Ma sư xuống núi

Chương 6 : Hậu sơn.

\*\*Cá ướp muối là gì? Là chỉ người không có chí cầu tiến, không có tham vọng, lười, chán đời, tính tình cẩu thả, mặc gió gió thổi, mặc bèo bèo trôi, muốn ra sao thì ra. \*\*Nhị hóa công : là chỉ công có tính cách ngu ngơ về một vấn đề gì đó, điển hình là về mặt tình cảm \( EQ thấp.\) \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Rốt cuộc, năm sư đồ vẫn là thành công đi vào nhà. Cũng không có bị đè chết như đã nghĩ. Bên trong mặc dù nhỏ hẹp, nhưng lại vô cùng thoáng đạt, ngăn nắp. Lý do? Bởi vì ngoại trừ một cái giường, một bộ ghế ra, thì chẳng còn gì nữa cả, muốn không gọn gàng cũng không được. Kỉ Tình ngồi vào trên ghế, bốn cái đồ đệ cũng chỉ có thể ngồi khoanh chân trên đất, vây quanh y. Cố nén đôi chút xấu hổ vừa dâng lên, Kỉ Tình liền ném một bình Liệu Thương Tán cho Độc Cô Duy Ngã cùng Lục Dạ :"Các ngươi tự chia đi. Một ngày ba lần." Đợi khi cả hai cất thuốc xong rồi, y mới trầm giọng hỏi về một vấn đề khá quan trọng... "Bốn người các ngươi, ai muốn làm đại sư huynh?" Ngay tức khắc, Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song, Cố Thừa Trạch đều đồng loạt giơ tay. Thấy vậy, tuấn nhan bên dưới khăn che có chút co rút. Kỉ Tình chỉ có thể nghi hoặc hỏi Lục Dạ \- tiểu tử duy nhất không giơ tay :"A Dạ, ngươi vì sao không muốn làm đại sư huynh?" Nghe Kỉ Tình hỏi, Lục Dạ liền hơi nghiêng đầu, cười tít mắt giải thích. "Ta muốn làm tiểu sư đệ a. Tiểu sư đệ mới được sư tôn yêu thương nhất!" Lời này của Lục Dạ, đừng nói ba tiểu tử kia, chính bản thân Kỉ Tình đều không khỏi sửng sốt. Sau đó, trong mắt liền hơi lướt qua một tia ý cười :"Tốt, về sau A Dạ liền là tiểu sư đệ." Không nhìn ra, tiểu tử này lại là một cái cơ linh quỷ a. "Không muốn, sư tôn, ta cũng muốn làm tiểu sư đệ!" Nghe Lục Dạ nói tiểu đồ đệ sẽ được sư tôn yêu thương nhất. Độc Cô Duy Ngã liền lập tức cáu kỉnh. Liếc nhìn hắn một cái, mang theo ác thú vị, Kỉ Tình liền trực tiếp phán hắn tội tử hình. "Duy Ngã, ngươi về sau liền là đại sư huynh." Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền đờ ra, há miệng muốn phản đối, nhưng lại bị Kỉ Tình cắt ngang. "Vô Song là nhị sư huynh." "Thừa Trạch làm tam đồ đệ." Mặc dù không được làm tiểu sư đệ, nhưng xếp hạng ba cũng xem như không tồi. Cố Thừa Trạch liền ý cười dào dạt như gió xuân nói :"Nguyện nghe sư tôn an bày." Đối với an bày này còn có chút khúc mắc, nhưng nhìn ca ca của mình giống như còn thảm hơn mình. Độc Cô Vô Song cũng rất biết tự thỏa mãn, không có ý kiến. "Sư đệ tham kiến các vị sư huynh." Lục Dạ ngay tức khắc liền nhập vai, xuân phong đắc ý nói. Nhìn Kỉ Tình, lại nhìn ba người bọn họ, Độc Cô Duy Ngã dù không đồng ý cũng phải đồng ý, bị đẩy lên vị trí đại sư huynh. "Sư tôn, y phục trên người chúng ta có chút bẩn. Phải làm sao bây giờ đây?" Nghe Cố Thừa Trạch nhắc nhở, Kỉ Tình rốt cuộc mới chú ý tới y phục trên người bọn họ, xác thực là vừa cũ, vừa rách rưới lại còn bẩn. Vì vậy, y liền lùng tìm trong giới chỉ, lấy ra một đống pháp bào. "Tự lựa đi." Pháp bảo ở Tiên Ma lục được chia thành : Thần, Thánh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng và Phàm phẩm. Thần phẩm cao nhất, và Phàm phẩm là thấp nhất. Tỷ như bộ bạch y mà Kỉ Tình đang mặc, vừa vặn chính là Thần cấp pháp bào, thuộc về vật hi hữu, số lượng tuyệt đối sẽ không vượt quá một bàn tay. Mà đống y phục y vừa quăng ra, liền không có một cái nằm dưới Địa cấp. Chỉ là, ngoại trừ Lục Dạ kinh ngạc đến há hốc mồm. Thì ba tên tiểu tử khác ngoại trừ có chút ngạc nhiên ra, thì biểu lộ lại vô cùng bình tĩnh. Việc này khiến Kỉ Tình cũng không khỏi hứng thú khiêu mi. Y đã sớm biết, bốn tên đệ tử này của mình đều không có một người là có quá khứ bình thường. Hoặc là đổi cách nói, những kẻ xuất hiện trong trại nô lệ, gần như không có ai là người bình thường cả. Cố Thừa Trạch là tộc nhân cuối cùng của Mị Linh tộc không nói. Mà Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song, lại khiến y không thể nào dừng liên tưởng đến Tây Mạc Ma giáo. Nhưng nếu bọn họ đã không chủ động nói ra, thì y cũng sẽ không hỏi tới. Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Lúc này, bốn người bọn họ cũng đã chọn xong y phục. Thấy vậy, y liền tùy ý phất tay, nói :"Sau núi có một con suối nhỏ. Tới đó tắm rửa đi." "Vâng." Ôm lấy quần áo của chính mình, bốn người liền ngoan ngoãn gật đầu, lục tục đi ra sau núi. ‎ Đường núi ở Đỉnh Tiêu Dao vô cùng thông suốt, cũng không khó đi. Bốn người rất nhanh liền tiến vào hậu sơn. Dọc đường vô cùng thông thuận, không gặp phải trở ngại gì. Mà bốn người rất nhanh cũng quen thuộc lẫn nhau, bắt đầu tán gẫu. "Các vị sư huynh, ta có chút đói a. Nếu không chúng ta liền thuận tiện tìm một chút đồ ăn mang về nấu đi?" Đi một hồi, Lục Dạ liền xoa bụng đề nghị. Lục Dạ không nhắc thì thôi, vừa nhắc, bụng của ba người khác liền bắt đầu truyền tới tiếng ọt ọt. Bóp bóp cái bụng sắp dán vào lưng của mình, Độc Cô Duy Ngã liền gật đầu :"Cũng được, vậy chúng ta chia nhau ra tìm." Vừa tách ra không lâu, Cố Thừa Trạch liền đã tìm được một đám rau dại vô cùng tươi mới. Ngay tức khắc, hắn liền ngồi xuống cạnh đó, bắt đầu hái rau gói vào trong vạt áo. Chỉ là lúc này, một bông hoa sau lưng hắn lại nhanh chóng lớn lên, đến mức cao hơn một trượng \(~3m \). Đùng một cái, năm cánh hoa liền khép lại, đem hắn nuốt trọn. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Lúc này, cách đó không xa, Độc Cô Duy Ngã cũng đang cặm cụi ngồi hái nấm mối mọc trên thân cây gỗ. Chỉ là, hắn cũng không có chú ý tới, tán cây lúc này lại rung lên nhè nhẹ. Hai sợi dây mây liền từ trong thân cây vươn ra, bất ngờ cuốn lấy chân hắn, đem hắn treo lủng lẳng trên không trung. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Độc Cô Vô Song nghe ca ca dặn dò, thời khắc này cũng đã trước hết đến bên bờ suối. Nước suối vô cùng trong, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua đáy hồ. Lúc này, hắn cũng bắt đầu xắn ống quần lên. Dùng cây gỗ đi xiên cá. Bỗng dưng, ngay khi hắn vừa xiên được một con cá trám. Thì sau ót của hắn liền bị thứ gì đó đập trúng. Vừa quay đầu nhìn lại, ánh vào mắt hắn chính là khoảng chục con khỉ đang ngồi trên những tán cây xung quanh. Trong tay chúng lại còn cầm vô số trái cây. Rất rõ ràng, thứ va trúng gáy của hắn khi nãy, chính là trái cây trong tay những con khỉ này. Mà phảng phất để chứng thực cho suy nghĩ của hắn. Những con khỉ này liền thét lên một tiếng chói tai, bắt đầu ném trái cây lên trên người hắn. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Lúc này, do khoảng cách hơi xa, nên Lục Dạ vẫn còn chưa biết hết thảy. Trong lúc đi, hắn liền vô tình nhìn thấy một tổ chim trên cành cây. Ngay tức khắc, hai mắt hắn liền sáng lên, vô thức trèo lên cây. Chỉ thấy, bên trong tổ có ba khỏa trứng chim vô cùng lớn, chí ít là to khoảng gấp đôi nắm tay của hắn. Nhưng khi Lục Dạ đang vui mừng, chuẩn bị đưa tay đi lấy, thì một đôi móng vuốt to lớn liền đã nhẹ nhàng đáp vào trên cành cây. Đối diện với hắn, chính là một con hồng anh cao hơn ba thước \( ~0,9m\). Hai mắt nó hơi nheo lại, cứ vậy cùng hắn mắt đối mắt. Sau đó, một tiếng hét tê tâm liệt phế liền truyền khắp cả hậu sơn... "Sư tôn, cứu mạng!!!" \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Bốn tiểu oắt tử đều đi cả rồi, Kỉ Tình mới không chút hình tượng bày ghế dựa ra sân, nằm lên đó. Lại tiện tay lấy ra một quyển thoại bản, vừa sưởi nắng vừa đọc, tựa như một đầu tiểu miêu tràn đầy lười nhác. Chỉ là, giống như nhận thấy gì đó, Kỉ Tình liền khép sách lại, trong mắt lướt qua nghi hoặc. Khoan đã, y có phải hay không đã quên mất gì rồi a... Cảm thấy bản thân giống như đã quên chút gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra, Kỉ Tình rất nhanh liền đem nó ném ra sau đầu, tiếp tục nhàn nhã đọc sách. \*\*Thuộc tính nhân vật : \-\-Tính danh : Độc Cô Vô Song. \-\-Sinh thần : 12 \- 1. \-\-Chiều cao : 1m88. \-\-Nick name : A Song. \-\-Thuộc tính : cường công, mặt than, si tình công. \-\-Lý tưởng sống : Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.