không, nhất thời một đạo huyết tuyến đánh về phía Lục Càn. “Hừ!”. Lục Càn thấy huyết tuyến đánh về phía mình cũng không có bao nhiêu kiêng kị, cốt đao chém xuống liên hoàn ba đao, nhằm một kích chém nát huyết tuyền đồng thời chém giết hia người Vũ Thiên Nguyên cùng Huyết Nguyệt. Chỉ là hắn khinh thường cái kia huyết tuyến rồi. Huyết tuyến như không nhìn tất thảy, cứ như vậy xuyên qua ánh đao mà cốt đao đánh ra đâm về phía Lục Càn, cái sau một chút phản ứng cũng không có thì huyết thuyến đã đâm vào mi tâm của hắn, hai mắt trợn trừng. “Ah...”. Lục Càn đột nhiên gầm lên đau đớn, hai tay buông bổ cốt đao, thân hình cũng cấp tốc trụy lạc xuống đại địa, chỉ ngh “rầm” một tiếng va chạm, sau đó... Liền không có sau đó, hắn im lặng bất động, khí tức tan rã, đã chết! “Cái gì...”. Thôi Nguyên lão giả Vị Ương tửu lâu con ngươi kinh sợ co rút nhìn Lục Càn sau đó lại nhìn Huyết Nguyệt, sau đó giọng nói lẩm bẩm. “Ngươi, ngươi lại giết một vị Thánh tổ, ngươi không sợ Nhân tộc đại năng xuất thủ tru sát?”. Hắn cùng Lục Càn tầm đó lời nói lạnh lẽo mà thôi, cho dù là đánh đập tàn nhẫn cũng không đến mấu chốt sẽ không giết chết đối phương, Huyết Nguyệt vừa mới xuất thủ một cái liền giết một vị Thánh tổ cảnh, đây chính là vi phạm quy định bao nhiêu năm qua của Nhân tộc đại năng đặt ra, nữ nhân này không biết sợ là gì sao? Tuy rằng trước đây cũng có một vị khủng bố thiên kiêu không để ý cái này quy tắc nhưng hắn là ai? Xưng tụng Ngũ hành Thánh Vương, cấp độ như hắn không để ý quy tắc còn có thể nói một hai, nữ nhân này theo hắn thấy còn xa xa chưa đạt đến cấp độ đó đi? “Hay để ta một chỗ tiến ngươi xuống suối vàng? Giết một cái là giết, giết một đôi cũng là đi?”. Huyết Nguyệt cười nhạt, hai mắt híp lại như hai vành trăng lưỡi liềm khẽ khúc khích nói. “Ngươi...”. Thôi Nguyên lão giả con ngươi co rụt không tự chủ lùi lại, hắn tự tin so với Lục Càn kia cường đại hơn một số, bất quá cũng có giơi hạn mà thôi, cùng là Thánh tổ bước thứ nhất hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Huyết Nguyệt. “Đi thôi! Giết một cái đáng ghét không có gì, hắn không đáng chết!”. Bất quá lúc này Vũ Thiên Nguyên vươn tay ra cản nàng lại nói. Hắn cho dù sát phạt so với trước hơn nhiều lắm nhưng cũng không biết đi đánh giết kẻ vô tội. Nói đoạn hắn liền quay đầu đạp bước hư không đi về phía Tử hải, dĩ nhiên là muốn đi đến Hư thiên bí cảnh cửa vào. “Hì hì, toán ngươi may mắn!”. Huyết Nguyệt nghe vậy cũng không có chuyện gì cười cười nhìn Thôi Nguyên nói. Đương nhiên nụ cười này đẹp đến vô hạn nhưng trong mắt của Thôi Nguyên chính là so với ác quỷ nụ cười còn muốn khủng bố, hôm nay hắn mới biết đến cái gì là trong lúc cười nói sát nhân. Vũ Thiên Nguyên cùng Huyết Nguyệt hiện thân cũng tỏa ra cái nào uy áp nhưng tiện tay một chỉ liền giết một vị Thánh tổ cảnh bước thứ nhất cường giả, thủ đoạn nghịch thiên như thế liệu có ai dám xem thường hai người? Bọn hắn thực lực đến đâu làm sao có ai biết được? Bất quá khi bọn hắn muốn rời đi thì một cái thanh niên hắc y đã đứng trước mặt bọn hắn, hai con ngươi âm lãnh nhìn Huyết Nguyệt đầy chăm chú. “Xem ra đây mới là phiền phức mà cô nương muốn nói đến?”. Vũ Thiên Nguyên liếc mắt nhìn về phía Huyết Nguyệt sau đó lại nhìn thanh niên nói. “Nếu không phải tiểu nữ trước đó cùng người tranh đấu còn chưa khôi phục còn không đến nỗi sợ hắn, bất quá lúc này còn nhờ Thiên Nguyên đạo hữu rồi?”. Huyết Nguyệt không sao cả nói. Thanh niên trước mặt cũng có thánh tổ bước thứ năm tu vi nhưng nàng cũng không xem vào đâu, đối phương là thiên kiêu không giả, nàng cũng là thiên tài trong tầng thứ đó, đánh giết trực diện ai chết vào tay ai còn khó nói. “Ta không muốn cùng người của tinh không vô tận kết thù, ngươi lập tức tránh ra đi, bằng không đừng trách ta không khách khí!”. Thanh niên kia lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Nguyên lạnh giọng đe dọa. “Huyết Nguyệt ngươi cũng nên trở về rồi!”. “Ha ha, các ngươi Thái cổ chủng tộc quả nhiên luôn là như thế bá đạo, nếu ta nói không đây?”. Vũ Thiên Nguyên cười lạnh một tiếng nói. Hai tay nhưng chắp lại ở sau lưng, khí độ vô cùng cao siêu. “Như vậy các hạ không có ý định tránh ra?”. Thanh niên kia nhíu mày nói. Một thân khí tức dần nâng lên, cuồng bạo lực lượng dần lan tràn, xung quanh hắn mấy tòa kiến trúc sinh sinh bị khí tức của hắn ép đổ “ầm ầm” xuống, tu giả gần đó một đám kinh hãi, vừa mới một cái Thánh tổ cảnh đại năng ngã xuống, lúc này lại có thêm Thánh tổ cấp đại chiến, nghe cái kia bạch y nhân nói thì hắc y thanh niên nhưng là Thái cổ chủng tộc thiên kiêu, xem ra cái kia quy tắc ngăn cản Thánh tổ cấp đánh nhau ở đây một chút cũng không có một chút ý nghĩa nào. Mọi quy tắc kể từ khi Hư thiên bí cảnh hiện thế đều phai mờ, khắp nơi đều sẽ có thể thấy Thánh tổ cấp đánh giết, có rất nhiều tu giả nhưng là than thở, tinh không vô tận đến khi nào mới có thể được một ngày yên bình? “Đến đây! Để ta xem Thái cổ chủng tộc thiên kiêu lại có bao nhiêu đáng sợ!”. Vũ Thiên Nguyên hai tay dang rộng một bộ sẵn sàng đón nhận khiêu chiến lạnh nhạt nhưng cũng có hưng pahans nói. “Quỷ lang âm chuyển!”. Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, nhất thời quỷ khí âm trầm từ người hắn bạo phát, âm hồn dạ quỷ đầy trời lao về phía Vũ Thiên Nguyên, đại chiến chớp mắt liền đến. ... Lại một nơi khác, nơi này năm năm qua cho dù tinh không có biến hóa kịch liệt nhưng cũng không có bao nhiêu khác biệt, tại vì tại đây là “lãnh địa” của một vị được công nhận tinh không đỉnh phong cường giả, Võ Thần! Cho dù là Thái cổ chủng tộc thiên kiêu cũng tại trong tay hắn ăn đến thất bại, sau đó đã không có cái nào dám đến đây gây chuyện. Chỉ là năm năm yên bình bị hai vị khách không mời mà đến phá vỡ, một cái hắc y thanh niên trên mặt có hình xăm quái điểu ba chân vô cùng quỷ dị cùng một vị tử y thanh niên tà dị cười cười, bọn hắn đang đứng trước mặt Võ Thần thành! “Mười năm rồi ta rút cục đã quay lại Võ Thần thành!”. Hắc y thanh niên lạnh lùng nói. “Băng Thần ngươi làm sao cần so đo như thế, một cái Thánh tổ bước thứ ba mà thôi, ngươi có cần để trong lòng như thế?”. Bên cạnh hắn tử y thanh niên cười nhạt nói. Quả thực dSDHQtIe trong mắt hắn lúc này một cái tâm thường Thánh tổ bước thứ ba không đáng nhắc đến. “Đối thủ của chúng ta lúc này là những cái kia Thái cổ chủng tộc thiên kiêu mới phải đi?”. Bọn hắn hai người chính là Băng Thần Vũ Thiên Dương cùng với Tà Thần Âu Dương Linh Anh! “Không phải!”. Băng Thần lắc đầu lạnh lùng phủ nhận. “Mười năm trước ta còn núp dưới bóng Vũ Thiên Quân nên bọn hắn mới kiêng kị ta, ta hôm nay đã không phải như xưa yếu đuối, mối nhục kia phải tìm về, phải rửa hết bóng tối trong tâm của ta thì ta ngày sau mới càng có rộng lớn hơn thiên địa phát triển, còn có nàng, ta chắc chắn phải có được nàng!”. “Ha ha, ta cũng muốn xem Tần Thanh Thanh kia rút cục là cái nào mỹ nhân mà lại có thể khiến Băng Thần ngươi yêu say đắm như thế!”. Tà Thần nghe vậy cũng không có ý kiến gì nữa cười cười. “Ngươi rất nhanh sẽ thấy nàng!”, Băng Thần gật đầu nói. Bọn hắn chuẩn bị bước chân đi vào Võ Thần thành thì đột nhiên một giọng nói vũ mị đầy ngả ngớn truyền đến. “Ai u, ở đâu đến hai vị tiểu ca thật là tuấn mỹ!”. Nói là một cái nữ nhân có thân hình bốc lửa, bất quá nàng ăn mặc có chút thiếu vải, khí tức phù phiếm không thôi thế nhưng một thân dâm uế khí tức lại dày đậm vô cùng, đương nhiên là sống trải qua trên giường cũng nam nhân không ít. “Ồ? Mỹ nhân này không biết là thiên kim nhà ai đây?”. Bất chợt Tà Thần hai con ngươi lập lòe nhìn nữ nhân kia nói. Lấy hắn tà dị khí chất, dáng người thon dài phong thần tuấn lãng quả thực có thể hút hồn vô số nữ tu giả, cái kia nữ nhân chỉ như một cái dâm nữ không hơn không kém, lập tức liền sán đến gần hắn. “Tiểu nữ là Mạc Nhân Thường, cũng là con gái của Thành chủ Võ Thần thành!”. Nàng cười híp mí nhìn Tà Thần như nhìn một cái cực phẩm đồ ăn như thế liếm liếm môi nói. Tin tưởng nếu là người biết Võ Thần thành sẽ biết nàng cái này con gái của Thành chủ có ý vị như thế nào. “...”. Vũ Thiên Dương nhìn nàng một hồi cổ quái, mười năm trước hắn tại Võ Thần thành gặp đến một cái không biết sống chết gia hỏa lại muốn thu hắn làm thủ hạ, gọi là Mạc Nhân gì đó đi? Hắn có chút không nhớ rõ, bất quá từ đó cũng gây nên một số chuyện về sau, hắn gặp Tần Thanh Thanh, đối đầu Vũ Thiên Quân... Chớp mắt đã qua mười năm rồi, cái này Mạc Nhân Thường nhưng có chút thú vị, cái kia Mạc gia cũng có chút thú vị, mười năm qua đi bọn hắn vẫn còn dạng này chi nhân đi ra gây rối ở Võ Thần thành? Xem ra cái này Mạc gia chi nhân cũng là một đám rác rưởi đi. “Ồ? Mạc Nhân Thường sao? Cái tên này ta nhớ!”. Tà Thân cười tà mị vươn tay sờ lên cổ Mạc Nhân Thường, cái sau đang như có chút hưởng thụ thì hắn giọng chuyển lạnh. “Ngươi có thể chết rồi!”. Nhất thời hắn tay túm lấy cổ Mạc Nhân Thường chợt dùng lực. “Rắc...”. Mạc Nhân Thương hai con ngươi trợn trừng, cổ lệch sang một bên. Lập tức liền muốn chết đi thế nhưng nàng cho dù phế cũng là Thông thần cấp tu giả, Thần hồn kinh hãi lao ra khỏi thân thể sợ hãi muốn chạy trốn. “Hắc! Tiện nhân ngươi rơi vào trong tay bản đế còn muốn sống? Chết đi!”. Tà Thần cười lạnh há miệng khẽ phun một ngụm trọc khí đánh về phía Mạc Nhân Thường thần hồn, cái sau chỉ hét thảm một tiếng lập tức tan biến giữa thiên địa. Trước sau chưa đầy một hơi thở! “Dám giết Phủ thành chủ người, ngươi chết đi!”. Lúc này mọt giọng nói đầy băng lãnh vang lên, một cái cự thủ vươn ta khỏi Võ Thần thành đập về phía Tà Thần, đương nhiên Băng Thần cũng may mắn nằm trong đó. “Ồ? Là cái cố nhân!”. Băng Thần mí mắt chợt nhảy lạnh lùng nói. “Cút ra đây đi!”. Nói đoạn hắn tay phải nhưng là vồ lên thiên không hướng phía bên trong Võ Thần thành dò xét. Võ Thần thành quy tắc cầm chém giết trước mắt bọn hắn hai người nhưng là yếu ớt vô cùng, lúc nào cũng muốn diệt. Tác giả: Đế Thanh