Ma thần máu

Chương 108

"Tất nhiên là ta sẵn sàng giúp các nàng, nhưng mà ta nghĩ ta không có khả năng đó đâu, việc này chỉ có thành chủ hoặc ma vương mới quyết định được." "Còn ta chỉ là một gã thợ săn bình thường thôi." - Tà Huyết uể oải nói. "Không sao, anh chỉ cần dẫn chúng tôi đi gặp người thành chủ anh vừa nói là được." - Lilith nói tiếp, không cho Tà Huyết có cơ hội từ chối. "Nhưng mà..." - Tà Huyết xoắn xuýt, hắn không thể dẫn hai người đi gặp thành chủ được, bởi vì hắn đang bị truy nã, cũng không thể nói cho Lilith biết hắn vừa lỡ tham gia một vụ cướp nên phải lẩn trốn trong rừng được. "Không nhưng nhị gì cả, việc này anh nhất định phải giúp chúng tôi, nếu không Lilith sẽ giận anh." - Lilith tỏ ra hung dữ hờn dỗi. "Được, ta hiểu rồi, ta sẽ giúp các nàng. Nhưng mà còn con sói kim loại thì sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?" - Tà Huyết lảng tránh sang một chủ đề khác. "Việc này thì tôi không biết được rồi." - Giọng của Lilith trở lại như bình thường, dáng vẻ hung hăng bức người cũng biến mất. "Có lẽ nó là một thủ vệ di tích. Lilith, mở bản đồ cho Tà Huyết xem đi." - Lora lúc này mới lên tiếng. Trên màn hình trung tâm xuất hiện bức bản đồ thu được từ quang não của con sói. "Thứ này có lẽ là một Kim Tự Tháp, một loại di tích cổ xưa của người Othelo, ngày mai tôi sẽ đến đó để tìm hiểu. Sau khi trở về sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng." - Lora chậm rãi nói. "Di tích? Có lẽ bên trong sẽ có báu vật." - Khi nghe đến hai chữ di tích, đôi mắt của Tà Huyết chợt lóe sáng, hắn thầm suy nghĩ trong đầu. Khi còn nhỏ hắn vẫn thường nghe người khác kể về những di tích bí ẩn, bên trong chứa đầy báu vật của một chủng tộc hay vương quốc cổ xưa. "Nàng và Lây Lít sẽ cùng đến đó sao? Có thể cho ta đi cùng được không?" "Lilith sẽ ở lại tàu, sẽ chỉ một mình tôi đến đó. Các di tích thường có rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm, vì thế tôi không thể để anh đi cùng được." - Lora ngay lập tức từ chối. "Như vậy thì ta càng phải đi theo, làm sao ta có thể để một cô gái chân yếu tay mềm một thân một mình đi đến nơi nguy hiểm như vậy cơ chứ." - Tà Huyết tỏ ra hiệp nghĩa hào sảng. "Không cần đâu, tôi rất có kinh nghiệm trong việc thám hiểm di tích, hơn nữa tôi cũng không phải một cô gái chân yếu tay mềm gì, tôi mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều đấy." "Nếu anh muốn giúp đỡ chúng tôi thì tốt nhất là nên giữ bản thân an toàn, chúng tôi còn cần anh làm sứ giả ngoại giao." - Lora tỏ ra cương quyết. "Lilith! Cô hãy chuẩn bị bữa tối cho Tà Huyết đi." - Lora nói xong liền ngồi vào bàn làm việc, không cho Tà Huyết có cơ hội phản đối. "Lô La, thực sự nàng không muốn ta đi cùng sao? Hai người thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, sẽ tốt hơn một thân một mình rất nhiều." - Tà Huyết ngồi xuống bên cạnh Lora, thử thuyết phục nàng. Nhưng Lora không trả lời, hoàn toàn không để ý đến Tà Huyết mà chỉ tập trung vào những con số trên màn hình. "Lô La! Lô La!" - Tà Huyết thử lay lay vai Lora, nhưng cũng vô ích. "Tiểu thư một khi quyết định việc gì thì sẽ không bao giờ đổi ý, cô ấy rất quyết đoán." - Lilith lên tiếng. "Mình nghĩ cách khác sau vậy." - Tà Huyết thầm nghĩ trong đầu, không tiếp tục quấy rầy Lora, dù sao hắn cũng không muốn bị nàng ghét. "Vậy anh muốn ăn vị gì, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh." - Lilith nói tiếp. "Vị gì là sao? Nàng muốn hỏi ta thích ăn món gì ư?" "Là vị gì, chúng tôi có vị dâu, cam và vị nước lọc." - Lilith tạo ra một màn sáng trước mặt Tà Huyết, hiển thị hình ảnh của một quả dâu, cam và một giọt nước. "Vậy thì cam đi, mặc dù ta không ăn được thức ăn bình thường, nhưng một ly nước trái cây vẫn ổn." - Tà Huyết đưa ra lựa chọn. "Chúng tôi không có nước trái cây, đó là mặt hàng xa xỉ, tiểu thư Lora rất tiết kiệm nên không bao giờ uống chúng." - Lilith giải thích. "Không phải nước trái cây sao? Vậy thứ ta vừa chọn là gì?" - Tà Huyết lo lắng hỏi lại. "Lát nữa anh sẽ biết." - Lilith nở một nụ cười bí ẩn rồi đi ra ngoài. Mãi hơn mười phút sau Lilith mới quay trở lại, trên tay nàng bưng một chiếc đĩa kim loại được đậy nắp. "Chúc anh ngon miệng." - Cô nàng đặt chiếc đĩa trước mặt Tà Huyết và nở một nụ cười tinh nghịch với hắn. Tà Huyết mở nắp đậy, giữa đĩa là một khối thạch có màu cam. "Đây là thịt của con gì vậy?" - Tà Huyết e dè hỏi, hắn không ăn được thịt, hệ tiêu hóa của hắn chỉ giúp tiêu hóa máu và các loại chất lỏng. "Thạch dinh dưỡng tổng hợp vị cam, bên trong có chứa tinh bột, đạm, khoáng chất và vị cam nhân tạo." - Lilith giải thích. "Anh nhanh dùng thử đi." - Thấy Tà Huyết chần chừ, nàng liền lên tiếng thúc giục. Tà Huyết đành phải dùng thìa để múc một miếng, hắn thử đưa lên mũi ngửi, nhưng chẳng có mùi gì cả. Hắn e dè nhìn Lilith, liền chạm phải ánh mắt của nàng cũng đang nhìn hắn. "Có lẽ sẽ không ngộ độc được đâu, dù sao mình cũng có kỹ năng kháng độc." - Tà Huyết suy nghĩ trong đầu. Hắn liền nhắm mắt đút thìa thạch dinh dưỡng vào miệng, ngay khi miếng thạch chạm vào lưỡi của hắn thì tan ra thành nước rồi chui xuống cổ họng. "Vị giống như uống nước cam, nhưng không giống lắm." - Tà Huyết thầm đánh giá, thực sự thì món thạch dinh dưỡng này chẳng có mùi vị gì đáng nói, không ngon không dở. "Anh thấy món ăn này thế nào?" - Lilith dùng ánh mắt xanh lam của nàng nhìn Tà Huyết. "Ngon! Rất ngon, ta chắc chắn nàng là một trong những người nấu ăn ngon nhất mà ta biết." - Tà Huyết tấm tắc khen ngợi, mặc dù điều này không hề đúng sự thật. Nhưng nếu nói món ăn này dở, chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra. "Khúc khích... Nếu anh gọi việc đem thạch dinh dưỡng từ hộp bỏ vào đĩa là nấu ăn, thì trên thế giới này ai cũng là thiên tài nấu nướng." - Lilith nở nụ cười tinh nghịch, nàng đã đoán được Tà Huyết sẽ trả lời như vậy. "Giờ anh nói thật đi, mùi vị của món ăn này như thế nào?" - Lilith nghiêm mặt hỏi. "À... Thì... Ừm..." - Tà Huyết gãi gãi đầu, hắn không biết phải trả lời như thế nào. "Tại sao nàng không ăn thử nó?" - Tà Huyết hỏi ngược lại. "Tôi là một A.I nên không thể ăn thức ăn của con người, còn mỗi lần tôi hỏi tiểu thư mùi vị của thức ăn, cô ấy đều nói không có vị gì cả." - Lilith thở dài, trông nàng có vẻ thực sự rất muốn biết món thạch dinh dưỡng có vị gì. "Nàng đợi ta một chút, có lẽ vừa nãy ăn quá ít nên vẫn chưa thể cảm nhận được mùi vị của món ăn." Tà Huyết nói xong liền múc một thìa lớn thạch dinh dưỡng cho vào miệng, hắn vừa ăn vừa nhắm mắt, giả vờ như đang thưởng thức một món ăn ngon. "Món này có độ mềm vừa đủ, khi chạm vào lưỡi thì hóa thành dịch lỏng thơm mát, vị ngọt dịu nhẹ. Ăn vào có cảm giác sảng khoái, lâng lâng khó tả." - Tà Huyết uốn ba tấc lưỡi, tâng bốc mùi vị của thạch dinh dưỡng lên tận mây xanh. "Thật sao? Nó ngon như vậy ư?" - Lilith cười hỏi. "Đương nhiên là thật, ta không bao giờ nói dối phụ nữ, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp như nàng." - Tà Huyết vỗ ngực nói. Lilith chỉ tiếp tục cười khúc khích, nàng không có ý định bóc mẽ lời nói dối của Tà Huyết. "Anh không nên nói dối trước mặt Lilith, tôi biết anh chỉ muốn làm cô ấy vui, nhưng nói dối là không tốt. Ngoài ra Lilith cũng có thể biết được người khác đang nói thật hay nói dối thông qua phân tích sóng não và độ co dãn của đồng tử." - Lora vốn vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng. Lời nói của nàng khiến Tà Huyết ngượng đỏ mặt, hắn không ngờ cả hai cô gái đều biết rõ sự ba hoa phét lác của hắn. "Lilith! Lấy cho tôi một ly nước dinh dưỡng." - Lora ra lệnh rồi tiếp tục tập trung vào công việc. "Vâng thưa tiểu thư!" - Lilith liền đi ra ngoài rồi trở lại với một ly nước trên tay. Lora một hơi uống cạn ly nước, sau đó lại tiếp tục làm việc. "Lô La này, ta cảm thấy hôm nay nàng làm việc hơi quá sức rồi đó. Sao nàng không đi nghỉ ngơi đi." - Tà Huyết quan tâm nói, từ lúc mới ngủ dậy hắn đã thấy Lora làm việc, sau khi đi săn về vẫn thấy nàng làm việc, và bây giờ đã là tối muộn, nhưng Lora vẫn tiếp tục làm việc, không hề có ý định nghỉ ngơi. "Cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng đến hai giờ sáng tôi mới ngủ." - Lora nở một nụ cười với Tà Huyết, rồi tiếp tục làm việc. "Ngày nào Lora cũng ngủ trễ như vậy hả Lây Lít." - Tà Huyết lo lắng hỏi. "Tiểu thư sẽ ngủ vào đúng hai giờ sáng, và thức dậy vào sáu giờ." - Lilith trả lời. "Một ngày chỉ ngủ bốn tiếng sao? Như vậy không tốt đâu, sẽ rất có hại cho sức khỏe." - Tà Huyết cảm thấy không ổn. "Cũng không có cách nào, tiểu thư là thiên tài trẻ tuổi nhất của người Othelo, tài cao trách nhiệm lớn, cô ấy có trách nhiệm gánh vác tương lai và hy vọng của chủng tộc." - Lilith giải thích. "Không phải người Othelo còn có rất nhiều nhà khoa học tài giỏi khác sao? Đúng rồi, thủ lĩnh Rô Bớt của các nàng đâu? Tại sao lại để một cô gái trẻ như Lô La gánh trách nhiệm?" - Tà Huyết cảm thấy kỳ lạ nên hỏi lại. "Ngài Robert từ một trăm năm trước đã sử dụng tàu Titan đi vào không gian loạn lưu, gánh lấy trách nhiệm tìm kiếm quê hương mới cho người Othelo." - Lora là người trả lời, trong đôi mắt của nàng tràn ngập ánh sáng. "Vậy chuyện gì xảy ra sau đó? Ông ấy chết rồi ư?" - Tà Huyết hỏi tiếp. "Chúng tôi không biết, sau khi Ngài Robert đi vào không gian loạn lưu thì mọi liên lạc đều biến mất, chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện Đấng Polaris chúc phúc cho ông ấy. Nhưng qua một trăm năm, Ngài Robert vẫn không trở lại như ngài ấy hứa, còn tình hình của Othelo thì ngày càng trở nên tồi tệ." "Vậy là nàng học theo ông ta, sử dụng tàu vũ trụ đi xuyên qua không gian để xây dựng một nơi ở mới cho người Othelo?" "Nàng không sợ chết sao? Theo ta biết thì chỉ những vị Ma Thần mới đủ sức để mở ra những cánh cổng không gian giữa các thế giới, và cũng chỉ các vị Ma Vương có thể an toàn đi qua chúng. Người bình thường một khi tiến vào không gian loạn lưu thì sẽ bị gió lốc không gian xé nát." "Anh không hiểu đâu, tất nhiên là tôi sợ chứ, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, nếu không tìm ra cách nào khác thì ba mươi năm sau hành tinh Othelo sẽ hoàn toàn lạnh lẽo, tất cả mọi người đều sẽ phải chết." "Vậy nên tôi phải làm một thứ gì đó, nắm lấy cơ hội cuối cùng, dù cái giá để đặt cược là mạng sống thì tôi vẫn phải làm." - Gương mặt Lora giống như bừng sáng, tràn đầy vẻ quyết tâm. "Ta hiểu rồi, nàng mạnh mẽ hơn ta nghĩ rất nhiều. Ban Mai là con gái của thành chủ thành Sông Xanh, cô ấy cũng rất mạnh mẽ, ta nghĩ nếu nàng nói chuyện này với cô ấy, thì cô ấy sẽ giúp đỡ." - Tà Huyết cảm thán. "Vậy ta không làm phiền nàng nữa, sau khi thăm dò di tích, ta sẽ dẫn nàng đi gặp Ban Mai." - Tà Huyết nói xong liền đi về phòng, hắn cần ngủ sớm vì ngay mai còn có việc phải làm.