Ma sư xuống núi
Chương 142 : tự ý hành động.
Lúc này, ở bên ngoài chỗ đóng quân. Có một toán người đang thần không biết quỷ không hay lẻn khỏi doanh trại, đến tận khi đã đi đến bãi đất hoang ở gần đó, thì mới tạm dừng lại.
"Thánh hoàng, vì sao chúng ta lại phải lén lút hành quân như vậy a?"
Thì ra, toán người này chính là người của Thịnh Khải hoàng triều cùng một số tiểu tông môn do Cao Hải dẫn dắt ra ngoài.
Lúc này, người vừa mở miệng truy vấn cũng không phải ai khác, chính là chưởng phái của một môn phái nhỏ.
Vốn đang lo sợ ngoái đầu nhìn lại, đến tận khi đã chắc chắn hành động mờ ám của bản thân cũng không bị người khác phát hiện ra, Cao Hải mới thở phào trong lòng. Song, vừa quay sang nhìn tên chưởng phái này, sắc mặt gã liền đã thay đổi 180°, giơ tay liền là một cái tát.
"Ngu xuẩn. Nếu không lén lút, ngươi chẳng lẽ muốn quang minh chính đại đi cửa lớn, để mọi người đều biết bổn hoàng lén mang quân rời khỏi doanh địa sao?"
Bị đánh, tên chưởng phái này mặc dù cũng nghẹn một bụng nộ hỏa, nhưng lại không dám bộc phát ra. Chỉ có thể cố đè nén, một bên xoa mặt, một bên nịnh bợ :"Thánh hoàng bớt giận. Là do tiểu nhân đầu óc ngu si, không thể lĩnh giáo được hết dụng ý của ngài. Còn mong Thánh hoàng chỉ dạy..."
"Hừ. Xem ra ngươi cũng có tự mình hiểu lấy a." Tên chưởng môn này vuốt mông ngựa xác thực là vuốt rất đúng chỗ, khiến Cao Hải rất hưởng thụ mà gật gù :"Như vậy, bổn hoàng liền đặc xá nói cho ngươi hiểu một lần, để ngươi mở mang đầu óc."
"Lúc sáng, ngươi không có nghe tên Ma Sư đó nói rằng, hài tử của nữ nhân mù kia, chín phần mười chính là Thái Ly hay sao?"
"Bẩm Thánh hoàng, chuyện này tiểu nhân cũng có nghe nói." Nghe Cao Hải nhắc tới chuyện này, chưởng phái liền gật đầu thuận theo.
Lúc này, Cao Hải mới tiếp tục trần thuật :"Ân, bổn hoàng cũng đã cho người điều tra qua. Nam hài đó là người ở Nam Bình Thôn. Bây giờ, chúng ta liền sẽ đi tới đó."
"Mặc dù không biết tên Ma Sư đó vì sao lại thả Thái Ly đi. Nhưng nói không chừng, hắn ta đã sớm cấu kết với Thái Ly rồi. Dù sao, bọn họ trước kia còn từng là bằng hữu."
"Chuyện chúng ta cần lắm lúc này, là nhân lúc Thái Ly vẫn còn chưa phục hồi hoàn toàn mà muốn mệnh hắn. Như vậy, chúng ta chẳng phải sẽ trở thành anh hùng của tam giới, được lưu danh sử sách, đời đời lưu truyền sao?"
Những lời này của Cao Hải, khiến mắt của đám người ở đây đều không khỏi sáng lên, ngay lập tức liền đoán được ý đồ của gã.
Gã đây là muốn phỏng tay trên của Kỉ Tình, một mình nuốt trọn công danh a!
Không thể không thừa nhận, Cao Hải tính toán cũng thật không sai. Không chỉ đem nguy hiểm của mình hạ xuống thấp nhất, mà còn nâng lợi ích đạt được lên đến mức cao nhất.
Có lợi ích, đám người ngay lập tức cũng phấn chấn hơn hẳn. Bọn họ hướng thẳng về hướng nam, tìm đến Nam Bình Thôn.
Nam Bình Thôn chỉ là một thôn xóm nhỏ nằm ven nhánh sông Thanh Hà. Bên cạnh là một sơn cốc nhỏ, tồn tại không ít thú dữ.
Không biết có phải là ảo giác của đám người hay không, đêm hôm nay, bầu trời giống như lại đặc biệt u ám. Đừng nói là ánh trăng, ngay cả một viên tinh thần cũng không hề tồn tại.
Đám người đi dọc theo sườn núi, hơn nửa khắc liền đã nhìn thấy được lối vào Nam Bình Thôn.
Lúc này, thôn trang đều đã bị hắc ám thôn phệ. Từ ngoài nhìn vào, chẳng khác gì lối vào thông hướng Quỷ Môn Quan.
"Thánh hoàng, kế tiếp chúng ta..."
"Trực tiếp xông vào. Bất kể gặp phải kẻ nào, cứ trực tiếp giết bất luận tội!"
Nhận được mệnh lệnh của Cao Hải, đám người ngay lập tức liền hoành hành vô kị, trực tiếp xông thẳng vào cửa thôn.
Không biết có phải vì thôn trang quá mức nghèo nàn hay không. Cả một thôn trang gần trăm hộ gia đình thế này, mà lại không có nổi một chiếc đèn lồng thắp sáng.
Thậm chí, ngay cả tiếng chó sủa, tiếng côn trùng kêu cũng đều không có. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Một khắc bước vào trong cửa thôn, ánh mắt đám người cũng đột ngột bị sương mù hạn chế. Nhưng không nghĩ nhiều, bọn họ vẫn lập tức chia nhau ra hành động, xông thẳng vào trong một gian nhà gỗ ở lân cận.
Một tên vệ binh thô bạo nhấc chân đem cửa nhà đá văng. Ngay sau đó liền xách theo binh khí tiến vào trong, chuẩn bị một trận đồ sát. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, hắn ta lại không khỏi kinh ngạc. Lập tức chạy ra ngoài, tìm Cao Hải báo cáo.
"Bẩm Thánh hoàng, trong phòng không có người."
Lúc này, những binh lính đi lùng tìm ở nơi khác cũng đã lục tục trở về. Nội dung bẩm báo cũng cùng tên binh sĩ kia không sai biệt lắm :"Thánh hoàng, bên trong thôn trang đều không có một chút vết tích của người sống nào."
"Làm sao lại có thể như vậy!" Cao Hải nhíu mày nói, có phần không tin tà.
Chỉ là, đúng lúc này, một tên thị vệ trưởng đang đứng bên cạnh gã lại đột ngột hét lên một tiếng, rút binh khí ra :"Bảo vệ Thánh hoàng!"
"Kẻ nào?!!"
Đám người nhao nhao nhìn theo hướng mà tên thị vệ kia quát tháo. Đồng thời cũng đem Cao Hải bảo vệ ở giữa.
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, bên trên cửa thôn cách bọn họ chưa đến mười trượng đã tồn tại một bóng người.
Đối phương mặc một bộ hắc bào, tựa như là từ khói đen dệt ra, cùng bóng đêm xung quanh hòa làm một thể. Trên mặt đeo một tấm mặt nạ sắt, không nhìn thấy được gương mặt.
Lúc này, dù bị phát hiện, hắc y nhân vẫn không hoảng sợ chút nào, phảng phất đã dự đoán được từ trước. Hắn chỉ đưa tay ra sau lưng, năm ngón tay thon dài chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm, đem trường kiếm rút ra.
"Dừng tay! Nếu ngươi không dừng tay, đừng trách chúng ta ra tay ngoan độc!"
Không quản thị vệ trưởng hò hét, kiếm của hắc y nhân đã hoàn toàn được rút ra khỏi vỏ. Lúc này, từ phía sau tấm mặt nạ, cũng truyền tới một tiếng băng lãnh :"Giết."
Một chữ này của hắc y nhân vừa rơi xuống, đám binh lính liền cảm thấy thiên địa trước mắt đột ngột sáng bừng. Một khắc này, trong đầu bọn họ cũng chỉ còn lại một suy nghĩ...Lưỡi kiếm của đối phương...thật sáng.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
57 chương
358 chương
711 chương
83 chương