Ma sư xuống núi

Chương 29 : thất đại hạn.

Ba người vừa chạy tới liền bắt gặp khung cảnh hoang tàn ở đây. Nốc nhà của dược phòng lúc này đã biến đâu không thấy. Vách tường loang lổ vết rách, khói đen bốc lên nghi ngút. Lục Dạ lúc này đang nằm dưới đống tạp vật, chỉ có thể gian nan giơ một cánh tay ra cầu cứu. Vừa nhìn thấy thảm trạng của hắn, Cố Thừa Trạch liền lập tức chạy đến đem tạp vật đẩy sang một bên, đỡ hắn dậy. May mắn rằng tạp vật này cũng chỉ là vài mảnh gỗ nát bấy, nên Lục Dạ cũng không có nhận tổn thương quá nặng. Chỉ là bộ dạng thoạt nhìn có chút chật vật. "Tứ sư đệ, chuyện gì xảy ra?" Độc Cô Duy Ngã trước tiên mở miệng hỏi. Lúc này, vẫn còn bị khói đen làm sặc sụa, Lục Dạ liền đỏ hoe mắt nói :"Khụ khụ...sư tôn...sư tôn luyện đan bị nổ lô rồi." "Cái gì?" Triệt để ném Lục Dạ sang một bên, Độc Cô Vô Song liền trước nhất chạy vào trong phòng. Lúc này, cả đan phòng đều đã nhuốm lên một lớp khói đen. Đồ đạc ngã văng khắp nơi. Kỉ Tình một thân bạch y vẫn sạch sẽ, thanh thoát đứng tại nguyên địa. Mà đan lô trước mặt y thì đã sớm vỡ ra thành hai mảnh, một mảnh còn lăn lốc trên đất. Thấy y không có việc gì, Độc Cô Vô Song không biết vì sao lại nới lỏng khẩu khí. Đồng thời lại có chút buồn cười bản thân vì đã cả nghĩ. Sư tôn tu vi cao như vậy, làm sao lại xảy ra chuyện được chứ? Lúc này, Độc Cô Duy Ngã, Cố Thừa Trạch, Lục Dạ cũng đã nối bước tiến vào. Nhìn nửa phần đan lô vẫn còn nằm trơ trọi trên giá đỡ, Độc Cô Duy Ngã liền đắn đo tới gần. Cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Kỉ Tình. Lúc này, sắc mặt Kỉ Tình đang vô cùng trầm lặng, tựa như bình yên trước bão tố. Chỉ là, từ trên mặt y, Độc Cô Duy Ngã lại giống như nhìn thấy được một tia...ủy khuất? Mang theo nịnh nọt cười cười, Độc Cô Duy Ngã lại đưa tay, bắt đầu ở trong đan lư vơ vét, muốn lấy đan dược y luyện ra. Chỉ là, vừa chạm vào, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền cứng lại. Bởi vì loay hoay, hắn cũng không có chạm tới đan dược. Mà thứ trong tay lại chỉ là một đám than đen, cháy đến không thể cháy lại. Lúc này, ánh mắt của Kỉ Tình cũng chuyển dời đến trên người hắn. Bả vai Độc Cô Duy Ngã có chút cứng đờ, nở một nụ cười gượng gạo. Đem đống than bùn bên trong đan lô đào ra. Bắt đầu tìm cách châm chước, cố đem đống than bùn này vò lại thành viên tròn. Nhưng trong lúc bất cẩn, cánh tay hắn lại vô tình đụng ngã nửa mảnh đan lô còn lại. Khiến tất cả than bùn bên trong bị hất bay ra, mà đan lô cũng lăn lốc đến bên chân Kỉ Tình. Chúng đệ tử :.................. Kỉ Tình :.................. Thấy sắc mặt Kỉ Tình càng ngày càng xấu đi, môi mỏng cũng mím chặt thành một đường thẳng. Độc Cô Duy Ngã liền giơ hai tay lên đầu hàng, cười khan giải thích :"Cái kia...sư tôn..." "Ngày mai ngươi liền đi hậu sơn đốn củi, đem đan phòng xây dựng lại." "Còn có, đem tro bếp trong trù phòng lấy ra, trộn với nước rồi vo lại thành viên cho ta. Đủ một ngàn viên mới được dừng tay." "Trong lúc này, không ai được giúp đỡ, nếu không liền cuốn gói lăn đi." Kỉ Tình nói xong liền khẽ lườm Độc Cô Duy Ngã một cái, phất tay áo li khai. Độc Cô Duy Ngã :.................. Sư tôn đây là giận cá chém thớt a! Sớm biết như vậy hắn liền đã không làm chim đầu đàn rồi. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Thoáng chốc, 3 tháng liền đã trôi qua. Nếu nói ban đầu, đối với yêu cầu 3 tháng Trúc Cơ của Kỉ Tình vẫn còn có oán niệm thì hiện tại, bốn tiểu tử liền đã không dám buông lời oán than. Bởi vì sao? Dưới vô số tài nguyên tu luyện, nào là tụ linh trận giúp tăng nhanh gấp mười lần tu luyện, thiên địa linh khí thuần túy hơn bên ngoài gấp trăm lần. Đan xen với đó còn có linh thạch, đan dược phụ trợ không ngừng thì đừng nói là bọn họ. E rằng một con lợn cũng có thể vào Trúc Cơ. Cho nên, người khác 3 năm Trúc Cơ, bốn người bọn họ cũng vẻn vẹn chỉ dùng 3 tháng. Nói ra e rằng sẽ khiến người sợ mất mật. Trong bốn người, cũng chỉ có Lục Dạ là kém cỏi nhất. Hắn vừa miễn cưỡng độ kiếp Trúc Cơ vào mấy ngày trước, cảnh giới vẫn còn chưa củng cố vững chắc. "Đi thôi." Kỉ Tình xếp xong Tụ Linh Trận, phất tay áo nói. Bốn người bọn họ cũng đi theo bước vào trong Tụ Linh Trận. Rất nhanh liền biến mất khỏi Tiêu Dao Đỉnh. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Tiên Minh Đại Hội một trăm năm một lần của Tiên Ma đại lục lại lần nữa mở ra, địa điểm lần này là ở đỉnh Thiên Kiếm Sơn của Ngự Kiếm Thần Tông. Thiên Kiếm Sơn hôm nay vô cùng đông đúc náo nhiệt, các lộ tu sĩ trên khắp tu chân giới đều đến đây xem cuộc vui. Ngay cả Ma giáo cũng không ngoại lệ. Theo truyền thuyết kể lại, thì Thiên Kiếm Sơn trước đây là nằm ở xa xôi Nam Lĩnh. Có một vị chính đạo đại năng ở rất lâu trước kia đã từng giết chết một vị ma đầu cự kiêu. Sau đó còn đem vũ khí bản mệnh của hắn \- Thất Đại Hạn, thiên hạ đệ nhất hung binh trấn áp ở đây. Đồng thời lại dùng vô thượng thần thông đem Thiên Kiếm Sơn từ Nam Lĩnh dời tới, làm thành mắt trận trấn áp Thất Đại Hạn. Kỳ thực, nếu khi đó Độc Cô Vô Song không vừa ý Thính Xuân Vũ, Kỉ Tình nhất định sẽ đi một chuyến Thiên Kiếm Sơn, đem Thất Đại Hạn đào ra. So với ai khác, Kỉ Tình biết rất rõ, truyền thuyết về Thiên Kiếm Sơn cũng không phải là truyền thuyết, mà là sự thật. Bởi vì người ở hai vạn năm trước trấn áp Thất Đại Hạn cũng không phải ai khác, chính là y. Mà ma đầu cự kiêu kia, thì chính là giáo chủ đời thứ 7 của Côn Luân Ma giáo. Thất Đại Hạn trong tay hắn là do bảy thanh Ma kiếm ghép lại cùng nhau, có thể trảm bỏ hoặc điều khiển thất tình của con người, phân biệt là hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si. Tồn tại vô cùng khó giải. Năm đó, y còn xém chút bị Ái Kiếm chặt phải, từ đây về sau cũng chỉ có thể làm một cái máy móc không có tình cảm. Nhưng mặc dù không bị trúng chiêu, nhưng thời gian dài triền đấu cũng khiến thất tình của Kỉ Tình bị ảnh hưởng không nhẹ. Y biến thành mặt đơ như hiện tại, chín phần cũng là do nó mà ra. Cho nên trong lúc tức giận, Kỉ Tình mới đem Thất Đại Hạn vùi vào trong đất. Thậm chí còn đem Thiên Kiếm Sơn \- ngọn tiên sơn cao nhất đại lục bấy giờ dời tới trấn áp nó. Khiến nó từ đây về sau không nhìn thấy được ánh mặt trời nữa. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là không có người biết. Chỉ là, do Kỉ Tình không muốn tuyên dương, nên chuyện này cũng không có truyền ra, mà vĩnh viễn bị lãng quên.