Ma sư xuống núi
Chương 147 : huynh đệ tương tàn.
"Sư tôn!" Lập tức triệu hoán Trường Tương Tư, Độc Cô Duy Ngã liền thả người, lập tức bay về phía Kỉ Tình, muốn giúp y một tay. Chỉ là, vừa mới đi được chưa tới mười bước, hắn liền đã bị một thanh trường kiếm chặn ngang mặt.
"Đối thủ của ngươi, là ta."
Đây là câu nói đầu tiên mà từ đầu đến giờ Độc Cô Vô Song nói ra. Vừa dứt lời, hắn liền đã bắt lấy Thính Xuân Vũ, kiếm phong như hồng, trong nháy mắt hóa thành trăm ngàn kiếm khí thẳng hướng Độc Cô Duy Ngã.
Vội vàng nâng đao đón đỡ, song, Độc Cô Duy Ngã vẫn bị thế công của hắn ép đến không thể không lùi về sau. Có chút kinh dị nhìn xem hắn :"Vô Song, đệ rốt cuộc là muốn thế nào?!!"
Nhưng đáp lại hắn, vẫn như cũ chính là vô số kiếm chiêu liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp như sóng. Một kiếm so một kiếm càng trọng, càng cuồng dã.
"Vô Song!" Không đánh trả, Độc Cô Duy Ngã từ đầu đến cuối cũng chỉ nâng đao đỡ lấy. Nhưng rất nhanh, hắn cũng đã nhận ra được điểm không thích hợp trên người Độc Cô Vô Song.
Độc Cô Vô Song mạnh sao? Đương nhiên là rất mạnh. Nhưng linh lực của hắn cũng không phải là hồng thủy, có thể vô hạn chèo chống, để hắn liên tục sử dụng đại chiêu như vậy được. Trừ phi...
"Đệ thiêu đốt thọ nguyên?!!" Độc Cô Duy Ngã gần như là kinh thán lên. Cũng không trách hắn đại kinh tiểu quái được. Bởi vì loại chuyện này, xác thực là liên hệ quá mức trọng đại.
Tu sĩ, có thể dùng biện pháp thiêu đốt thọ nguyên, nguyên thần hoặc khí huyết của mình, để đề thăng thực lực lên một tầm cao mới trong một khoảng thời gian nhất định.
Đương nhiên, cái giá phải trả cũng là rất đắt. Nhẹ thì nguyên khí đại thương, thương tới căn cơ, cả đời không thể tăng tiến tu vi, bệnh tật triền miên. Nặng thì thọ nguyên hao sạch, trực tiếp vẫn lạc.
Song, cũng bởi vì vậy, loại biện pháp giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này, rất ít khi được người sử dụng. Trừ phi là cùng đường mạt lộ, cá chết lưới rách, hoặc là dùng mệnh báo thù các loại.
Nhưng Độc Cô Duy Ngã ngàn vạn không ngờ tới được, Độc Cô Vô Song thế mà chỉ vì đánh nhau với hắn, lại dám vận dụng loại biện pháp này.
Thiêu đốt thọ nguyên, hắn đây là chán sống rồi sao?!!
Keng keng
Đao kiếm va vào nhau, khiến tia lửa bắn ra khắp nơi. Tầng tầng cự lãng, đem cát bụi cuốn bay mù mịt. Thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã không ngừng lùi về sau, Thính Xuân Vũ trong tay Độc Cô Vô Song lại lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà liên tục chém ra, chỉ để lại từng luồng hàn quang lóe lên.
Mỗi một kiếm của hắn rơi xuống, đều chuẩn xác không sai lệch rơi vào trên ba tấc lưỡi đao của Trường Tương Tư. Đến tận khi bên trên lưỡi đao đều bị mẻ vào một đường vân nhỏ, Độc Cô Duy Ngã mới lờ mờ nhận ra được mưu đồ thật sự của nam nhân trước mặt mình.
Trường Tương Tư cùng Thính Xuân Vũ đều là thần binh lợi khí đứng đầu Tiên Ma lục. Thế nhưng, thuộc tính của hai thanh hung binh này trên cơ bản vẫn là khác nhau.
Nói về lực sát thương, Trường Tương Tư đương nhiên là sẽ cường đại hơn. Nhưng nếu luận về độ sắc bén cùng cứng rắn, Thính Xuân Vũ tự xưng thứ hai, thì cũng sẽ không có thanh thần binh nào dám xưng thứ nhất.
Cho nên, mỗi một lần đều chém vào cùng một chỗ trên thân Trường Tương Tư. Độc Cô Vô Song đây là đang muốn ngạnh sinh sinh đem Trường Tương Tư chém gãy!
Con ngươi co vào, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc cũng không thể bị động chịu đánh được nữa. Một đao quét qua, dẫn xuất một tiếng long ngâm, ngay lập tức liền đánh văng Thính Xuân Vũ của Độc Cô Vô Song, khiến hắn không thể không thoái lui.
"Rốt cuộc cũng phản kích?" Từ phía sau mặt nạ, âm thanh lạnh bạc của Độc Cô Vô Song liền vang lên. Không rõ là châm chọc hay giễu cợt.
Người đều có giới hạn chịu đựng, huống hồ gì, Độc Cô Duy Ngã vốn cũng không phải là người hòa nhã, trái lại, còn vô cùng nóng tính. Nhất là khi Độc Cô Vô Song còn dám đụng vào vảy ngược của hắn :"Ngươi muốn chém vỡ đao của ta?!!"
"Thứ mà ta không có được, thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để rơi vào tay người khác."
Thanh kiếm này, hắn không biết đã phải mất bao nhiêu mồ hôi cùng tâm huyết, chịu đựng bao nhiêu nhọc nhằn mới làm ra được để tặng cho y xem như tín vật định tình.
Thế nhưng, y lại không chút do dự đem nó đưa tặng cho một nam nhân khác...
Chẳng trách khi đó, mỗi lần nhìn thấy hắn ta cầm Trường Tương Tư trong tay, trong lòng hắn đều dâng lên ghen ghét cùng giận dữ như vậy.
Lúc này, ở cách đó không xa, những người khác cũng đồng dạng đang bị vô số thi khô vây quanh.
Cố Thừa Trạch phất tay, mười tấm lôi phù liền không chút sai lệch dán vào trên đỉnh đầu của mười cỗ thi khô. Trong nháy mắt, lôi điện liền từ trong phù lục chiếu rọi ra, đem bọn chúng đánh thành tro bụi.
Ở bên cạnh, Lục Dạ cũng không trực tiếp ra ngoài tuyền tuyến, trái lại, lại ở hậu cần tiếp ứng cho chúng tu sĩ. Cùng tăng nhân của Xá Lợi Phật Tông lập kết giới phòng hộ.
Hắn chịu trách nhiệm trị thương cho những tu sĩ vô tình bị oán khí xâm nhập. Đôi khi lại dùng khinh công xuất thủ cứu mạng những người gặp nguy hiểm tính mạng, ngàn cân treo sợi tóc.
"Thương tiền bối!" Dẫn theo chúng nữ đệ tử của Hoan Hỉ Thánh tông dùng song đao trảm xuống thủ cấp của những thi khô này, Hoa Tiểu Bạch liền quay đầu gọi Thương Loan.
Lúc này, đám đệ tử phụ trách hấp dẫn cừu hận cũng đã nhanh chóng chạy về đây. Theo sát bọn họ, chính là gần trăm thi khô như từng đầu ngạ quỷ đói khát từ trong địa ngục bò lên.
Thương Loan biến về bản thể, hai cánh vẫy đập, hóa thành từng luồng lốc xoáy thổi bay đám hoạt thi này. Đồng thời, mỏ chim cũng mở ra, từ bên trong phun ra một dãy lam hỏa, chưa đến một giây liền đem bọn chúng đốt đến cặn bã cũng không còn.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
57 chương
358 chương
711 chương
83 chương