Ma Thần Thiên Quân
Chương 297 : Ta muốn tận diệt Ám thú!
“Là hắn?”. Ma Quân đang gấp rút chạy ra Huyết thiên địa nhận được Thiên Quân tin tức thì giật mình dừng lại kinh dị một tiếng.
“Như vậy ngươi nên rời khỏi đó thì hơn...”. Thần Quân cùng Ma Quân phản ứng cũng không mấy khác biệt, gặp phải hồn thú vây công hắn không thể không bỏ chạy, đương nhiên hắn đương nhiên sẽ lại vào tiếp, lần sau cần chuẩn bị kỹ càng hơn.
“Có lẽ không sai!”. Thiên Quân vừa dò xét xong trí nhớ của ám xà thủ lĩnh đáp lại. “Bất quá nếu hắn đã có thể thoát khốn thì sẽ không ở đây tạo ra Ám ma cốc, nếu ta đoán không sai thì nơi này chính là thể nội thế giới của hắn, hắn cũng còn không có khả năng thoát khốn!”.
“Cho dù như vậy thì nếu ở bên trong Hư thiên bí cảnh Ám ma cốc đã qua bao nhiêu năm tháng tồn lại có lẽ sẽ có không ít ám thú cường đại, cho dù có Hư vô cấp ám thú cũng không phải không có khả năng!”. Thần Quân đáp lại. “Ta thấy ngươi vẫn nên lui lại thì hơn, đợi khi đột phá lại đến cũng không muộn!”.
“Đột phá?”. Thiên Quân nghe vậy thì cười cười. “Khi dung hợp thành công ta đã có thể đột phá thế nhưng chung quy thiếu gì đó, giống như có gì đó ngăn cản chúng ta đột phá Hư vô cấp!”.
“Ồ...”. Đang cùng Thần Ma nhị đại phân thân trao đổi Thiên Quân lại nghe được bên ngoài mấy người Ngạo Phong cùng Tuyết Thanh Hà nói chuyện thì con ngươi nhấp nháy lóe sáng. “Hắc hắc!...”.
..........
Thiên Quân chỗ đứng không khí như đọng lại, Tuyết Thanh Hà cùng đoàn đội của hắn mồ hôi lạnh chảy ra nhìn lấy Thiên Quân như nhìn đại địch, khí thế cùng cường đại uy áp khiến cho bọn hắn cảm thấy khó thở, đây chính là lực lượng của Thánh tổ cảnh cực hạn? Cho dù mấy kẻ trước đó được cho là đã đứng ở đỉnh trong các Thí luyện giả cũng không khả năng cùng Thiên Quân so sánh đây!
Ngạo Phong năm cái cũng là lâm vào khiếp sợ sâu, nơi đáy mắt chỉ có khiếp sợ bao phủ thế nhưng rất nhanh bọn hắn liền tỉnh táo lại, Thiên Quân là không có ác ý đối với bọn hắn nếu không thì năm người đã không có khả năng tồn tại cho đến lúc này, chỉ là bọn hắn đều không hiểu, Thiên Quân vì sạo lại phải ẩn dấu tu vi mà đi vào, nếu Thiên Quân thể hiện ra tu vi thật sự e rằng liền có thể gia nhập đoàn đội của mấy tên kia, thậm chí là có thể một mình đi vào, lấy hắn thể hiện ra khả năng quan sát cùng thủ đoạn kỳ bí thì hoàn toàn có thể một mình đi vào Ám ma cốc chỗ sâu ah...
Thế nhưng tất cả đều bị Thiên Quân lời nói đánh đổ...
Không khí trầm mặc bất quá chỉ có mấy hơi thở thế nhưng dưới khí thế áp bách của Thiên Quân thì đối với những kẻ khác liền là như trải qua mấy năm, chậm đến khó chịu, cuối cùng nhóm người Tuyết Thanh Hà một cái Thánh tổ bước thứ tám thanh niên mặc áo gai màu bạc bước ra.
“Các hạ có thể hay không cho tại hạ biết nguyên nhân?”. Hắn nhìn Thiên Quân vô cùng kiêng kị nói, thể nội lực lượng cũng là âm thầm vận chuyển, dĩ nhiên là sợ Thiên Quân đột nhiên xuất thủ công kích hắn.
“Huh...”. Thiên Quân mắt khẽ híp lại, thân hình lập tức tiêu thất, một lần nữa đã đứng trước mặt kẻ đó. “Bổn tọa nếu muốn giết người, Hư thiên bí cảnh này liền không quá mười người có thể sống sót, ngươi liền không có trong đó!”
“Ngươi...”. Áo bạc thanh niên con ngươi co rụt lùi lại hơn mười bước đứng cách Thiên Quân hơn hai dặm mới dừng lại kinh dị nhìn Thiên Quân. “Thời không chi thế...”. Giọng nói không che dấu được kinh hãi. Hắn thân là Thái cổ chủng tộc hậu duệ đương nhiên đối với Bát đại chung cực lực lượng cũng không xa lạ thế nhưng cho dù là ở Thái cổ, có thể lĩnh ngộ được bát đại chung cực lực lượng hình thức ban đầu cũng không phải đơn giản. Sau đó hắn giống như nhận ra gì đó, mặt liền tái đi...
Không những là áo bạc thanh niên kinh dị, ở đây hơn hai mươi người cũng đều không che dấu được khiếp sợ, đặc biệt có mấy kẻ khóe miệng khẽ giật, trán vô ý thức chảy ra mồ hôi lạnh...
“Tương truyền Bạch y Thánh quân Vũ Thiên Quân tu vi đạt đến Thánh tổ cảnh cực hạn, lại là đồng thời lĩnh ngộ mấy loại lực lượng đạt đến Thế chi cảnh tiềm lực chính là đỉnh cấp bên trong Thí luyện giả lần này mà không phải một trong, Thời không chi thế liền là một trong số đó...”. Hồ Tú Anh con ngươi lóe lên dị thải nhìn Thiên Quân lẩm bẩm, lời nói cũng không phải rất lớn nhưng ở đây mọi người tu vi đều đạt đến Thánh tổ bước thứ năm trở lên, đều nghe rõ ràng!
“Hắn...”. Hổ Gia cùng Ngạo Tuyết là hai cái phản ứng có chút quá phận nhất trong nhóm năm người, con ngươi trợn trừng, tay chỉ Thiên Quân run run.
“Hắn thích đeo bạch sắc diện cụ...”. Hồ Tú Anh lại bổ sung, càng nói thì con ngươi càng muốn tỏa sáng nhìn Thiên Quân. Cô nàng này tình báo cũng không phải ít đâu.
“Huh...”. Thiên Quân hơi chút kinh ngạc nhìn Hồ Tú Anh, hắn mới thể hiện một chút Thời không chi thế mà Hồ Tú Anh cùng nhiều người liền có thể nhìn ra, người trước lại là tường tận như thế, hắn đâu biết bản thân tình báo liền đã có nhiều thiên kiêu tìm hiểu ah.
“Ngoài Vũ Thiên Quân ra thì ta thật không nghĩ ra ai có thể đủ điều kiện này, lại có thể tung ra cuồng ngôn kia thì tám thành Thiên Tứ huynh ngươi chính là Vũ Thiên Quân rồi, ngươi quả thật có tư bản này!”. Hồ Tú Anh con ngươi có chút thâm thúy nhìn Thiên Quân nói.
“Thật sự là Vũ Thiên Quân...”. Nàng khẳng định liền khiến cho ở đây tất cả mọi người đều như lâm vào đại địch, đơn giản đó là ở đây không có bất kỳ cái nào là Nhân tộc!
“Ha ha ha! Nếu đã như vậy các ngươi thần phục ta hay là muốn ta tại đây tru sát các ngươi? Nếu đã biết về tình báo của ta nhiều như vậy thì các ngươi nên biết, ta giết các ngươi cũng không có bao nhiêu áp lực!”. Thiên Quân ngửa mặt cười lớn nói. Nếu không phải hắn muốn tìm thêm tay chân thì đã không đi thể hiện lực lượng, nếu đã lộ vậy không cần dấu nữa. Chỉ là hắn vẫn không có ý định gỡ xuống mặt nạ, dĩ nhiên là có ý định khác.
“Cho dù thật là Vũ Thiên Quân nhưng ta nghĩ Thiên Tứ huynh sẽ không làm như vậy...”. Lục Thanh lúc này mới hơi có chút nhíu mày nói. Nàng không biết nàng câu nói này liền để cho đám người còn lại vì nàng lau mồ hôi lạnh. “Ngươi muốn tận diệt sát ám thú?”. Nàng mắt to khẽ nháy.
“...”. Bất kể là ai ở đây linh quang đều khẽ chuyển, Lục Thanh nói đã đánh thức bọn hắn. Thiên Quân nói câu nói sau khiến bọn hắn quên mất mục đích đầu của Thiên Quân, hắn là muốn bọn này đi tiêu diệt ám thú ah!
“Ha... Lục Thanh muội muội rất giống một nha đầu theo ta từ bé!”. Thiên Quân hơi chút kinh ngạc nhìn sang Lục Thanh sau đó đột nhiên chuyển đề tài nói. Cô gái này có rất nhiều nét giống Mộc Ly, không biết nha đầu kia hiện đang ở đâu, không biết có đi chỗ nào gây họa hay không, bất giác hắn có chút nhớ đến...
“...”. Lục Thanh khuôn mặt trắng nhãy mắt liền đỏ, Thiên Quân nói xong lại có chút mơ màng càng khiến người ta có cảm giác mờ ám. “Lưu manh!”. Nàng khẽ cắn răng nói, tên này lại chuyển sang tán gái? Cái gì mà giống nha đầu theo ta từ bé? Là vịn cớ ah! Chắc chắn là vịn cớ! Lục Thanh đáy lòng thâm hô lên, bất quá lại có chút không hiểu vui vẻ.
“Huh...”. Ngẩn ra một chút Thiên Quân liền tỉnh lại. “Vẫn câu nói đó, thần phục hoặc chết!”. Sau đó như nhớ lại lạnh lùng nhìn Tuyết Thanh Hà nói. Kèm với đó sát khí như có như không ẩn hiện.
“...”. Tuyết Thanh Hà con ngươi co rút. Đã biết Thiên Quân thân phận hắn liền không có tâm tư cùng Thiên Quân tranh đấu cái gì, đây chính là đâm đầu vào chỗ chết, bất quá hắn đương nhiên sẽ không cam lòng như vậy. “Ngươi nói chỉ trong Hư thiên bí cảnh?”. Nếu hắn cái này Tuyết tộc thiên kiêu lại nhận Thiên Quân làm chủ chỉ e trong tộc chấp chưởng giả cũng không để hắn còn sống trên đời.
“Ha ha, bổn tọa chỉ là cần các ngươi giết ám thú bên trong Ám ma cốc, sẽ không cùng các ngươi dây dưa cái gì, việc này với các ngươi tuyệt đối có lợi!”. Thiên Quân cười nói. Lấy hắn tâm tư làm sao không hiểu Tuyết Thanh Hà có ý nghĩ gì, bọn hắn là sợ mình hạ cái gì ấn ký ah.
“Này...”. Không những là Tuyết Thanh Hà, Ngạo Phong năm người cũng những kẻ khác cũng là một dạng khôn tin tưởng nhìn Thiên Quân, bất quá câu sau liền đổ nước lạnh lên mặt bọn hắn.
“Đương nhiên nếu là các ngươi phục tùng ta, ra khỏi Hư thiên bí cảnh chúng ta liền không có liên hệ, nếu các ngươi sau đó muốn là bạn, là địch với ta thì sau đó lại nói!”. Thiên Quân lạnh nhạt nói. Bọn người này chủ yếu liền là đến từ các tiểu thế giới mà Thái cổ chủng tộc ẩn dấu đi, hắn cho dù có hạ ấn ký gì thì cũng không có bao nhiêu lợi ích, có khi còn là trực tiếp kéo lên thù hận, phiền phức chỉ e liền vô tận rồi!
“Được! Ta Tuyết Thanh Hà sẽ đi theo ngươi!”. Trầm tư một lát Tuyết Thanh Hà chắc chắn nói. Hắn lựa chọn liên đới cả nhóm thí luyện giả đi theo hắn cũng không nói gì nhiều mà đều quyết định đi theo Thiên Quân, một phần có thể là do dâm uy của Thiên Quân, một phần là do Tuyết Thanh Hà uy vọng, một phần khác lại là mục đích sau cùng, Hộ thiên hải cửa vào ah! Có Thiên Quân quái vật này một bên cùng bọn hắn chung đường, bọn hắn cầu còn không được, về phần phục tùng Thiên Quân, nói xấu thì là thế, nếu nói tốt một chút thì là do bọn hắn cùng Thiên Quân hợp tác, Thiên Quân chỉ là nắm chủ đạo mà thôi, cũng không phải rất mất mặt.
“Huh...”. Thiên Quân gật đầu rồi nói cho bọn hắn một chút tình huống của Ám ma cốc cùng với cách chém giết ám thú, dĩ nhiên liền gây nên một làn sóng mạnh trong lòng nhóm người Tuyết Thanh Hà.
“Thể nội thế giới...”. Bọn hắn chủ yếu là dung động cái này sự tình.
“Chỉ đơn giản như thế....”. Đây dĩ nhiên là phản ứng sau khi bọn hắn biết cách chém giết ám thú, một đám đều kinh thán không thôi. Bọn hắn làm sao thể nghĩ đến nơi này là một cái thể nội thế giới? Những ám thú kia về phương diện nào đó thì mới là thế giờ này sinh vật, bên trong này bọn nó liền những cái thiên chi kiêu tử, có thể vận dụng Ám ma cốc lực lượng...
“Nếu các ngươi đã hiểu như vậy ta chỉ muốn nói với các ngươi một chuyện, cũng chính là mục đích của ta!”. Thiên Quân sau khi để bọn người kia kinh ngạc một chút thì nghiêm túc nói. “Ta muốn tận diệt ám thú bên trong Ám ma cốc này!”. Nếu đã có dự đoán hắn đương nhiên sẽ không thể cái mình đang đoán có thể xảy ra, chỉ cần bóp chết từ trong trứng nước thì hắn chưa hẳn đã phải sợ hãi.
“Tận diệt ám thú...”. Cả đám lại một ần nữa kinh hãi, ám thú kinh khủng tin tưởng bất kể ai đi vào Ám ma cốc đều hiểu, chỉ e cũng chỉ có tên này hung danh hiển hách Vũ Thiên Quân mới dám nói như vậy. Bất quá lấy hắn chỉ ra cách diệt ám thú thì giống như cũng không phải không khó khả năng, chỉ là số lượng ám thú... Cả đám chán lại một lần nưa chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Thiên Tứ, ah không, Vũ huynh, ngươi biết số lượng ám thú...”. Ngạo Phong có chút không quen cách gọi mới có chút lúng túng nói.
“Nếu chỉ có ta cùng các vị có lẽ liền quá sức...”. Hắn dừng lại một chút. “Thế nhưng nếu là tất cả những kẻ đi vào Ám ma cốc này đều biết cách tru diệt Ám thú thì không phải là không có khả năng làm được như vậy!”. Hắn hơi nhìn xung quanh một chút lạnh nhạt nói. Câu trước thì cả đám liền nhìn Thiên Quân trong lòng âm thầm ho hét “Cái gì mà quá sức, đó là chuyện không có khả năng!”. Bất quá khi nghe câu sau thì cả đám lại bình tĩnh lại, cách này đương nhiên là có hiệu quả, thế nhưng đối với Thiên Quân giống như không có lợi, hắn làm như vậy không phải là giấn tiếp tạo ra vô số kẻ cạnh tranh với mình khi đi vào Hộ thiên hải sao?
“Vũ... đại ca!”. Lục Thanh hơi chút ngập ngừng nói, dĩ nhiên đã đổi cách xưng hô có vẻ thân thiết hơn nhiều.
“Cô nàng! Có chuyện gì sao?”. Thiên Quân cũng có chút thú vị nhìn sang, đi cùng nhóm người cũng có chút thời gian, có câu ở lâu liền có chút tình cảm ah, nha đầu này lại cùng Mộc Ly có chút tương tự, xem như thân thiết hơn mấy cái còn lại nhiều.
“Ngươi vì sao lại cần tru sát hết tất cả ám thú? Chúng ta không phải chỉ cần tìm đến Hộ thiên hải cửa vào là được sao?”. Lục Thanh câu hỏi đương nhiên cũng chính là câu hỏi của nhiều người ở đây, chỉ là còn không có ai giống như Lục Thanh có cái gan hỏi câu này. Thiên Quân đem cách giết ám thú ra chia sẻ với mọi người đương nhiên sẽ khiến những kẻ sau được lợi ích to lớn, nếu nói Thiên Quân là nhân từ muốn độ hóa chúng sinh thì đảm bảo không ai tin, điều này chỉ có một lý do mà thôi, Thiên Quân là có lý do quan trọng nào đó nên muốn giết hết ám thú, việc này với hắn có ý nghĩa.
“Ám thú tồn tại đối với tất cả các ngươi đều là vô tận phiền phức, giết hết chúng đối với các mới là việc tốt!”. Thiên Quân nghiêm nghị nói, còn đối với hắn, ám thú còn chưa đủ gây sợ, nếu hắn không sai thì thân mang dung hợp lực lượng hắn chính là khắc tinh của ám thú thậm chí là kẻ đứng sau ám thú, đương nhiên đó là khi hắn có lực lượng đầy đủ tương xứng. “Tin tưởng ta, ám thú tồn tại chính là hiểm họa của tất cả chúng ta!”. Dừng lại một chút hắn con ngươi đảo quanh một vòng. “Phục tùng ta vô điều kiện, nếu không các vị liền sẽ thấy hậu quả, các vị hiểu?”.
“...”. Thiên Quân không ngừng nhắc đi nhắc lại việc ám thú tồn tại là nguy hại cộng thêm với giọng nói trầm trọng khiến cho những người nghe tin tưởng hắn nói là không giả, ám thú kia có lẽ còn cất dấu bí mật nào đó mà Thiên Quân đã biết thế nhưng không muốn cho mọi người biết. Lại thêm Ám ma cốc này là một cái thể nội thê giới, cái này liền khiến nhiều kẻ mơ màng ý nghĩ.
“Huh! Nếu Vũ huynh đã nói như vậy thì ám thú là không nên tồn tại, bọn chúng lại là vật cản của chúng ta đến với Hộ thiên hải cửa vào, như vậy chúng ta liền một công đôi việc tiễn chúng lên đường!”. Ngạo Phong là kẻ đầu tiên cho ý kiển.
“Ta cũng tin tưởng Vũ huynh sẽ không đi làm chuyện vô bổ!”. Hồ Tú Ánh cũng là hơi hé miệng cười nói. Con ngươi lại không ngừng loạn chuyển không biết đánh cái gì chủ ý kỳ quái.
“Được!...”. Rất nhanh liền không có người có ý kiến gì, bọn hắn dĩ nhiên đều sẽ nghe theo Thiên Quân phân phó, về phần phản kháng nếu không có kẻ thử thì bọn hắn còn chưa biết đến hậu quả mà Thiên Quân nói là gì.
“Tốt! Chúng ta trước tiên tìm đến những đội khác, nhanh chóng tập hợp được càng nhiều nhân thủ càng tốt!”. Thiên Quân gật đầu sau đó phi thân lên không trung lướt đi. Ám linh sinh vật kia muốn dựa vào Ám ma cốc bao nhiêu năm bố cục để phục sinh hắn tuyệt đối không để yên!
****** Hai ngày có việc đột xuất không thể làm gì hơn....
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
172 chương
16 chương
1584 chương
76 chương