Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 281 : F4 Bản Dị Giới??
Nghe xong đề nghị của An Tri Hiểu, hai thiếu niên đã hơi động lòng…
Mắt Trình An hơi lóe lên một cái, sau đó cười hỏi An Tri Hiểu: “Bạn học An này, “chúng tôi” mà cô nói có bao gồm cả hai tiểu muội này không?”
An Tri nghe vậy thì sửng sốt một chút, lập tức nhìn Tô Linh Phong như hỏi xem có nên đồng ý không, mặc dù quan hệ của mình với hai chủ tớ này cũng tốt nhưng không đủ để thay mặt các nàng ấy đồng ý chuyện này.
Lúc này, Tô Linh Phong đã bắt đầu tấn công món điểm tâm ngọt thứ 4 trên bàn, từ đầu đến cuối cô nàng này đều không ngẩng đầu quan sát sự việc, càng không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt đầy thủ đoạn của mấy người đàn ông xung quanh.
Cái miệng nhỏ xinh đẹp bận rộn ăn uống liên tục nhưng động tác cũng rất ưu nhã, tướng ăn vô cùng đẹp, người nhìn nàng ăn cũng không khỏi há hốc miệng, cuối cùng không nhịn được bèn ăn thật nhiều đồ ăn…
Lúc An Tri Hiểu nhìn Tô Linh Phong, Tô Linh Phong vẫn không ngẩng đầu như cũ, hình như có gật nhẹ đầu, “Ừ” một tiếng.
Điểm tâm ngọt trong miệng cô nàng này vẫn chưa ăn hết, có thể “Ừ” một tiếng cũng không tệ rồi.
Hứa Nặc thấy tiểu thư nhà mình đồng ý thì cũng liền thả lỏng, khẽ gật đầu một cái với An Tri Hiểu.
Lúc này, Hứa Nặc thầm nghĩ muốn nhân cơ hội này dạy dỗ mấy tên thiếu niên háo sắc này, không thèm tính đến khả năng các nàng có thể thua.
Dù sao coi như là nàng và An Tri Hiểu không đánh được đám người này thì vẫn còn tiểu thư cơ mà…
“Chúng tôi năm người, các người cũng ra năm người, bên nào thắng ba trận coi như thắng, thế nào ?” An Tri Hiểu nhìn Vũ Diên và Trình An với vẻ khiêu khích, đĩnh đạc nói: “Nếu không chúng ta chia làm hai đội, cả đội cùng chiến đấu cùng thắng, cho các người chọn.”
Vũ Diên và Trình An liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ do dự trong mắt đối phương.
Tuy rằng đồng ý trận đấu này sẽ có thể lập tức ra oai được với mấy cô gái nhỏ này, nhưng mà…
Đánh nhau ư…
Ba cô gái An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh này khá nổi danh ở Học viện, bề ngoài xuất chúng, thực lực lại càng nổi bật, đừng coi thường các nàng là con gái, thật ra kinh nghiệm chiến đấu của các nàng rất phong phú (đây chỉ là lấy đại đa số đệ tử cùng trong học viện làm tương đối, nếu gặp cao thủ chân chính, kinh nghiệm chiến đấu của các nàng đương nhiên chưa đủ rồi) lại thêm phối hợp hết sức ăn ý, rất nhiều đệ tử cùng cấp bậc đấu với các nàng cũng không phải đối thủ của các nàng đâu.
Hơn nữa nghe nói trong đợt lịch lãm vào mấy ngày nghỉ trước, trong ba người các nàng, có hai người đã đột phá, không chỉ đột phá mà Thủy Thanh Thanh còn là một linh thuật sĩ nữa.
Không thể dùng cấp bậc đơn thuần để so sánh với chức nghiệp linh thuật sĩ. Linh Thuật sĩ sơ cấp thắng một người chức nghiệp vật lý trung cấp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì…
Mặt khác, thực lực hai cô nàng lạ lẫm này ra sao cũng chưa biết, tuy rằng họ không nghĩ hai cô gái nhìn qua còn nhỏ hơn ba người kia này có thực lực mạnh mẽ vô cùng nhưng bàn bọn họ cũng chỉ có ba người có thực lực trung cấp trở lên thôi!
Nếu thật sự muốn đánh nhau, ai thua ai thắng thật đúng là khó mà nói được…
Nếu như thắng thì đương nhiên là tốt, nếu như thua thì thật mất mặt!
Trong học viện, các đệ tử luận bàn tỷ thí với nhau là chuyện rất bình thường, thắng thua ngược lại cũng không cần quá để tâm nhưng cuộc tỉ thí lần này giữa bọn họ với mấy cô gái là vì tiền đặt cược, nếu như thua thì thật sự là không biết giấu mặt vào đâu.
“Sao? Không dám à?” An Tri Hiểu thấy Vũ Diên và Trình An ngồi mãi cũng không nói lời nào, cái miệng nhỏ bắt đầu khiêu khích, “Nếu như không dám thì nhanh chóng biến khỏi tầm mắt chúng tôi đi, chúng tôi không thèm kết giao với đám “trứng mềm”!”
Lúc này, các thiếu nam thiếu nữ xem náo nhiệt chung quanh cũng bắt đầu sợ thiên hạ chưa đủ loạn, có người huýt sáo ầm ĩ, mọi người bắt đầu ồn ào:
“Đúng đấy, không dám thì đi nhanh lên đi! Làm trễ giờ mọi người ăn đó!”
“Người ta là con gái còn không sợ, các cậu sợ cái gì…”
“Có phải là đàn ông không vậy? Là đàn ông thì lên…..”
“Cố gắng lên, chúng tôi cược các cậu thắng…”
“Học trưởng Vũ Diên, học trưởng Trình An, nếu không các huynh tới theo đuổi bọn muội đi…”
“An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh! Đánh bọn họ đi!!”
“…”
Vũ Diên và Trình An ngồi cùng bàn với mấy người bạn học, có người trong đó mất hứng.
“Hai người Vũ Diên và Trình An này, cuối cùng là muốn làm gì đây chứ? Chỉ là đánh thắng mấy cô gái thôi mà cũng làm không được!” Người nói đang nói có một mái tóc nâu, đôi mắt màu xanh da trời, da trắng, là một cậu bé Phương Tây, tướng mạo bình thường, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang, thế nhưng vẻ mặt khá cao ngạo, không ai bì nổi.
Tên cậu ta là George Brown, là con của một thương nhân ở Đại Lục Tây úc, thực lực bình thường, là một võ giả cấp 2 sơ cấp nhưng vì là nhà có tiền, hơn nữa ra tay vô cùng hào phóng nên trong học viện có không ít đệ tử mang nợ cậu ta.
“Cậu đi gọi họ về đi.” Người đang ôm cô gái duy nhất trong bàn này cau mày nói với một chàng trai.
“Được, Thịnh Ca.” Chàng trai được nhắc vội vàng đứng dậy đi đến chỗ Vũ Diên và Trình An.
Người cậu trai kia gọi là “Thịnh Ca” tên là Thịnh Vũ Uy, là người có thực lực mạnh nhất trong bàn, một Linh thuật sĩ hệThổ cấp 4, dáng người cũng không tệ, khí chất có vẻ lạnh lùng, rất có khí thế của đại ca, trong học viện cũng coi như là người làm mưa làm gió được.
Trong bàn 6 nam một nữ này, duy chỉ có George, Vũ Diên và Trình An mới có thể miễn cưỡng lọt vào mắt Thịnh Vũ Uy, còn những người còn lại chỉ đơn giản là mấy chân sai vặt.
Cô gái duy nhất trong bàn này tên là Sở Sở, là đệ tử năm thứ hai kiếm sĩ sơ cấp, lúc học năm thứ nhất bắt đầu hẹn hò với Thịnh Vũ Uy nhưng Thịnh Vũ Uy lại nhanh chóng hết hứng thú với cô ta, loại con gái dễ dàng có được như vậy chỉ là món điểm tâm ăn bừa trong lúc nhàm chán của hắn ta mà thôi.
Bây giờ hắn ta đã có mục tiêu mới rồi…
Thịnh Vũ Uy híp mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Phong Linh bên cạnh An Tri Hiểu, cô bé này không tệ, tuy rằng chưa đủ kinh nghiệm nhưng tướng mạo và khí chất rất tốt! Có kiểu con gái này bên người mới đủ sĩ diện!
“Này! Cuối cùng thì đám các cậu có dám đấu hay không? Không dám đấu thì đừng làm mất thời gian của chúng tôi!” An Tri Hiểu vỗ bàn.
Đúng lúc này, một tiểu đệ chạy tới, nói khẽ với Vũ Diên và Trình An: “Vũ ca, Trình ca, Thịnh ca gọi các huynh qua kia một chút.”
Vũ Diên như tìm được lối thoát, gật đầu với tiểu đệ kia, sau đó mỉm cười với đám người An Tri Hiểu, nói: “Mấy vị mỹ nữ yên tâm chớ vội vàng, hai chúng tôi cũng không thể tự mình quyết định được, chờ chúng tôi đi hỏi thăm ý kiến của những người khác, sau đó sẽ cho các cô câu trả lời.” Nói xong liền nháy mắt với Trình An một cái, cùng nhau trở về bàn của mình.
“Xì!” An Tri Hiểu giơ ngón giữa lên với bọn hắn.
Những người đã biết động tác này của nàng đều cúi đầu nở nụ cười.
An Tri Hiểu trở lại chỗ ngồi của mình, nói với Tô Linh Phong, “Thấy chưa, tên ôm eo cô gái kia chính là ‘Thịnh ca’ chó má trong miệng bọn họ, tên là Thịnh Vũ Uy, thực lực cũng tạm được nhưng rất có thể chỉ là giả bộ, hơn nữa còn là tên háo sắc nhất trong bọn chúng! Còn tên bên cạnh kia chính là tên tạp nham của đại lục Tây Úc, tên George Brown, lúc nào cũng giả bộ ra dáng đại gia có tiền, nhìn rất đáng ghét! Về phần hai người vừa nãy là Vũ Diên và Trình Vũ ngu ngốc, là anh em họ, hình như là tiểu công tử quý tộc gì đó, bốn người này thường xuyên đi cùng nhau, tự xưng là ‘Tứ đại tình thánh”, nghe là thấy buồn nôn rồi, rất nhiều nữ sinh thích chúng, không hiểu được đầu mấy nữ sinh đó bị gì nữa!”
“Còn hai tên khác, có lẽ chỉ là chân sai vặt của bọn chúng, chúng ta không tra được ra tên của hai kẻ này.” Thủy Thanh Thanh bổ sung.
“Sở Sở kia, không hiểu sao lại say mê Thịnh Vũ Uy nữa nhỉ…” Hoa Nhược Hề cũng lắc đầu.
Tô Linh Phong cắn một thìa điểm tâm ngọt, mặt hơi đen lại, đây là cái thứ gì vậy? F4 phiên bản Dị giới sao? Quýnh quá!
Bên kia, Vũ Diên và Trình An trở lại bàn của họ.
George nói đầu tiên, “Hai người các cậu thật đúng là mất mặt, chỉ là mấy nha đầu thối mà cũng tức giận!”
“Được rồi, cậu đang châm chọc tôi sao? Ba nha đầu kia rất khó đối phó, chẳng lẽ cậu không biết? Có bản lĩnh thì cậu ra tay đi!” Sắc mặt Trình An không tốt lắm, đặt mông ngồi xuống.
George bị chẹn họng, thật sự là cậu ta cũng không ít lần nếm mùi thất bại của 3 cô gái kia…
Nhưng cậu ta vẫn không phục nói: “Vậy chuyện khác thì sao đây? Ngay cả tên cũng không hỏi? Người ta cũng chưa thèm nhìn các cậu lấy một cái…”
“Hai người kia cũng không phải dễ ra tay hơn ba người còn lại…”
“Được rồi!” Vũ Diên cắt ngang lời bắt bẻ,hỏi Thịnh Vỹ Uy: ” Thịnh ca, làm sao đây? Cuộc tỷ thí này có nhận hay không?”
“Không dễ dàng có được mới là thách thức, mới tuyệt!” Thịnh Vũ Uy híp mắt, cong môi nói.
“Thịnh ca ~~” Sở Sở ưỡn ẹo trong ngực Thịnh Vũ Uy, chu môi nói với vẻ không vui: “Người ta còn ở đây, không cho phép huynh tìm người khác!”
Thịnh Vũ Uy hơi cúi đầu, liếc cô gái làm nũng trong ngực, ánh mắt hơi lạnh.
Sở Sở nhận thấy ánh mắt Thịnh Vũ Uy lạnh như băng, không cam lòng ngậm miệng nhưng cũng chỉ đành khẽ cúi đầu, trông rất tủi hờn.
Thịnh Vũ Uy tiếp tục nói: “Đấu thì nhất định phải đấu nhưng phải đổi phương thức đấu mới được…”
“Đổi phương thức đấu à?”
Những người khác đồng thời quay lại nhìn Thịnh Vũ Uy.
Thịnh Vũ Uy vẫy tay gọi Vũ Diên, Vũ Diên vội vàng ghé tai lại.
Thịnh Vũ Uy nói nhỏ vài câu vào tai Vũ Diên vài câu, sau đó nói thêm với cậu ta: “Cậu đi đi, cứ nói với các nàng như vậy.”
Vũ Diên khẽ gật đầu, nở nụ cười ưu nhã mê người đi đến bàn của đám người Tô Linh Phong và An Tri Hiểu.
“Thế nào? Thương lượng xong rồi sao?” An Tri Hiểu ngửa cằm lên, thái độ rất nhẹ nhàng hỏi Vũ Diên.
Vũ Diên mỉm cười: “Chúng tôi chấp nhận khiêu chiến của các cô nhưng đánh nhau rất không có văn hóa, chúng tôi cũng có phong độ của đàn ông, làm loại chuyện ức hiếp con gái này chẳng khác nào làm khó chúng tôi rồi, không bằng, chúng ta đổi một phương thức tỉ thí nhẹ nhàng hơn một chút, tiền đặt cược không thay đổi, các cô thấy thế nào?”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
154 chương
18 chương
67 chương
50 chương