Ma thần máu

Chương 107

"Tôi đến từ Othelo, một hành tinh từng được bao phủ bởi màu xanh của rừng cây, màu lam của biển, màu trắng của mây trời. Đó là một hành tinh tươi đẹp dưới ánh nắng của mặt trời, hàng triệu giống loài cùng nhau sinh sống..." - Lora bắt đầu kể một cách từ tốn. Trên màn hình trung tâm xuất hiện một hành tinh màu xanh lá, hành tinh ngày càng phóng lớn, độ cao hạ xuống mặt đất quay lại cảnh vô số sinh vật đang cùng nhau chơi đùa bên một hồ nước. "Cho đến một ngày tổ tiên của chúng tôi phát hiện ra một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống, nó là một con tàu kim loại, bên trong chứa rất nhiều Quang Thạch và các loại máy móc tiên tiến." Khung cảnh bắt đầu thay đổi, một ngôi sao chổi xoẹt qua trên bầu trời, rơi thẳng xuống hành tinh Othelo xinh đẹp. Khi khói bụi tản đi những người Othelo nguyên thủy xúm nhau lại gần hố thiên thạch, bên trong là một con tàu vũ trụ màu trắng bạc, trên thân tàu có khắc chữ "Sự khai sáng - Món quà của thần Polaris". "Điều này đã mở ra một cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật, người Othelo vốn rất thông minh, chúng tôi nhanh chóng nắm giữ quyền năng Thần Polaris ban tặng." Khung cảnh lại thay đổi, những người Othelo không còn sống trong hang động nữa mà bắt đầu xây dựng nhà cửa, sử dụng máy móc trên tàu để chế tạo lắp đặt những tấm pin năng lượng mặt trời, dần dần xây dựng những thành phố. "Xã hội càng phát triển, khoa học càng tiến bộ thì số lượng người Othelo cũng nhiều hơn, từ vài trăm ngàn ban đầu biến thành hơn mười tỷ chỉ sau ba trăm năm, nhiều người hơn đồng nghĩa cần nhiều nhà ở và thức ăn hơn." Những thành phố bắt đầu mọc lên như nấm, còn rừng cây dần biến mất, các loài muông thú cũng không còn. Cả hành tinh Othelo biến thành thế giới của kim loại và máy móc, mây trắng trở thành màu đỏ, biển xanh bị nhuộm đen. "Việc gì đến cũng sẽ đến, dân số ngày càng gia tăng, tài nguyên ngày càng suy giảm. Chiến tranh giữa các quốc gia bùng nổ, những quốc gia nhỏ bị các quốc gia lớn thôn tính, các quốc gia lớn liên kết thành những liên minh quân sự, cả thế giới chìm trong chiến tranh." Khung cảnh trên màn hình ngập tràn trong khói lửa, phía trên bầu trời những con tàu vũ trụ liên tục phóng ra những luồng sáng hủy diệt. Dưới mặt đất là những con robot khổng lồ cao hàng chục mét chiến đấu với nhau, còn người dân hoảng loạn bỏ chạy hoặc chết dưới dư chấn của cuộc chiến. "Thế giới chia làm hai phe, một phe thuộc nhóm Đế Quốc do các nhà tài phiệt tư bản lãnh đạo, họ sở hữu rất nhiều tiền bạc và tài sản. Phe còn lại là Quốc Xã do những kẻ độc tài quân chủ lãnh đạo. Phe Đế Quốc sử dụng tiền bạc để chi phối đất nước, người giàu bóc lột người nghèo. Còn phe Quốc Xã đề cao trí tuệ và năng lực, những người thông minh bóc lột người kém thông minh hơn. Dù ở phe nào thì người dân vẫn luôn bị những kẻ thống trị bóc lột." Khung cảnh của Đế Quốc quay về những nhà Đại Tư Sản ăn mặc sang trọng, sống trên du thuyền vũ trụ, hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc. Ngược lại với họ là những người công nhân nghèo khổ đang lắp ráp máy móc. Còn phía Quốc Xã là những vị tướng quân sống trong các pháo đài quân sự, còn người dân là những người lính đang liều mạng chiến đấu trên chiến trường. Dù hai phe có tư tưởng khác nhau, nhưng đều có điểm chung là kẻ thông minh và giàu có thì sống sung sướng, làm những công việc nhẹ nhàng. Còn kẻ nghèo hèn ngu ngốc thì phải làm đến kiệt sức trong những nhà máy hoặc bỏ mạng trên chiến trường. "Ngài Robert là một trong những khoa học gia thiên tài của người Othelo, ông chán ghét chiến tranh, chán ghét việc phân biệt đối xử, người bóc lột người nên đã xây dựng một khu căn cứ dưới lòng đất Băng Nguyên ở cực bắc xa xôi." - Lora tiếp tục kể, nhưng nói đến đây giọng nàng hơi trầm xuống. Khung cảnh lại thay đổi, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mái tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt khắc khổ. Nhưng ông ta có một đôi mắt tràn đầy ánh sáng của trí tuệ và sự thông thái. "Những người con của Othelo, thông điệp này được gửi từ Băng Nguyên. Thế giới của chúng ta đang chìm trong chiến tranh, Đấng Lolaris đã từ bỏ chúng ra, nhưng chúng ta sẽ không vì thế mà bỏ cuộc. Hãy đến đây và gia nhập cùng chúng tôi, dù bạn giàu hay nghèo, thông minh hay ngu ngốc thì ở đây bạn đều sẽ được chào đón. Chúng ta sẽ cùng xây dựng một xã hội công bằng cho tất cả mọi người, người giàu sẽ chia sẻ của cải cho người nghèo, người thông minh sẽ giúp đỡ người ngu ngốc. Cùng nhau, chúng ta sẽ xây dựng một đất nước mà hạnh phúc sẽ chia đều cho tất cả mọi người, sẽ không còn ai phải chịu đau khổ nữa. Hãy tới đây, chúng tôi cần bạn." - Người đàn ông nói với giọng dõng dạc, khác hẳn dáng vẻ già nua của ông ta. "Lời kêu gọi của Ngài Robert đã được rất nhiều người dân Othelo đáp lại, họ chấp nhận cống hiến tài sản để xây dựng thành phố, vứt bỏ những cuộc chiến tranh vô nghĩa. Mọi người xem nhau như anh em một nhà, cùng ăn cùng làm. Không còn xảy ra tranh chấp, mọi người thực sự có được cuộc sống hạnh phúc." - Lora nói tiếp, dường như nhớ đến những ký ức vui vẻ, nên trên khuôn mặt của nàng nở một nụ cười. "Sau đó rồi sao? Phe Đế Quốc và Quốc Xã chắc chắn không để yên chuyện này đúng không?" - Tà Huyết tò mò hỏi. "Đúng vậy, dù đã trốn tới tận Băng Nguyên, chúng tôi vẫn không được yên. Họ xem chúng tôi như cái gai trong mắt, bởi vì mỗi năm có rất nhiều nhà khoa học tiến bộ di cư đến Băng Nguyên, việc này gây ra tình trạng chảy máu chất xám, khiến nền khoa học của cả hai phe không thể phát triển. Họ sợ đến một lúc nào đó, chúng tôi sẽ phản công và tiêu diệt họ." Khung cảnh trên màn hình xuất hiện cảnh hàng triệu con robot, hàng ngàn chiếc tàu vũ trụ đang điên cuồng tấn công một thành phố giữa tuyết trắng. Nhưng thành phố này được bao phủ bên trong một lồng sáng, nên dù bị tấn công bao nhiêu lần thì cũng không hề sứt mẻ. "Việc sở hữu rất nhiều khoa học gia lỗi lạc, đặc biệt là Ngài Robert nên chúng tôi có một hệ thống phòng thủ rất tốt, vũ khí bình thường không thể xuyên qua được. Chúng tôi nhiều lần gửi đi những thông điệp hòa bình, nói rõ chỉ muốn có một cuộc sống yên bình ở Băng Nguyên, không hề có ý định gây chiến. Nhưng những tín hiệu gửi đi không bao giờ được đáp lại. Sự điên cuồng, tham lam, ganh tị của những kẻ bên ngoài càng ngày càng tăng cao, đến mức Quốc Trưởng của phe Quốc Xã đã liên kết với Tổng Thống phe Đế Quốc, thành lập một bộ nghiên cứu vũ khí hủy diệt với mục đích xóa bỏ sự tồn tại của Băng Nguyên." "Những người trong Hội Đồng Tối Cao từng nhiều lần đề nghị ngài Robert phản công, chúng tôi sở hữu những công nghệ hủy diệt, đủ sức xóa bỏ sự tồn tại của Đế Quốc và Quốc Xã bất cứ lúc nào. Nhưng ngài Robert luôn gạt phăng đi những lời đề nghị đó. "Họ cũng là anh em của chúng ta, cũng là con dân của Othelo!". Ngài Robert luôn nói như vậy." "Chúng tôi đã nhân từ với họ, nhưng phe Đế Quốc và Quốc Xã thì không. Đại Thảm Họa cuối cùng cũng xuất hiện, một thứ vũ khí được gọi là Boom X ra đời, nó là thứ vũ khí mạnh nhất từng được chế tạo, có khả năng xóa bỏ bất cứ nền văn minh nào." "Vào ngày X được phóng chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện sự thương xót của Đấng Polaris..." - Giọng nói của Lora trở nên nghẹn ngào. Khung cảnh trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một quả tên lửa được phóng đi từ bệ phóng, những người Othelo bên trong Băng Nguyên chỉ trơ mắt nhìn nó đến gần và cầu nguyện. Quả tên lửa càng đến gần thì sự sợ hãi càng tràn ngập khuôn mặt của những người Othelo, chỉ có Ngài Robert là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Đến khi quả tên lửa va chạm với màn chắn năng lượng bên ngoài tòa thành thì nó đột ngột biến mất, một lỗ hổng không gian xuất hiện rồi nuốt chửng nó. Những người Othelo vỡ òa lên vì hạnh phúc và vui sướng thoát chết. Nhưng họ chẳng vui mừng được bao lâu. Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên, cả thế giới rung chuyển, ánh sáng chói lòa tất cả suốt ba ngày ba đêm, khi ánh sáng biến mất thì mọi thứ chìm trong tăm tối. "Boom X đã không phá hủy được thành phố của chúng tôi, nhưng nó đã phá hủy mặt trời, nguồn năng lượng và ánh sáng của chúng tôi." - Lora thì thào một cách yếu ớt. "Bởi vì có lồng phòng hộ bảo vệ nên những cư dân trong Băng Nguyên không sao cả, nhưng những người Othelo ở bên ngoài thì không may mắn như vậy, năng lượng từ vụ nổ đã phá hủy bầu khí quyển, bức xạ vũ trụ điên cuồng tàn phá hành tinh Othelo. Phe Đế Quốc và Quốc Xã đều bị tiêu diệt, nhưng sự sống trên Othelo cũng biến mất." "Chúng tôi chuyển sang sống dưới mặt đất, sử dụng nguồn địa nhiệt làm nguồn năng lượng. Mặc dù cuộc sống không có ánh mặt trời, nhưng chí ít chúng tôi cũng đã được sống trong yên bình, không còn bị đe dọa bởi bất cứ ai." - Lora chậm rãi nói. Ánh sáng trong phòng được bật trở lại, đôi mắt của Lora đẫm lệ, mỗi lần nhắc đến việc này nàng đều khóc, khóc vì thương xót cho giống loài của nàng, khóc vì sự tham lam và đố kỵ đã dẫn đến sự diệt vong của hành tinh Othelo. Tà Huyết yên lặng nhìn Lora, hắn không lên tiếng, hay nói đúng hơn là chẳng biết nói gì. "Không phải là kẻ ác đã bị tiêu diệt, còn họ đã có được yên bình rồi sao? Tại sao Lora lại khóc nhỉ?" - Tà Huyết suy nghĩ trong đầu, hắn không có quá nhiều cảm xúc trước cái chết của người Othelo. "Vậy nàng tới đây để làm gì?" - Một lúc lâu sau Tà Huyết mới lên tiếng hỏi. Nhưng Lora không trả lời, câu hỏi của Tà Huyết chạm vào một nỗi đau khác của nàng. "Tiểu thư! Cô phải mạnh mẽ lên, những người ở quê nhà đang chờ chúng ta trở về." - Lilith đi lại gần Lora, nhẹ nhàng an ủi nàng, sau đó lườm Tà Huyết một cái. "Mặc dù đã có được hòa bình, nhưng bởi vì không có mặt trời sưởi ấm nên Othelo càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ bên ngoài đã trở thành -80°C. Nguồn địa nhiệt trong lòng đất cũng không thể duy trì mãi được, nhiều nhất là một trăm năm sau, Othelo sẽ hoàn toàn biến thành một hành tinh chết, lúc đó nền văn minh ở Băng Nguyên cũng biến mất." - Lilith giải thích. "Vậy..." - Tà Huyết định hỏi tiếp thì bị Lilith chặn họng. "Chúng tôi đến đây để xây dựng một thuộc địa, một quê nhà mới cho người Othelo. Tất nhiên chúng tôi sẽ không chiếm đất của cư dân bản địa hay chiến tranh với họ, mà sẽ tự xây dựng một thành phố mới trong rừng. Nếu cư dân bản địa giúp đỡ thì chúng tôi sẽ chia sẻ nền khoa học tiên tiến của người Othelo với họ." "Anh sẽ giúp chúng tôi chứ?" - Lilith dùng đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào Tà Huyết.